“Không cần, ông ta ăn không nổi tôi đâu, mở cửa cho ông ta vào đi.” (Phùng Xuân)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chu Du Minh đã chờ sẵn ngoài cửa lớn Chương gia, nheo mắt nhìn vườn hoa nhà bọn họ.
Đây là một khu biệt thự đã từ hai mươi năm trước, theo lý thuyết mà nói thì phòng ốc phải cũ rồi, nhưng nhờ vào địa phương tốt, nhất là năm đó trồng nhiều cây cối, hiện giờ đã xanh um, toàn bộ khu biệt thự tựa như một rừng cây, tại nơi Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này, lại càng có vẻ khiêm tốn mà không kém phần đẳng cấp.
Mấy năm gần đây nhà giàu mới nổi mọc lên nhiều, những nhà nghệ thuật gia nhập cũng không ít. Mặt ngoài các loại biệt thự có nhiều thay đổi, nhưng hấp dẫn mắt người nhất, vẫn là Chương gia.
Hai mươi năm trước Chương Kiến Quốc cũng đã phát tài, lúc mua còn chê chỗ nhỏ, thẳng tay mua luôn ba căn biệt thự, săn bằng hai căn ngoài rìa làm sân, chỉ để lại căn ở giữa, bên cạnh lại xây mới một căn giống như nhà hội nghị hai tầng, trở thành bố cục như bây giờ.
Lúc đó xem ra, hành động này đủ gây kinh hãi, thật sự lãng phí tột cùng. Mà bây giờ nhìn lại giá phòng ở Bắc Kinh, dù là Chu Du Minh, thật ra cũng rất hâm mộ nơi này —— đây đã là thứ vô giá, y có tiền cũng không thể mua được ba căn biệt thự kề nhau ở đây. Đều là người có thân phận, ai cũng sẽ không bán đi vì tiền.
Đang miên man suy nghĩ, Chương Thiên Hạnh rốt cuộc đi ra.
Cách rất xa, Chu Du Minh liếc mắt đã thấy được hắn. Hắn mặc quần jean, trên người khoác áo lông, tùy tiện kéo khóa lại, bên trong dường như là áo thun. Đây không giống như cách ăn mặc thường ngày Chương Thiên Hạnh ưa thích.
Hắn đi thật chậm, cả người có hơi nao núng, tựa như sợ chạm phải ánh sáng vậy. Chờ đến gần, Chu Du Minh mới nhìn ra, sắc mặt hắn rất tệ, tái nhợt gần như trong suốt, ngay cả đôi môi thường ngày đỏ thắm giờ cũng nhợt nhạt. Quan trọng nhất là cặp mắt kia, trống rỗng không còn gì, dường như cả hồn phách cũng bay mất.
Nếu nói người này bình thường chính là mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, hôm nay lại mất đi nhanh sắc, khiến Chu Du Minh nhìn mà lòng thương tiếc không thôi, hận không thể ôm chầm lấy người xoa xoa.
Cũng may, trong bụng y tự an ủi, cũng không mấy ngày nữa đâu, người này bây giờ đã không thể chạy ra khỏi bàn tay y nữa rồi.
Chương Thiên Hạnh chầm chậm đi tới, đi thẳng qua bên cạnh xe của Chu Du Minh, lại không chịu lên xe, giọng điệu không tốt hỏi y, “Anh tới làm gì?” Hắn cho dù là thánh nhân, nhưng hiện tại người chết là em gái ruột, tự trách là chắc chắn, thế nhưng hắn cũng sẽ hận kẻ đồng lõa, cho dù Chu Du Minh từ đầu chí cuối đều nói là đang đối phó Phùng Xuân.
Đây là thiên tính của con người, hắn cần phải giận chó đánh mèo một người khác, trong lòng mình mới có thể bước qua một ải này, bằng không, hắn làm sao mà sống tiếp nổi?
Chu Du Minh trái lại cũng không để bụng, chỉ nói một câu, “Lên xe.”
Chương Thiên Hạnh lại có chút không muốn, hôm nay hắn cảm thấy mình và Chu Du Minh quá xung khắc, chuyện làm không xong chưa nói, còn kéo cả em gái hắn vào. Hắn bây giờ hận còn không để đâu cho hết đây, sao mà nguyện ý lăn lộn với y nữa chứ.
Gương mặt hắn chợt dâng lên vẻ phẫn nộ lẫn không kiên nhẫn, ngay sau đó liền đè giọng gầm lên, “Anh đây là nhận được tin rồi đi. Còn dám lảng vảng tới trước mặt tôi, anh cho rằng Chương thị tôi là trái hồng mềm ư? Thừa dịp tôi còn chưa ra tay, mau cút đi, chớ có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Hắn bất thình lình từ một người im lặng biến thành vẻ tức giận như muốn ăn tươi cả Chu Du Minh, không khác gì một kẻ tâm thần. Nhưng tréo ngoe thay Chu Du Minh lại chẳng hề có vẻ ngoài ý muốn, thậm chí, y còn cảm thấy may mắn, người này còn biết thấp giọng lại, không để cho người khác nghe được.
Phản ứng của y, lại chính là trực tiếp vươn tay ra cửa sổ xe, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy cổ áo Chương Thiên Hạnh, kéo mạnh hắn xuống, Chương Thiên Hạnh lúc này đã ngớ ra, nào có sức lực gì, hắn bị kéo một cái cả người lảo đảo, cả người dán dính lên xe, mặt cũng đối sát Chu Du Minh.
Mặt của Chương Thiên Hạnh vặn vẹo đến biến hình, hắn rống giận, “Buông tay!”
Chu Du Minh chợt nở nụ cười, “Trở mặt?” Y nói, “Chương Thiên Hạnh, cậu làm đại thiếu gia lâu quá rồi, không biết trời cao đất rộng chi hết nhỉ. Cậu cho rằng Chu Du Minh tôi là người nào? Hắt nước bẩn lên người tôi, lại chơi bộ dạng này với tôi? À, khi tôi làm mấy chuyện này, cậu còn đang mặc tã đó!”
Trên mặt Chương Thiên Hạnh liền xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Tất nhiên là có lý do để kinh ngạc. Chu Du Minh lớn hơn hắn mười tám tuổi, bây giờ đã ngoài bốn mươi, nói đúng ra chính là ngang tuổi với mẹ hắn. Trước khi hắn gặp, chuyện kể vể người này đã không ít, ví như nói trước khi y giàu lên chính là tên côn đồ, có người hình dung y và các thành viên dưới trướng là linh cẩu, sống trong góc tối âm u, lại thích kết bầy để hoạt động, cắn người sẽ không nhả ra, dù cho là người có bản lĩnh đi nữa, cũng không muốn trêu chọc y.
Đương nhiên còn có một phần nữa, chính là người vợ bình phong của y, cùng với vô số đàn ông làm hậu cung cho y. Y thích đàn ông là chuyện mọi người trong giới đã sớm biết. Nhưng có một điều, y trái ôm phải ấp, nhưng tâm lại chưa từng dừng lại trên người ai, thế nên cũng chẳng ai bắt được nhược điểm của y.
Kết luận của những người trong giới dành cho y chỉ vỏn vẹn hai từ: tâm độc tay ác, thích nam sắc.
Một Chu Du Minh như vậy, trước khi Chương Thiên Hạnh nhìn thấy, tâm tư hắn cũng như đám ăn chơi trác táng với hắn, đều có cảm tưởng vừa hiếu kì vừa sợ hãi. Chỉ là không ngờ, lần đầu tiên Chu Du Minh thấy hắn lại cực kì dễ gần, từ đó về sau mỗi lần tình cờ gặp trong các buổi tiệc tùng, còn sẽ chủ động chào hỏi hắn, có một số việc hắn đắn đo suy nghĩ, Chu Du Minh thậm chí sẽ đề xuất ý kiến cho hắn.
Bạn vong niên chính là từng chút phát triển như vậy.
Cách đối đãi khác hẳn với người thường thế này, khiến Chương Thiên Hạnh sớm đắc ý, đồng thời cũng tập mãi thành quen. Hắn thậm chí đã quên, Chu Du Minh là một con linh cẩu, không phải chó nhà. Thế nên mới cả gan chẳng hề kiêng nể gì với y.
Mà hôm nay, hắn rốt cuộc thấy được một mặt khác của Chu Du Minh, “Anh…” Hắn kinh ngạc gần như không thể nói nên lời.
Chu Du Minh lúc này mới lộ ra bộ mặt thật, y nói với người đang gần ngay trước mặt, “Chớ có đổ cả chậu nước bẩn lên đầu tôi, sự tình là do cậu đề nghị, ra tay là cậu đồng ý, tôi còn giữ lại hết ghi âm ghi hình đây.” Thanh âm của y không lớn, giọng nói cũng không gay gắt, nhưng nội dung lại khiến Chương Thiên Hạnh không dám tin nổi.
Chu Du Minh hài lòng nhìn gương mặt càng lúc càng kinh ngạc của Chương Thiên Hạnh, trong bụng cũng vui sướng cực kì, từ năm năm trước y đã nhìn trúng nhóc con này, bây giờ rốt cuộc có cơ hội kéo hắn về tay.
Y nói, “Cậu đoán, nếu như tôi công khai những chứng cứ này ra thì thế nào? Bên phía cha cậu thì thật ra vô dụng thôi, vì thanh danh, ông ta nhất định sẽ che chở cậu. Công chúng thì sao? Tôi biết có ảnh hưởng nhưng cậu cũng không sợ, dù sao đâu thể gây thương tổn gì cho cậu. Nhưng mà cảnh sát đây? Tội cố ý giết người, hẳn là tử hình đi? Dùng quan hệ móc nối không chừng có thể hoãn xử tử, mà ở trong tù cũng ít nhất hai mươi năm, đến khi cậu đi ra, cha cậu đã sớm chết, Chương Thần nhận hết gia nghiệp, cậu sẽ không còn gì cả!”
Lời y miêu tả thật sự quá kinh khủng, cuộc sống như thế, khiến Chương Thiên Hạnh ngay cả nghĩ cũng không muốn, nói chi là thật trải qua?
“Không!” Chương Thiên Hạnh gào lên một tiếng cự tuyệt từ đáy lòng, tựa như bị cảnh tượng kết cục này kích thích, giãy dụa thật mạnh, nhưng Chu Du Minh làm sao dễ đối phó như vậy, y nắm cổ áo Chương Thiên Hạnh, hung hăng kéo hắn trở lại. Thân thể đập vào xe, phát ra tiếng vang trầm.
Cổ áo bị siết chặt khiến Chương Thiên Hạnh thậm chí có một khắc không thể thở nổi, trong đầu trống rỗng, thân thể cũng nhũn ra, ngừng giãy dụa. Chu Du Minh thấy được rồi, người cũng sắp hôn mê, mới lỏng tay ra.
Sau đó, không khí đi vào khí quản, hắn có thể hít thở, thở dốc từng ngụm lớn, lại trừng mắt mình tên ma quỷ trước mặt, hỏi y, “Vì sao? Vì sao lại muốn làm vậy?”
Chu Du Minh liền lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt hắn, tự nhiên mà nói, “Cậu sao có thể hỏi một câu như vậy chứ? Làm con trai của thương nhân, cậu chẳng lẽ không biết rằng chẳng có chiếc bánh nào rơi từ trên trời xuống hay sao? Cậu nghĩ tôi đối xử tốt với cậu, quan tâm cậu hơn người thường, cho cậu buông thả không biết lễ phép trước mặt tôi, sai phái tôi làm việc như ăn uống bình thường. Nhưng cậu không nghĩ tới sao? Tôi dựa vào đâu mà làm như vậy?”
Đầu Chương Thiên Hạnh vì thiếu dưỡng khí, còn chưa nghĩ tới nơi, hắn chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn y. Chu Du Minh cũng không định dài dòng với hắn nữa, gọn gàng dứt khoát nói. “Đó là vì tôi nhìn trúng em. Tôi muốn làm em, nhưng mà em không chịu, thế lực nhà em lại quá lớn, tôi không thể mạnh tay được, chỉ có thể mềm mỏng thôi.”
Vừa nghe là thế này, Chương Thiên Hạnh lập tức mắng to, “Anh gài tôi, tên khốn khiếp nhà anh, anh…”
Hắn muốn mắng, nhưng cơ bản là Chu Du Minh không cho hắn cơ hội, y trực tiếp kéo đầu Chương Thiên Hạnh qua, mạnh mẽ hôn lên. Chương Thiên Hạnh muốn trốn, nhưng làm sao mà thoát nổi. Mãi đến khi người nọ hôn đủ rồi, lúc này mới rời môi, đồng thời cũng buông lỏng bàn tay đang cầm lấy tay Chương Thiên Hạnh.
Chương Thiên Hạnh đột nhiên được thả ra, phản ứng đầu tiên là lau miệng, sau đó quay đầu bỏ chạy. Chu Du Minh nhìn cũng không để ý, chỉ cười cợt nói, “Thật ngây thơ.” Y lấy đầu ngón tay đụng đụng môi mình, hiển nhiên cực kì hài lòng, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, gửi một cái tin cho Chương Thiên Hạnh, “Căn biệt thự ngoại thành của tôi em biết, trong vòng hai ngày tôi muốn nhìn thấy em ngoan ngoãn nằm trên giường của tôi, bằng không, em hẳn đã nghe nói qua biệt hiệu của tôi đi, linh cẩu.”
Quý Châu.
Dương Đông quả nhiên nói được thì làm được, anh ra mặt, không chỉ đám người trước cửa phòng Phùng Xuân rút lui, đám phóng viên ngồi thủ dưới lầu cũng ít đi đáng kể. Ngẫu nhiên có hai ba người lảng vảng, cũng bị cản ra rất xa.
Nhưng dù vậy, Lưu Bắc cũng vẫn hơi phập phồng lo sợ. Ngày đó Phùng Xuân nói chuyện với Dương Đông, cậu ta nghe được nửa câu, cũng đã kinh hồn bạt vía, đứng ngoài phòng canh chừng, tuy rằng không nghe thấy gì nữa, nhưng khi Dương Đông đi ra, sắc mặt lại chẳng tốt tí nào, hơn nữa sau khi đi rồi, đừng nói là xuất hiện lại, ngay cả điện thoại còn không gọi, Phùng Xuân không nóng nảy, cậu ta lại rầu muốn chết.
Cậu ta cảm thấy mình có hơi giống cái gì kia kia ấy, dù sao thì Phùng Xuân không vội cậu ta đã vội.
(Giống thái giám đấy em =))))Hôm nay đã là ba ngày sau khi xảy ra chuyện, kết quả là quay quảng cáo bị hủy, dòng xe mới tuyên bố tạm hoãn không tung ra thị trường, chuyện này ảnh hưởng thật lớn, tên Tư tổng kia nghe nói vì việc này có thể phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi việc, nhưng gã lại hoàn toàn không có bộ dạng sốt ruột hay đau buồn gì, hiển nhiên đã sớm có đường lui, ít nhất, thù lao cho việc này khiến gã cảm thấy kết cục này đã rất có lợi.
Bọn họ vẫn không thể rời đi, có người nói còn đang trong quá trình điều tra. Phùng Xuân không muốn ra khỏi cửa, Lưu Bắc xuống lầu mua cho cậu một chiếc máy phun sương, điều hòa trong khách sạn khiến không khí quá khô.
Kết quả khi cậu ta ôm máy lên lầu liền nhìn thấy có một chiếc xe hơi rất sang trọng đỗ ở dưới lầu, cậu ta còn tưởng là Dương Đông, vội vã đi tới xem, chẳng ngờ lại là một người đàn ông ngoài bốn năm mươi tuổi, người này cậu ta biết!
Là Chương Kiến Quốc.
Trước đây Phùng Xuân còn quen Chương Thiên Ái cậu từng rất buồn nôn, còn cố ý xem xét kĩ bộ dạng người Chương gia, sợ làm mất mặt Phùng Xuân.
Song cậu ta chẳng ngờ lúc này lại dùng tới.
Cái ông này tới không phải để gây sự đó chớ?!
Lưu Bắc gần như là chạy đi. Đến khi cậu thở hồng hộc vào tới cửa phòng, liền vội vàng trở tay khóa cửa, sau đó quay đầu nói với Phùng Xuân, “Boss, Chương Kiến Quốc tới, làm sao bây giờ, hay anh tránh đi một lát đi.”
Tựa như để ứng với lời cậu ta, cửa phòng ngay lúc ấy bị gõ. Lưu Bắc trong vô thức đã định gọi điện cho Dương Đông, lại bị Phùng Xuân đang đi tới ngăn lại.
Phùng Xuân nói, “Không cần, ông ta ăn không nổi tôi đâu, mở cửa cho ông ta vào đi.”
Cậu luôn luôn rất hiền hoà, nhưng một khi ý đã quyết sẽ không thay đổi, Lưu Bắc hơi há miệng, nhưng vẫn làm theo, chỉ là rất lo lắng.
Mà Phùng Xuân lại nghĩ, sớm muộn cũng phải chạm mặt, không thể tránh khỏi, chi bằng rộng rãi chút. Cậu thật ra cũng rất chờ mong, xem Chương Kiến Quốc sẽ nói cái gì