Lời vừa dứt, cơ thể Long Tĩnh Thủy liền run lên, kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, tiếng chuông đính ở kim toả phát ra âm thanh ‘ring rang’ vô cùng sinh động.
Long Vô Ba nhìn mà buồn cười, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt y, thanh âm cũng ôn nhu vài phần, nói:“Chỉ là lời nói đùa, ngươi sao lại co1 thể tin?”
Hắn ngữ khí khinh miêu đạm tả*, nhìn hắn nói y như là đang đang nói truyện cười vậy?
(khinh miêu đạm tả* = nhẹ nhàng bâng quơ, nói một cách vô tâm, bình thường)
Long Tĩnh Thủy nghiến chặt răng, cứng ngắt nằm trên giường, không tiếp tục lời, chính là cái chuông kia cứ kêu leng keng không ngừng như chính minh y hiện đang rất sợ.
Long Vô Ba lại không mấy để ý, bàn tay sờ loạn trên người y, rồi lại nhẹ dùng đầu gối tách hai chân y ra.
Long Tĩnh Thủy rùng mình nhưng nhanh chóng nhắm hai mắt cam chịu.
“Đừng sợ” Long Vô Ba mỉm cười, nói:“Ta chỉ thượng dược mà thôi, mặt khác cái gì cũng không làm.”
Dứt lời, quả nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một hạp thuốc mỡ, quết nhẹ một ít lên đầu ngón tay, chậm rãi hướng giữa hai chân Long Tĩnh Thủy dò xét mật đạo mềm mại.
Thuốc mỡ mát lạnh nhẹ chạm nơi mật huyệt bị thương, di chuyển nhẹ nhàng trong nôi vách hẹp dài cứ không ngừng co rút lấy dị vật mát lạnh.
“Ngô……” Nhịn không được Long Tĩnh Thủy phát ra tiếng rên rĩ, ngay cả ngón chân cũng cong lại theo khoái cảm dâng lên.
Động tác trên tay Long Vô Ba đột nhiên chậm dần, vì đôi mắt hắn đang bận theo dõi người trong lòng mắt không dứt khỏi người y, cùng với dược cao bóng loáng trên y thực sự như một bức danh hoạ đáng để thưởng thức.
Long Tĩnh Thủy thật sự chịu không nổi ánh mắt Long Vô Ba cứ nhìn chăm chăm, rốt cục phải mở mắt ra hung hăng trừng hắn.
Long Vô Ba tựa như đang chờ thời khắc này, đắc ý cười khẽ cúi người thân y một cái, tiếng nói khàn khàn, nhỏ gọi:“Đại ca……”
Long Tĩnh Thủy tim muốn bật ra, trong mắt nổi lên một tầng gợn sóng.
Long Vô Ba thuận thế thân môi y, thần thần mật mật hôn nhẹ cánh môi đỏ mộng, dứt đi nụ hôn mới chịu rút ngón tay ở nơi tối tư mật kia ra, sau tiện tay kéo lớp chăn ấm che thân thể y. Tựa như trước đây, Long Tĩnh Thủy đã hống hắn ngủ, nâng tay nhẹ nhàng che đi đôi mắt còn đang mơ màng, ôn nhu nói:“Ngủ đi.”
Thanh âm dịu dàng ôn nhu, cơ hồ làm cho Long Tĩnh Thủy quên đi thống khổ, trong lòng lại thở dài, thiếu niên khi xưa luôn quấn quít bên người ……. nay thực sự đã trưởng thành. Trong lòng y một nửa là hỉ một nửa là bi, bất tri bất giác, ở trong lòng Long Vô Ba mà chìm vào giấc ngủ.
Tái thức dậy, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Long Tĩnh Thủy bối rối cực điểm, thân thể đau đớn, kim toả không còn trói ở cổ tay, mà thay vào đó là khóa trụ chân phải y, tiếng chuông thanh thuý không ngừng vang mỗi khi y cất bước. Sau hôm đó, tuy không bị khóa trên giường, nhưng cũng không thể nào bước ra khỏi cửa phòng, y cũng chẳng khác gì một tù nhân.
Chẳng lẽ Long Vô Ba thật muốn nhốt y cả đời?
Y tuy chuẩn bị tốt tinh thần làm một tù nhân, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc trở thành ‘người’ của thân đệ.
Long Tĩnh Thủy cảm thấy mù mờ, cứ như vậy ngồi ngốc ở bên giường thẳng cho tới sắp chiều tối mới thấy Long Vô Ba đẩy cửa vào vừa cười vừa nói:“Đại ca không ăn trưa, lúc này hẳn là đói bụng?”
Nụ cười trên mặt hắn rất nhẹ, ngữ điệu lơ lỏng bình thường, thật sự như đang cùng ca ca chào hỏi.
Nhưng Long Tĩnh Thủy lại sợ tới mức chôn mình trong chăn, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Long Vô Ba xem như không có gì cười nhưng không tiến đến, vỗ vỗ song chưởng, khiển người đem cơm chiều dâng lên, sau đó ngồi vào bàn gõ gõ thanh đũa mời gọi:“Đại ca, lại đây dùng nào.”
Long Tĩnh Thủy vẫn không nhúc nhích.
“A? Muốn ta uy ngươi?” Long Vô Ba đôi mắt vừa chuyển, khoé môi lộ ra nụ cười mĩm, cố ý kéo dài giọng nói,“Rất sẵng lòng a.”
Nói xong, làm bộ như muốn đứng dậy.
“Không cần.” Long Tĩnh Thủy nhướng mày, vội vàng khoát tay từ chối, chậm rãi mở chăn từ từ bước xuồng giường đi đến bên bàn.
Y phục y hơn phân nửa đã bị Long Vô Ba phá hư, hiện tại chỉ có thể đem áo choàng khoác tạm trên người, vạt áo mỏng manh mơ hồ đung đưa có thể thấy được đôi chân dài trắng noãn cùng với xiềng xích xinh tinh xảo như một thứ trang sức được đeo ở một bên chân.
Mỗi một bước đi của y tiếng chuông lại phát ra nhẹ nhàng rõ ràng du dương như tiếng nhạc.
Long Vô Ba tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn y từ bước từ bước đến gần, trong mắt hiện rõ sự hài lòng nụ cười càng chân thật đến động lòng người.
Long Tĩnh Thủy không dám ngồi đối diện hắn, ngồi cạnh một bên bàn, cúi người cầm đũa chuyên tâm dùng bữa.
Long Vô Ba không động đũa, cứ thế nhìn y chằm chằm, mãi một hồi lâu bàn tay nâng lên ngón tay khẽ chạm tóc y, từ từ hỏi:“Đại ca, chúng ta đã bao lâu không dùng thiện?”
Long Tĩnh Thủy nheo mắt, đôi tay cầm đũa run lên, sau cố hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh ứng:“Bốn hay năm trăm năm gì đó? Ta không nhớ rõ… ”
“Nguyên lai đã lâu như vậy.” Ánh mắt Long Vô Ba trầm ngâm chậm rãi hạ xuống rất nhẹ rất nhẹ nói một câu,“Nếu lúc trước ngươi không đâm ta một kiếm kia……”
Lời còn chưa dứt, Long Tĩnh Thủy giật mình ngẩng đầu lên.
Ngày hôm qua vô số lần Long Vô Ba xâm phạm y, ở dưới thân hắn khóc xin tha, đem bộ dạng yếu đuối khó thấy nhất lộ ra, tuy nhiên ánh mắt y lại luôn lạnh nhạt không một chút lo sợ.
Bạc thần khẽ nhếch, ánh mắt kiên định.
Đó là vẻ mặt của y vào tối đêm hôm đó, vào mấy trăm năm trước khi y đâm hắn một kiếm…
Long Vô Ba nhớ rõ, ngực lại cảm thấy đau đớn không biết là do vết thương cũ gây ra hay là do vết thương mới này làm đau? Nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, bàn tay nắm lấy cằm Long Tĩnh Thủy, tiếp tục vấn:“Vì cái gì? Ta thật sự nghĩ không ra…… Đại ca, ngươi có lý do gì lại muốn giết ta?”
Long Tĩnh Thủy im lặng.
Long Vô Ba khuynh thân về trước, cơ hồ chóp mũi cả hai như sắp chạm vào nhau, giọng nói đầy mê hoặc mang tà ý: “Ngươi không chịu nói cho ta biết nguyên nhân……. là vì muốn bảo vệ người nào?”
Long Tĩnh Thủy run lên nhưng vẫn im lặng không nói một lời nào.
Hai người giằng co.
Cuối cùng, Long Vô Ba phát hoả, đôi mắt đầy giận dữ, nhưng chỉ thoáng qua liền khôi phục lại bình thường, cười còn vui sướng hơn trước, lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa hàn ý lạnh giá, nói:“Sách, nếu đại ca muốn kiến thức thủ đoạn của ta, ta đây đành như ngươi mong muốn.”
Dứt lời, đứng dậy rời khỏi, bàn tay thô bạo kéo lấy mái tóc Long Tĩnh Thủy bước đi, một chút liền đẩy y ngã trên giường.
Long Vô Ba hừ lạnh một tiếng áp trên người Long Tĩnh Thủy.
Long Tĩnh Thủy bị bắt ép nằm trên giường, cảm thấy Long Vô Ba lúc này đang vô cùng tức giận, bàn tay hắn đưa vào vạt áo hung hăng xé bỏ, đem bộ vị nóng bỏng kia dán trên người y.
Sau đó……chuyên gì xảy ra đã quá rõ ràng đi.
Nhưng y không cảm thấy sợ hãi.
Y một lòng muốn bảo hộ người nọ, muốn người đó bình an vô sự, vui vẻ mà sống, thì có gì phải sợ chứ?
Hết chương 9