Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 67

“Chẳng qua, tôi định chờ tới cái ngày ông chết, đến cái thời khắc ông sắp không thở được nữa, bên giường, sẽ nói cho ông biết, tôi thích như vậy hơn.” (Phùng Xuân)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lưu Bắc không nói được Phùng Xuân, cuối cùng chỉ có thể đi mở cửa.

Cửa vừa mở, quả nhiên có Chương Kiến Quốc đứng bên ngoài, tất nhiên, không chỉ có mình ông ta, phía sau còn đi theo hai người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, bộ dạng rất chuyên nghiệp, hẳn là tâm phúc của ông ta.

Càng lộ vẻ bên phía bọn họ người đơn thế yếu.

Lưu Bắc nghĩ tới cánh tay cẳng chân mảnh mai của mình và Phùng Xuân, nếu Chương Kiến Quốc thật sự ra tay, hai người họ đánh không lại đâu. Trong lòng liền hơi chút cảnh giác.

Nhìn thấy Lưu Bắc, một trong hai người phía sau liền mở miệng, “Phùng Xuân có đây không?”

Lưu Bắc nhìn lướt qua Chương Kiến Quốc từ trên xuống dưới, sau đó mới chậm rãi gật đầu, ừ một tiếng, “Có, các người là ai, có chuyện gì không?”

Điệu bộ giả vờ không biết gì hết, Lưu Bắc diễn cũng thạo lắm!

Những lời này dường như có hơi chọc giận người đàn ông mặc tây trang kia, cũng có thể do Chương Thiên Ái vốn đi theo Phùng Xuân mới xảy ra chuyện, bọn họ nghĩ, Phùng Xuân không nên có thái độ này —— ngay cả cha của Chương Thiên Ái mà cũng không nhận ra, lạnh nhạt tới vậy.

“Đây là ông chủ Chương tổng của chúng tôi, nói với Phùng Xuân, bảo cậu ta…”

Gã còn chưa nói dứt lời, Chương Kiến Quốc đã phất tay ngăn lại. Chương Kiến Quốc nói với Lưu Bắc, “Cậu biết tôi, ở dưới lầu cậu còn cố ý đứng lại nhìn tôi, thấy tôi liền vội vàng chạy đi. Đừng giả ngu, tôi muốn gặp Phùng Xuân.”

Lưu Bắc bị vạch trần. Chẳng qua mà nói, kĩ năng thiết yếu của người lăn lộn trong giới giải trí là gì đây, da mặt dày đó. Dù sao Lưu Bắc cũng cảm thấy chẳng có gì, liền đảo mắt lên trời, sau đó nói, “Ông vào đi.”

Cậu ta thoáng nghiêng người, chừa cho Chương Kiến Quốc một khoảng trống nhỏ.

Người đàn ông mặc tây trang còn muốn phản đối, Chương Kiến Quốc đã nhấc chân đi vào ngay, người đàn ông lập tức định đi theo, kết quả lúc này Lưu Bắc khẽ nhích người, liền đứng ngay giữa cửa, nói với hai người họ, “Ai cho mấy ông vào, đi ra ngoài đi ra ngoài!”

Hai người kia đâu thể nào nghe lời Lưu Bắc, bọn họ còn sợ Phùng Xuân ra tay bạo lực với Chương Kiến Quốc đây! Vội vã tiến vào trong, Lưu Bắc ngay lập tức liền nhìn ra phía trước trợn to hai mắt hô lên, “Chương Thiên Hạnh!” Hai người vừa nghe là đại thiếu gia, theo bản năng quay đầu lại nhìn, cửa liền ‘rầm’ một tiếng, đóng lại.

Lưu Bắc lưu loát khóa trái cửa cái rắc, sau đó vỗ vỗ tay nghĩ thầm, hai chọi một, muốn đánh thắng thì không thành vấn đề.

Phùng Xuân thu hết hành vi mờ ám của Lưu Bắc vào trong mắt, suy nghĩ của cậu ta thế nhưng lại rất hợp ý cậu —— Chuyện Chương Kiến Quốc ưa động tay động chân, cũng chẳng phải bí mật gì, năm đó có thể đánh cậu và mẹ cậu, hôm nay chẳng phải cũng đã đập Chương Thiên Hạnh và Chu Hải Quyên sao?

Phùng Xuân nghĩ, nếu mà thật sự tra khám, Chương Kiến Quốc tám phần mười có bệnh tâm thần mang khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

Chương Kiến Quốc hiển nhiên cũng nghe được tiếng chốt cửa, chẳng qua đã sinh hoạt ba mươi năm làm kẻ bề trên, khiến ông ta sinh ra sự tự tin không gì sánh được đối với bản thân, ít nhất, để đối phó với một tên minh tinh cỏn con như Phùng Xuân đã dư dả, ông ta không hề cảm thấy sợ, đi từng bước một vào phòng khách.

Vì là diễn viên đóng quảng cáo chính, nên phía quảng cáo sắp xếp cho Phùng Xuân căn phòng rất tốt, lớn nhất của khách sạn, vào cửa rồi thậm chí còn đụng tiền phòng. Chương Kiến Quốc vòng qua tiền phòng, lúc này mới mặt đối mặt với Phùng Xuân.

Điều hòa trong phòng mở rất đủ, chỉ là có hơi khô. Phùng Xuân có lẽ vì đang ở trong phòng, ăn mặc rất thoải mái, một chiếc áo lông cừu cổ tam giác màu nâu nhạt, bên dưới mặc quần thể thao. Cậu vốn mới có hai mươi tư tuổi, đang lúc trẻ trung, thoạt trông hệt như một người sinh viên đại học.

Ngoại trừ vẻ ngoài hết sức ưa nhìn ra.

Trên thực tế, đây là lần thứ hai ông ta nhìn thấy Phùng Xuân. Lần đầu tiên là tại tiệc đính hôn của con trai mình Chương Thiên Hạnh, Chương Thiên Ái làm ầm ĩ muốn dẫn bạn trai tới, ông ta đã biết tới người tên Phùng Xuân này. Cũng không coi ra gì, dù sao chỉ là một đứa diễn viên, trừ bỏ mặt đẹp, còn có bản lĩnh gì? Thời điểm đó, phản ứng của ông ta chính là, chỉ cần cảnh báo bắt Phùng Xuân rời khỏi Chương Thiên Ái là được rồi.

Nhưng chẳng mấy chốc ông ta ngẫm lại, Chương Thiên Ái bị ông ta nuôi đến mức có hơi coi trời bằng vung, cô ta căn bản không biết, một minh tinh và một con em thế gia có chênh lệch cỡ nào, thế nên ông ta dẹp bỏ ý định này, không quản thúc cô ta nữa.

Vì thế tại lễ đính hôn của con trai, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Xuân.

Nó xách theo một bộ đồ sứ, bị Chương Thiên Ái lôi đi loạng choạng, đứng trong phòng tiệc như một con chim cút co đầu rụt cổ. Thậm chí ngay lúc vợ ông ta dùng ánh mắt ngăn bọn họ tiến tới, lại còn ngay đúng thời điểm mấu chốt như vậy, nó thế mà lại dừng bước, bỏ qua cơ hội.

Lúc đó Chương Kiến Quốc không quan tâm đến cậu nữa, đối với một người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà nói, ông ta nghĩ Phùng Xuân không có ưu thế trời sinh —— gia thế, cũng không có ưu thế tự thân —— tính cách, căn bản không đáng để tâm.

Nhưng Phùng Xuân lại khiến ông ta bất ngờ, sự kiện Chương Thiên Ái hít ma túy có thân ảnh của nó, nhưng vì Dương Đông, ông ta lại không thể ra tay, chỉ có thể cho người đi thăm dò, để đó ngày sau tìm lúc tính sổ.

Sau đó Phùng Xuân vậy mà lại thành một cặp với Dương Đông, lần kia là lúc tất niên, lần thứ hai ông ta nhìn thấy Phùng Xuân, người này không nói tiếng nào, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dương Đông. Ngoan ngoãn dễ bảo như tất cả mọi tình nhân.

Khi đó ông ta liền thay đổi cái nhìn, một kẻ có thể ăn cả nam lẫn nữ, không từ thủ đoạn bò lên trên, cũng coi như có chút bản lĩnh. Nhưng ông ta không ngờ tới, Phùng Xuân càng có bản lĩnh hơn chính là, nó còn có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với Chương Thiên Ái, sau đó nhằm ngay thời khắc mấu chốt, đẩy cô ta ra thay mình nạp mạng.

Hiện tại tâm tình chiếm hết trong ông ta là gì? Thứ nhất đương nhiên là hối hận, hối lận khi sự kiện hít ma túy kia xảy ra, chỉ cho rằng đó là sự tình cờ, không ra tay trả thù Phùng Xuân, cuối cùng gây nên bi kịch bực này. Thứ hai, chính là nghi vấn, Phùng Xuân là vì sao?

Lúc này Phùng Xuân trong mắt ông ta, đã là một người cực kì thông minh. Ba ngày cũng đủ để ông ta hiểu ra gần hết mọi chuyện. Chương Thiên Hạnh ra tay là không sai, nhưng Phùng Xuân rõ ràng có thể xử lý rất tốt, bây giờ nó đã là người bên cạnh Dương Đông, hoàn toàn có thể không nhận phần quảng cáo này, nếu cảm thấy như thế quá uất ức, có thể nói với Dương Đông, ông ta tin tưởng thằng nhóc Dương Đông kia có cả ngàn biện pháp cảnh cáo Chương Thiên Hạnh dừng tay, song, Phùng Xuân lựa chọn chính là, đáp ứng, sau đó nhân cơ hội mượn tay giết chết Chương Thiên Ái.

Chuyện cho tới bây giờ, ông ta hoàn toàn tin chắc, Phùng Xuân cố ý, thậm chí những hành động khiêu khích của nó cũng là cố ý.

Giữa bọn họ từng có đụng chạm.

Nó đang trả thù con gái ông ta.

Nhưng Triệu Châu cũng không tra ra được điểm kì lạ nào, ông ta đến, chính là muốn hỏi, nguyên nhân do đâu.

Là thù hận kiểu gì, khiến Phùng Xuân hãm hại con cái ông ta.

Phùng Xuân thấy ông ta đi vào, cũng không đứng dậy, chỉ thản nhiên nhìn một cái rồi nói, “Chương tiên sinh rốt cuộc tới rồi, ngồi đi.” Cậu thậm chí bày ra khay trà trên bàn, “Uống trà gì đây? Đại Hồng Bào? Phổ Nhĩ? Ở đây hình như có hai loại này thôi.”

Chương Kiến Quốc nhìn dõi theo gương mặt cậu, từ từ ngồi xuống một bên khác của ghế sô pha, trả lời, “Tùy ý.”

Phùng Xuân ồ một tiếng, nấu nước, lấy một lon trà pha vào. Động tác của cậu chậm rãi, không hề vì sự có mặt của Chương Kiến Quốc mà có bất kì nét luống cuống nào. So với bộ dạng cậu lần đầu bước vào Chương gia, hoàn toàn là hai người khác nhau, Chương Kiến Quốc càng khẳng định, cậu đã từng giả vờ, thật sự có âm mưu.

Tính tình ông ta không phải chỉ biết ngồi chờ chết, chẳng qua không giống như lúc gặp mặt Dương Đông, khi đó bọn họ so đấu khí thế, người làm ăn mà, dù sao cũng cần lớn tiếng dọa người. Nhưng lúc này thì khác, ông ta muốn chất vấn Phùng Xuân, thì không thể quá nóng nảy được.

Ông ta ngồi đó nhìn, nước sôi, tráng nóng tách, rót hai tách, một tách đẩy tới trước mặt ông ta. Hơi nước lượn lờ bay lên, nhân lúc gương mặt Phùng Xuân mờ đi, Chương Kiến Quốc nhìn kĩ cậu, lại cảm thấy có một cảm giác từng quen biết xuất hiện.

Ông ta cảm thấy có hơi kì quái, loại cảm giác này đến thật đột ngột, nhưng vì hoài nghi Phùng Xuân có thù cũ với mình, ông ta liền cẩn thận nhìn kĩ mặt mũi Phùng Xuân, muốn tìm thử trên mặt cậu có bất kì chi tiết quen thuộc nào hay không, thế nhưng, không hề có.

Gương mặt xinh đẹp, lại không mảy may có nét nào khiến ông ta cảm thấy quen mắt, mặt mày, mũi, môi, còn có hai tai, hoàn toàn không có ấn tượng.

Nhưng lại vẫn cảm thấy quen, loại cảm giác quen thuộc này đã nghẹn ngay cổ họng, suýt nữa lên tới đầu lưỡi, nhưng oái oăm thay vẫn nghĩ không ra, không hợp lý, tìm không được manh mối.

Nghi vấn trong lòng Chương Kiến Quốc càng lúc càng lớn, Phùng Xuân từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói một câu, tại giữa bầu không khí trầm mặc này, Chương Kiến Quốc trước hết thua một ván, ông ra rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Giữa chúng ta từng có thù?”

Tay của Phùng Xuân khựng lại, buông khỏi tách trà đang đẩy tới, rụt trở về, cầm lấy cái tách của mình, Chương Kiến Quốc cho là cậu không muốn đáp, lại không ngờ, Phùng Xuân vào lúc này nói thẳng, “Có thù oán, là đại thù.”

Tim Chương Kiến Quốc nảy vọt lên, nó vậy mà thật sự thừa nhận. Sự tình vén được một chút sương mù, nhưng lại càng nhiều nghi vấn nối đuôi mà đến, cũng có một việc đã hoàn toàn xác định, “Cậu cố ý?” Ông ta có chút kích động, đây chính là con gái ruột, nuôi hai mươi hai năm, là máu mủ của ông ta. Ông ta có thể đánh có thể mắng thậm chí có thể đuổi khỏi nhà, bởi vì ông ta là vua của Chương gia, nhưng người khác không được phép đụng vào lãnh thổ của ông ta, “Cậu lớn gan lắm, cậu không sợ Chương gia trả thù lại!”

“Ha!” Phùng Xuân cười, “Ông thật buồn cười.” Cậu nói, “Người cũng chết rồi, lá gan của tôi đương nhiên lớn, chẳng qua, lớn hơn nữa phải kể đến con trai ông đi, hắn tìm người, hắn bày kế, ông không hẳn nên đi hỏi cảm tưởng của hắn sao? Tôi còn chưa làm gì đâu nhỉ? Tôi chỉ là…” Phùng Xuân tàn nhẫn nói, “Thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Chương Kiến Quốc đã gần như giận tím mặt, nhưng Phùng Xuân sớm đã dự liệu được điểm ấy, cậu nói, “Phòng của tôi có đặt camera theo dõi, ông tốt nhất đừng kích động.” Chương Kiến Quốc khinh thường, hiển nhiên là không sợ, nhưng Phùng Xuân ngay sau đó nói tiếp, “Tôi biết ông không sợ, nhưng nếu ông ra tay, tôi có thể kiện ông cố ý đánh người, tôi biết ông nghĩ tôi không làm gì được ông, chẳng qua, có Dương Đông, lại có băng ghi hình, tôi muốn tặng ông mấy năm tù cũng không thành vấn đề.”

“Đương nhiên,” Phùng Xuân nói đến đây, thậm chí lại vui vẻ, cậu đứng lên, đi vòng qua một bên sô pha, mặt đối mặt với Chương Kiến Quốc, “Chương thị hiện tại đã bấp bênh, tên Chương Thần ông kéo về coi bộ cũng không có bản lĩnh gì lớn, chẳng qua được dựa vào Dương Đông mà thôi, Chương Thiên Hạnh chính là tên vô dụng, Chu Hải Quyên đời trước chắc là nương nương trong cung rồi, chuyện làm ăn chẳng hiểu nửa phần. Ông có thể ngẫm lại, ông vào tù, Chương thị có thể tồn tại bao lâu?”

Bàn tay nổi gân xanh của Chương Kiến Quốc cứ như thế mà thô bạo bị đè phẳng lại, ông ta đột nhiên phát hiện, chính mình dường như đã làm sai một việc. Ông ta vốn là đến thăm dò, xem xem người này rốt cuộc thù hận cái gì. Ông ta thấy, đây chẳng qua là để Phùng Xuân trước khi chết, giải đáp cho mình một nghi vấn mà thôi.

Nhưng bây giờ, ông ta lại bị Phùng Xuân nắm mũi dắt đi.

Hơn nữa, ông ta lại không thể không theo.

Đây đối với ông ta mà nói, quả thật không thể tha thứ. Ông ta bắt đầu ngồi không yên, không phải muốn tông cửa chạy ra, mà là có cảm giác rất nóng nảy, ông ta thấy Phùng Xuân là một cái họa lớn trong lòng, nó liều lĩnh như thế, hiển nhiên tuyệt đối không chỉ muốn giết mỗi Chương Thiên Ái, nó hẳn là còn chuẩn bị phía sau.

Ông ta nghĩ mình hẳn là sớm giết chết nó cho xong, coi như nó là tội phạm gây ra hết chuyện lần này, bất luận có biết được thù cũ giữa bọn họ là gì hay không.

Huống chi, ông ta có thể hỏi ngay lúc Phùng Xuân đã hấp hối, như vậy Phùng Xuân không thể như hôm nay nữa, rất khiến người chán ghét.

Từ trước đến nay ông ta là một kẻ rất quyết đoán. Còn đối với một người mà không lâu sau đó sẽ chết, ông ta cũng không còn bất cứ ý định nói chuyện nào nữa. Nghĩ đến đây, ông ta đứng lên, hừ lạnh một tiếng, vung tay mặc kệ muốn rời đi.

Phùng Xuân nheo mắt nhìn ông ta, kêu một tiếng, “Này!”

Đối với Chương Kiến Quốc, thậm chí ngay cả cách gọi Chương tổng, cậu cũng không gọi ra miệng.

Cậu biết Chương Kiến Quốc sẽ không dừng lại, liền không chờ ông ta trả lời, nói thẳng, “Ông không phải tới hỏi tôi vì sao ư? Sao mà không hỏi đã đi rồi? Thật ra đáp án này, tôi thật sự muốn nói cho ông biết đó.”

Chương Kiến Quốc đã đi đến cửa phòng khách, vốn định bước ngay ra, lấy kinh nghiệm nhìn người của ông ta, dù cho chỉ có đoạn đối thoại mới mười mấy phút đồng hồ này, ông ta cũng có thể nhìn ra thái độ của Phùng Xuân đối với mình, khinh thường và căm hận.

Nhưng oái oăm thay, là người thì đều hiếu kì. Huống chi còn có cảm giác quen thuộc đoán không ra kia, khiến ông ta không quay đầu, nhưng bước chân đã ngừng lại.

Thông qua tấm kính ngay tiền phòng, ông ta có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Phùng Xuân phía sau.

Thằng nhóc kia nói với ông ta, “Chẳng qua, tôi định chờ tới cái ngày ông chết, đến cái thời khắc ông sắp không thở được nữa, bên giường, sẽ nói cho ông biết, tôi thích như vậy hơn.”

Chương Kiến Quốc sải bước rời đi, Phùng Xuân còn nghe được tiếng ông ta quát lớn với Lưu Bắc, “Cút! Mở cửa ra!”
Bình Luận (0)
Comment