Trong hoảng hốt, y chưa được chuẩn bị sẵn thì dị vật nóng bỏng kia đã hung hăng tiến vào trong.
Theo nhịp điệu mãnh liệt va chạm, vết thương chưa kịp khép một lần nữa lại bị xé rách, chất lỏng sềnh sệch từ mật đạo thẳng theo bắp đùi non mềm chậm rãi tràn xuống mặt giường.
“Ahh……” Long Tĩnh Thủy mặc dù cố gắng nhẫn nại, lại nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, giọng nam trầm thấp đứt quãng phập phồng:“Không cần……”
Long Vô Ba lần này không bỏ qua, ngược lại còn gặm nhắm xương quai xanh tinh xảo của Long Tĩnh Thủy, từ chiếc cổ trắng tuyết từ từ di chuyển xuống dưới nhắm nháp bờ ngực trắng noãn cùng thù du đỏ mộng mê người, khắp nơi không ngừng đánh dấu vật sở hữu, thậm chí nơi tối mẫm cảm nhất của nam nhân cũng không buông tha.
“Âh……”
Long Tĩnh Thủy cả người tê dại, trừ bỏ đau đớn dần dần nổi lên một loại khói cảm quen thuộc.
([lotus]: Thuỷ nhi, đệ đệ, mới có một đêm mà đã quen thuộc em không thấy xấu hổ a, tỷ tỷ ta thật xấu hổ thay em đó; Thuỷ nhi: ngươi….ta…*ấp úng, đỏ mặt, chốn vào lòng Vô Vô ca*; Vô ca: ngoan, đại ca kệ nàng ta, ca chỉ cần quen thuộc với ta là được * ưhm….ưhmm….*; [lotus]: hai người, thật xấu hổ quá đi! *che mặt híp mắt nhìn lén* [bongs] mau về! có kẻ ức **** ta kìa).
Long Vô Ba biết rõ nhược điểm y, lập tức thả chậm tốc độ, tinh tế ở bên trong lộng vài vòng nhấn mạnh nơi cần nhấn, điểm nhẹ nơi cần điểm, hai bàn tay lại không ngừng vuốt ve làn da trắng tuyết nhưng hằn vết hôn, sau lại hạ xuống hạ thân y trêu chọc một vòng khiến y rên rỉ không ngừng.
Long Tĩnh Thủy không chỗ trốn, chỉ có thể nắm tay thành đấm bấu chặt sàng đan, cắn răng cố gắng chịu đựng loại tra tấn vừa tủi nhục vừa thống khoái này.
Suốt một buổi tối, Long Vô Ba dùng hết các loại hoan ái kì lạ gây sức ép y, khiến y phải phun ra những ngôn ngữ hạ lưu mà trước đây chưa bao giờ nói qua, riêng chỉ có chuyện năm đó là y vẫn như cũ không hén răng lấy một lời.
Thẳng đến trời sáng, Long Vô Ba vô cùng thất bại đứng dậy rời khỏi phòng.
Còn Long Tĩnh Thủy thì cả người mỏi nhừ, mệt mỏi nằm trên giường cả một ngày. Dù tỉnh hay ngủ y cũng chẳng biết Long Vô Ba có đến hay không. Cứ thế hai, ba ngày sau y mới dần dần lành thương, có thể đứng dậy xuống giường đi lại trong phòng.
Vào một đêm tối, Long Tĩnh Thủy đang ngồi ở bên bàn ngẩn người, chợt nghe ngoài cửa phòng có tiếng động, hai thị nữ duyên dáng đi vào cửa đứng trước mặt y, cúi người nói:“Điện hạ, Vương tối nay ở Thiên điện thiết yến, thỉnh điện hạ dời bước giúp vui.”
“Gíup vui? Ta?” Long Tĩnh Thủy nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Long Vô Ba uống rượu mua vui, tìm y __thân là một tù nhân đến xem náo nhiệt sao?
Do dự một lúc, đã thấy hai thị nữ kia tiến lên trước vài bước, cao cao nâng khay trong tay lên. Khay bên trái là y phục vân la thuỷ, bên phải trâm ngọc phỉ thuý tinh xảo, rõ ràng … đây là trang phục của nữ nhân.
Long Tĩnh Thủy ngẩn người ra, sau lưng như có gió lạnh thổi đến, lập tức minh bạch ý tứ Long Vô Ba, hắn…… thế nhưng muốn y phẫn thành nữ tử mặc hắn tiết ngoạn!
Mặc dù biết Long Vô Ba sẽ dùng mọi thủ đoạn hạ nhục y, nhưng nếu là cách này…………. nghĩ đến đây. máu trong người Long Tĩnh Thủy như dâng lên, không cách nào không chế.
Cáp, hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ đệ đệ, nhưng mà người nọ đã không còn xem y như một ca ca.
Y nhắm mắt cố lấy lại bình tĩnh, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh đầm đìa, thật vất vả mới bình tâm, nghiêm mặt hướng cửa bước đi.
Hai người thị nữ lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: “Điện hạ, y ….. y phục……”
“Lăn*.” Long Tĩnh Thủy vung tay lên, cũng không liếc mắt nhìn các nàng một cái.
(lăn*= cổn, cút, đi cho khuất mắt)
Y lúc này y phục không chỉnh tề, mái tóc dài rối loạn, đôi mắt lại trầm tĩnh vô ba không gợn sóng, nhưng khuôn mặt hàn băng khiến người không rét mà run.
Nhất thời cả phòng lặng thinh, không một chút âm thanh.
Long Tĩnh Thủy cứ thế tiếp tục tiến về trước, cố nén thân thể đau đớn hướng cửa mà đi.
Ngoài cửa phòng kết giới vẫn còn giăng.
Người bình thường có thể ra vào không bị ngăn cản, nhưng đối với kẻ đã mất linh lực như y mà nói là một cửa ải vô cùng khó khăn.
Nếu như là lúc bình thường, Long Tĩnh Thủy sẽ không vì việc này mà làm xằng bậy, nhưng bây giờ đây y lại bị cơn giận che lấp, không quan tâm hậu quả vươn tay hướng tới kết giới, mặc dù không còn linh lực nhưng y vẫn phải đi qua.
Đau đến thấu xương.
Nhưng Long Tĩnh Thủy mắt không chớp, một dáng vẻ lãnh đạm như nước, thản nhiên đi về trước.
Chỉ mới xuyên qua một tầng kết giới, vậy mà cả người y đau như cắt, mồ hôi tuôn như tắm, dường như nuốt lấy tất cả phần sức lực còn lại trong y. Nhưng Long Tĩnh Thủy một chút cũng không dừn bước, cứ thế tiến về trước xuyên qua dãy hành lang dài, cuối the61y cũng nhìn thấy Long Vô Ba ngồi trong Thiên điện.
Trong điện nến thắp sáng, lấp lóa ánh đèn lung linh, ca vũ múa hát không ngừng.
Long Tĩnh Thủy giả vờ như không nghe không nhìn thấy gì, cứ thế đẩy cửa đi vào, mắt nhìn thẳng Long Vô Ba đang ngồi trên ngai rồng.
Y từ nhỏ đã nhìn thấy thiếu niên này, giờ người đã trưởng thành, thành một nam tử tuấn mỹ vô song. Hiện giờ tay ôm mĩ cơ, tay cầm chén ngọc, trong mắt lưu quang tràn đầy màu sắc, như muốn hút hồn, mê hoặc vô cùng.
Nhưng sao khoảng cách giữa y và hắn lại xa như vậy?
Bởi vì y khăng khăng giữ bí mật kia, cho nên cả hai phải thành cừu nhân suốt đời hay sao?
Long Tĩnh Thủy tâm đau đớn, nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm, cước bộ nhanh hướng Long Vô Ba đi đến.
Long Vô Ba đồng dạng nhìn y, tựa tiếu phi tiếu nghiên đầu, vấn: “Không phải đã phái người hầu ngươi thay y phục sao? Như thế nào vẫn bộ dáng này?”
Vừa nói vừa nhìn Long Tĩnh Thủy, chiếc cổ mãnh khảnh vô số hôn ngân cùng vết bầm tím không được che lấp mà hiện ra đến mê người, ngữ khí cực kì không vui.
Long Tĩnh Thủy thì ngược lại nở một nụ cười rất tươi.
Y cười thản nhiên, sau liền nói:“Kia …y phục đẹp như vậy, trực tiếp mặc vào chẳng có ý nghĩa, chi bằng ngay tại đây ta xuyên qua cho ngươi xem luôn.”
Lời vừa dứt, y liền động thủ cỡi chính y phục mình.
Long Vô Ba hoảng sợ, ngay lập tức đem mỹ nhân trong lòng đẩy ra, trầm giọng quát:“Ngươi phát điên cái gì? Mau lại đây!”
Long Tĩnh Thủy đứng yên bất động, như trước kiên định nhìn hắn.
Long Vô Ba cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mở miệng gọi: “Đại ca……”
Long Tĩnh Thủy ánh mắt khẽ biến, đôi mắt trong suốt như nước, ôn nhu hỏi:“Long Vô Ba, ngươi có còn xem ta là ca ca không?”
“Ca ca?” Long Vô Ba đem hai chữ này lặp lại một lần, mới vừa cùng Long Tĩnh Thủy hai mắt chạm nhau, ngay lập tức né đi, không chút để ý mà thưởng thức chén rượu trong tay, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ:“…… Đương nhiên là không.”
Quả thế!
Long Tĩnh Thủy cả người chấn động, trong miệng nhất thời lan ra vị máu, toàn thân như bị tước đi tất cả sức lực còn xót lại.
Hắn quả nhiên hận y sâu vô cùng, nên không chút nghĩ đến tình huynh đệ.
Vì thế, hội nghĩ tất cả biện pháp tra tấn vũ nhục y……
Vì thế, hội đưa y đặt dưới thân tùy ý mà chà đạp……
Y sao lại khờ dại như vậy, sao lại hạ mình chịu bao thống khổ không nên này?
Long Tĩnh Thủy tâm lạnh dần, trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười, tựa như mấy trăm năm trước, y luôn dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn Long Vô Ba, nhẹ nhàng nói: “Vô Ba, ngươi đã trưởng thành.”
Vừa nói vừa vươn tay ra, tựa hồ muốn vuốt hai má Long Vô Ba, nhưng cuối cùng lại dừng lại chậm rãi nắm chặt thành đấm.
“Đại ca?” Long Vô Ba tim đập nhanh, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Long Tĩnh Thủy cũng không trả lời, khóe môi dơi lên, hướng hắn nở nụ cười, ánh mắt ảm đạm. Sau đó không hề báo trước mà xoay người, tùy tay rút ra trường kiếm bên cạnh thị vệ, mặt không chút đổi hướng chính ngực mình đâm tới.