Tần Hước cười cười, trầm ngâm trong chốc lát rồi vẫy vẫy tay với Kim Hoài An, nói:
– Tôi sẽ không kí hợp đồng với em nhưng sẽ tìm cho em công ty tốt nhất, cho em tài nguyên tốt nhất.
Kim Hoài An nhíu nhíu mày, nghe vậy anh lại cảm thấy Tần tiên sinh tốt quá đáng, thế mà không định trói chặt anh, chẳng qua cũng đúng, nào có đại gia bao nuôi chân dài nào chịu nuôi mười mấy năm giống Lý Nho chứ?
Rặt một ngữ chơi dăm ba năm đã chán.
Thế nên mới không thèm nắm chặt anh trong lòng bàn tay không bỏ nhỉ?
Chẳng qua như vậy cũng tốt, lòng Kim Hoài An thầm nảy sinh chút hy vọng, nếu mấy năm tới anh có thể hot lên, vậy thì mình không cần dựa vào mấy vị đại gia này nữa!
Anh sẽ sống thanh bạch, sau này đều vươn lên bằng sự cố gắng của bản thân!
*trong sạch, giản dị trong lối sống, luôn giữ phẩm chất của mình, không để cho sự giàu sang cám dỗ
– Được.
Tâm tình Kim Hoài An khó có thể bình tĩnh, mím môi lại, khi nhìn Tần tiên sinh luôn cảm thấy người ấy thuận mắt đến lạ, thử tìm xem có vụ mua bán nào lại ăn nhịp được với nhau như họ không cơ chứ!
– Vậy Tần tiên sinh, chúng ta……Anh cần tôi làm những gì?
Tần Hước vẫy vẫy tay với Kim Hoài An, nói:
– Lại đây.
Kim Hoài An nắm chặt nắm đấm nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống gần gã, vừa đặt mông xuống ghế đã bị người ta kéo vào trong lòng.
Tác phong dê già đến bực này luôn bốc mùi ghê tởm, nhưng Tần Hước lại làm một cách phong lưu tiêu sái, có lẽ là nhờ cả vào diện mạo của người làm —— đây đúng là một thế giới mê nhan sắc chết tiệt!
– Ngủ với tôi là được.
Kim Hoài An nghe thấy Tần Hước nói như vậy.
.