Thật lâu sau, cậu lầm bầm: “Cho dù đau đến trong lòng rỉ máu, đau đến nửa đêm không thể ngủ tiếp, hắn cũng sẽ không nói gì. Nhưng hắn sẽ mở mắt, an tĩnh cho đến lúc bình minh, không xoay người lấy một lần, cũng không động đậy, giống như đang ngủ. Nếu nửa đêm ngươi đột nhiên mở mắt nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng… Giống một tảng đá được chạm khắc, tĩnh lặng như đã chết…”Thành Đông của Yên Lăng, quán rượu Ngọc Lâm.
Ngọc Lâm nằm cách thành Đông Yên Lăng năm dặm, thôn không lớn, quán rượu cũng rất bình thường. Đằng sau quán rượu là một khu rừng phong, mùa thu đặc như lửa đỏ, tuyết rơi mấy hôm đã trông thảm đạm hiu quạnh. Nằm trong phong cảnh này, ngay cả quán rượu cũng có vẻ cô đơn.
Chạng vạng, sắc trời mênh mang, bên trong quán rượu dần dần náo nhiệt. Thợ săn trở về ngồi một bàn, mấy tay chơi bời lêu lổng ngồi một bàn, uống thứ rượu thấp kém nóng bỏng cao giọng cười nói, lát lại gọi thêm vài bầu rượu, lát lại tranh cãi nhau chuyện gì đó đến mặt đỏ cổ khô. Đằng sau quán rượu có một bức rèm vải xanh ngăn cách mặt tiền và hậu viện. Hậu viện là nhà của ông chủ quán rượu và nơi ở của bồi bàn, ba gian nhà ngói, phía đông còn có hai gian phòng. Hậu viện im ắng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói thô tục bỉ lậu.
***
Trên giường trong một phòng có một thiếu niên dung sắc tiều tụy, mặt mày như họa, giống như người trong bức tranh; nhưng lại có sắc mặt vàng vọt, mặt mày đỏ bừng của người bị bệnh, trước ngực có lớp máu đông lại rất lớn, nhìn rất ghê người. Có một thiếu niên khác ngồi bên cạnh bàn, gương mặt tuấn tú trong sáng, thần sắc cũng không quá tốt, chén trà ở trong tay đổi tới đổi lui, lặng lẽ quay đầu nhìn sang thiếu niên trên giường, không biết có phải hắn đang ngủ hay không, hơi do dự, hơi hơi nhấc người dậy. Mông còn chưa dời được khỏi ghế, trên giường đã truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Muốn chạy ư, chờ ta chết rồi hãy tính.”
Thiếu niên tuấn tú làm bộ ho khụ hai tiếng, không chút để ý: “Ta cũng không vội. Ngươi bây giờ cũng không sống thêm được mấy ngày.”
Thiếu niên trên giường hơi mở một đường mắt, mỉm cười nhìn cậu, lại có một cảm giác toát ra thứ ánh sáng rực rỡ lóa mắt, biến thần sắc có bệnh thành đẹp đẽ bức người.
“Những người khác đều dễ dàng biết, chỉ có ngươi là khó đoán.” Thiếu niên tuấn tú khe khẽ thở dài.
“Tiểu Hoàng tử trí tuệ hơn người, ngay cả gốc nhân sâm ngàn năm rễ dài không đào được như Phượng Hoài Quang ngươi cũng tóm được điểm yếu, còn có ai mà tiểu Hoàng tử nhìn không hiểu, đoán không ra?”
“Tiểu Hoàng tử?” Thiếu niên tuấn tú cười khổ: “Phải có
mệnh mới làm được.”
“Tiểu Hoàng tử hồng phúc tề thiên, ta thấy không có vấn đề gì.”
“Ồ? Ngươi biết xem tướng sao?” Thiếu niên ra vẻ suy tư, chợt cười: “Vậy xin Lưu Ly công tử bói một quẻ giúp ta, xem ta còn bao nhiêu thời gian, còn có thể gặp lại hắn hay không, nếu gặp lại được, còn có thể… hay không…” đột nhiên dừng lại không nói nữa, trong mắt như có điều bi ai, khóe miệng lại mang một ý cười.
Lưu Ly nghiêng người, mái tóc đen dài rơi trên chiếc chăn trắng như tuyết càng có vẻ đẹp diễm lệ khiến người ta lo lắng. Hắn ung dung nói: “Trong lòng hắn chỉ có nghiệp lớn thiên hạ, không có ngươi, ngươi còn nhớ hắn làm gì.”
“Hắn ư…” Chương Hi Liệt khẽ nhíu mày: “Trong lòng hắn không phải hoàn toàn không có ta.”
“Ha ha, vậy ta sai rồi, thứ tội thứ tội.” Lưu Ly từ từ nói: “Trong lòng hắn có ngươi, chẳng những có ngươi, còn có ta, có Thiết Cầm, có Đông Phương Phi Vân, có Vinh vương, có Chử Liên Thành, mỗi người đều chiếm một góc nhỏ; không chỉ những người này, còn có rất nhiều chuyện rất nhiều người, chia cho người này một chút, chia cho người kia một chút.” đang nói bỗng hỏi: “Xin hỏi, tiểu Hoàng tử chiếm mấy phần?”
Sắc mặt Chương Hi Liệt phát lạnh, nhìn Lưu Ly chăm chú, thản nhiên nói: “Ta cũng muốn hỏi, người trong lòng ngươi là ai?”
“Trong lòng ta… trong lòng ta chẳng có một ai.” Lưu Ly cười: “Hắn cái gì cũng muốn, cái gì cũng muốn lợi dụng. Ta và hắn vừa vặn tương phản, ta chẳng muốn gì cả.”
“Như vậy không phải rất nhàm chán hay sao?”
“Sinh, lão, bệnh, tử, vốn là những chuyện nhàm chán.”
“Vậy sao ngươi không chết nhanh một chút?”
“Chuyện đó ngươi không cần lo. Dù sao thì sớm hay muộn cũng phải chết, ta cần gì phải lo lắng.” Lưu Ly cười ha ha, tác động vào nội tức, ho khan kịch liệt một trận, mặt mày đỏ bừng. Hắn thở hổn hển mấy hơi, bình ổn khí huyết bốc lên, lạnh nhạt nói: “Huống chi, một người chết rất nhàm chán, ít nhất kéo theo những người này, đường xuống hoàng tuyền không đến nỗi quá tịch mịch.”
Những lời này tuy nói lạnh nhạt, nhưng oán độc trong đó lại khiến Chương Hi Liệt không khỏi động dung.
“Nếu ngươi chết… hắn sẽ đau lòng.” Chương Hi Liệt đột nhiên nói, nhìn thẳng Lưu Ly: “Nhưng hắn sẽ chẳng nói gì, nhiều lắm là làm bộ nhìn ngươi một cái, làm bộ bình tĩnh nói ‘Đem đi chôn đi’.”
Cũng không biết là nghĩ tới cái gì, sắc mặt Chương Hi Liệt dần dần chìm trong mơ màng. Thật lâu sau, cậu lầm bầm: “Cho dù đau đến trong lòng rỉ máu, đau đến nửa đêm không thể ngủ tiếp, hắn cũng sẽ không nói gì. Nhưng hắn sẽ mở mắt, an tĩnh cho đến lúc bình minh, không xoay người lấy một lần, cũng không động đậy, giống như đang ngủ. Nếu nửa đêm ngươi đột nhiên mở mắt nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng… Giống một tảng đá được chạm khắc, tĩnh lặng như đã chết…”
Lưu Ly lặng yên. Phượng Tam theo như lời của Chương Hi Liệt là một Phượng Tam khác mà ngay cả hắn cũng chưa từng được tiếp xúc.
“Chơi đủ rồi thì về thôi.” Chương Hi Liệt thành khẩn nói: “Cho dù không có ân tình của Chu hộ pháp, hắn cũng sẽ không làm gì đến ngươi. Thương thế của ngươi…”
“Nếu đã chơi thì phải chơi cho thống khoái.” Lưu Ly điềm nhiên đáp.
Chương Hi Liệt thấy không ổn, không biết vừa rồi thế nào mà nói một câu chạm phải nghịch lân [86] của hắn.
[86] Nghịch lân: Chiếc vảy mọc ngược chiều trên mình rồng, tương truyền là điểm yếu nhất của rồng, hễ đụng vào sẽ khiến rồng nổi giận.
Lưu Ly lạnh lùng nói: “Không phải ngươi vừa nhờ ta tính giúp ngươi xem ngươi còn bao lâu, có thể gặp hắn hay không sao? Chuyện này khó nói, nếu lòng ta cao hứng, mạng của ngươi sẽ giữ được thêm vào ngày, nếu ta tâm tình không tốt, hiện tại có thể lấy mạng ngươi. Phượng đại giáo chủ, ngươi nói có phải hay không?”
Bên ngoài có một giọng nói thản nhiên: “Lưu Ly, đây là chuyện của ngươi và ta, đừng làm liên lụy đến người ngoài.”
Lưu Ly lạnh lùng nói: “Người khác sống hay chết, có liên quan gì đến ta?”
Nghe được giọng nói kia, Chương Hi Liệt đột nhiên đứng dậy, liều lĩnh chạy ra phía ngoài. Tiếng gió ở bên tai rít qua, một bên mặt tê rát đau đớn, chỉ nghe một tiếng “phụt”, trên cửa cắm một mũi tên. Chương Hi Liệt ôm mặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, kinh hoảng, đứng lại không dám động đậy.
Hơi dùng chút lực như thế, hô hấp của Lưu Ly trở nên nặng nề, lại kịch liệt ho khan. Vừa ho, hắn vừa chống tay ngồi dậy, tay kia lần ra gối, cầm lấy một mũi tên.
“Lại đây.” Lưu Ly nói. Chương Hi Liệt không dám không tuân theo, bất đắc dĩ phải đi qua.
“Đúng là biết nghe lời.” Lưu Ly lạnh lùng cười, phất tay qua bên hông Chương Hi Liệt, Chương Hi Liệt nhất thời không thể động đậy.
“Ngoài này gió lạnh, có thể mời ta vào nhà ngồi không?” Phượng Tam ở bên ngoài lạnh nhạt nói.
“Công tử giá lâm, vạn phần vinh hạnh.” Lưu Ly thản nhiên nói.
Phượng Tam tiến vào, trong tay có một vò rượu, lại có vài phần nhàn nhã vui vẻ tới chơi. Hắn đặt hai cái bát gốm màu trắng lên bàn, vừa rót rượu vừa nói: “Ông chủ này đúng là keo kiệt. Ta bảo lão lấy cho rượu ngon nhất, lão lại cho ta một vò rượu hỗn tạp kém chất lượng. Ta đưa cho lão một viên trân châu trên mũ, lão đổi cho ta vò rượu khác, tuy không pha trộn linh tinh nhưng vẫn chẳng thể qua cửa. Thế là ta cầm lại viên trân châu, đập tay xuống bàn làm vỡ cái bàn gỗ dương của lão, lão xót cái bàn, đành phải xuống hầm lấy một vò ‘Trọng Bích’ cho ta.”
“Trọng Bích” là loại rượu nổi tiếng, sắc rượu màu ngọc bích, tỏa mùi thơm trong trẻo.
Phượng Tam ngửi thử, vỗ bàn: “Rượu ngon, đúng là rượu ngon.” vung tay lên, một bát rượu bay lên không trung, chậm rãi đặt trước mặt Lưu Ly. Lưu Ly tiếp nhận, cúi đầu nhìn một lát, vừa muốn bưng lên miệng uống, lại nghe Phượng Tam quát: “Khoan đã.”
Lưu Ly nhìn Phượng Tam. Phượng Tam cũng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào không?”
Khuôn mặt Lưu Ly cứng đờ: “Sẽ không quên.”
“Năm ấy ngươi mười hai tuổi. Dưới tàng cây bạch mai, ta đồng ý sẽ chăm sóc ngươi. Ngày đó chúng ta cũng uống ‘Trọng Bích’. Ta đã nói với ngươi, sau khi uống hết chén rượu này, mọi chuyện cũ đều xem như đã chết, ngươi không còn liên quan đến quá khứ, từ nay về sau ngươi chính là cốt nhục của của ta. Kiếp này, có ta ở đây, sẽ không có ai có thể động đến một phân một hào của ngươi.”
“Công tử nhớ rõ, không sai chút nào.”
“Hôm nay, tại chốn thâm sơn cùng cốc này, ta lại tìm được ‘Trọng Bích’. Ha ha, thiên ý trêu ngươi.” Phượng Tam cười cười, giơ bát rượu lên: “Bình sinh ta hận nhất là kẻ bội bạc, không thể tha thứ nhất là kẻ phản bội ta. Lưu Ly, uống hết chén rượu này, mọi chuyện cũ đều xem như đã chết, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Phượng Tam bình tĩnh lạnh lùng, vẻ mặt Lưu Ly lại bình thản, không lo không sợ, như là đang đeo một chiếc mặt nạ da người xinh đẹp. Phượng Tam ngửa đầu uống sảng khoái, do uống nhanh mà rượu tràn khỏi mép, thấm ướt nửa vạt áo. Lưu Ly chợt nở nụ cười, chậm rãi ngâm: “
Rượu Trọng Bích chất đầy vạn hộc. Hoa bạch mai chiều tuyết nhẹ rơi… Hôm nay thiếu hoa bạch mai, thật là đáng tiếc…” nói rồi, ngửa đầu nâng chén đổ vào miệng.
…
Chén vàng rót đầy rượu Trọng Bích, chiều tuyết nhẹ rơi bạch mai hoa ─ Đây là câu thơ của Phượng Tam.
Ngày ấy, Phượng Tam cuối cùng đã tìm được huyết mạch cuối cùng của cố Chu hộ pháp. Thiếu niên da trắng hơn tuyết, mặt mày tú lệ như họa, tay ấp một cành bạch mai đi xuống từ một dốc núi sau vườn. Quốc cữu gia ôm lấy thiếu niên vào trong lòng, vuốt ve đôi chân mày thanh tú của thiếu niên, hăng hái khoe ra: “Đây là thứ ta mua từ nam quán hôm nay, không biết có vừa ánh mắt lỗi lạc như tiên của Phượng công tử?”
Tại đó có không ít ẩn sĩ nổi tiếng do quốc cữu gia mời đến, huyên náo làm thơ, phải có Phượng Tam. Phượng Tam chọn phải đề mục là một bài thơ bảy chữ, viết thành hai câu đối nhau. Hắn tay trái nắm rượu, tay phải múa bút, cũng không ngẩng đầu để ý tới quốc cữu gia, hạ bút như tơ hồng phất phơ, viết hai câu xuống tờ giấy Hoa Liêm [87] “
Chén vàng rót đầy rượu Trọng Bích, chiều tuyết nhẹ rơi bạch mai hoa“. Tức khắc, xung quanh đầy tiếng ủng hộ. Phượng Tam ném bút đi, ngẩng đầu, phong thần tuấn dật, thần quang động lòng người, nhất thời biến hết thảy phồn hoa huyên náo thành phông nền.
[87] Giấy Hoa Liêm: Còn gọi là giấy Thủy Văn hay giấy Nhạ Hoa, một loại giấy khi soi qua ánh sáng thì có thể thấy hoa văn hoặc đường kẻ phát sáng.
Hắn thản nhiên cười, đi đến bên người quốc cữu gia, mắt nhìn thiếu niên, tay lại nhẹ nhàng ấn lên vai quốc cữu gia, nói: “Mắt nhìn người của quốc cữu gia… tự nhiên không sai.”
Quốc cữu gia thân mình có chút cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Phượng Tam, như vẻ ngây ngốc.
Phượng Tam dùng thân phận thương nhân đi gặp, đám nhân sĩ ẩn sĩ nổi tiếng vốn gai mắt hắn, nghĩ rằng hắn chỉ là kẻ có dung mạo xuất chúng mà thôi. Chỉ hai câu thơ đã đàn áp bề trên, khiến bao kẻ tài tử vô cùng kinh ngạc, đều đến kính rượu hắn, đường đường quốc cữu gia lại bị bỏ quên ở một bên. Quốc cữu gia cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhìn Phượng Tam. Phượng Tam rượu đến thì uống, không hề ngại ngần, thỉnh thoảng chạm mắt với quốc cữu gia, nâng chén thăm hỏi, chủ khách đều vui.
Hình như ngày đó Phượng Tam đã uống rất nhiều, hình như hắn còn say, còn phiền quốc cữu gia tự tay cởi giày đặt hắn lên giường.
Buổi tối hôm đó, quốc cữu gia cũng không lâm hạnh luyến đồng đã bỏ ngàn vàng ra mua. Đứa bé xinh đẹp nhất, nổi tiếng nhất, được dạy dỗ nghiêm khắc nhất, sợ tối nhất đã một mình một đêm cho đến tận hừng đông.
Sáng sớm, có người gọi đứa bé ấy đi ra ngoài. Dưới tàng cây bạch mai, người thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ như ngọc hôm qua lặng lẽ đứng một mình, có vẻ vô cùng cô đơn. Nhìn thấy hắn, người kia mỉm cười, trời băng đất tuyết như bị hun nóng ấm dào dạt.
“Ta đưa ngươi rời khỏi đây.” Người đó nói.
“Ta không thể đi, quốc cữu gia đã mua ta.”
“Hiện tại ngươi là người tự do.”
“…”
Trên bàn không phải chén rượu thường dùng mà là hai cái bát rất lớn. Phượng Tam rót hai bát rượu, một bát cho mình, một bát đưa hắn. Hắn cúi đầu nhìn rượu trong bát, màu rượu xanh ngọc bích thật sự rất đẹp. Tay hắn rất chắc chắn, mặt nước rượu không có xao động, thấy bóng người mơ hồ trong đó, không nhìn thấy rõ bóng người, cũng giống như không nhìn thấy rõ tương lai của mình, chỉ có giọng nói Phượng Tam vang vang bên tai, bình thản ấm áp:
“Uống hết chén rượu này, mọi chuyện cũ đều xem như đã chết, ngươi không còn liên quan đến quá khứ, từ nay về sau ngươi chính là cốt nhục của của ta. Kiếp này, có ta ở đây, sẽ không có ai có thể động đến một phân một hào của ngươi.”
***
Phượng Tam nói đúng. Có Phượng Tam rồi, đúng là không có ai có thể động đến một phân một hào nào của hắn. Phượng Tam dạy hắn võ công, tẩy sạch hơi thở phong trần trên người hắn; Hắn không muốn nhúng tay vào chuyện trong giáo, Phượng Tam mặc hắn tự do tự tại; Bảo Quyển ngây thơ không hiểu chuyện được sủng mà trêu chọc hắn, chưa một lần cáo trạng thành công; Ủy thân làm người hầu cũng là hắn tự nguyện. Trong năm năm, trồng hoa pha trà, đọc sách tập kiếm, là khoảng thời gian êm đềm bằng phẳng nhất trong đời hắn.
Lưu Ly theo dòng hồi tưởng ngẩng đầu, nhìn Phượng Tam. Trong vẻ bình tĩnh lạnh lùng của khuôn mặt tuấn mỹ là sự xơ xác tiêu điều. Bốn năm trước, quốc cữu gia do gia nhập vào loạn đảng mà bị giết đền tội, khi tin tức truyền đến Phượng Dương, Phượng Tam cũng có vẻ mặt như vậy. Quốc cữu gia không chút mảy may đến chính sự, chỉ thích học đòi văn vẻ làm danh sĩ, sao lại có thể dính líu đến loạn đảng? Người đời ngạc nhiên, chỉ có hắn đoán ra chút nội tình ─ đó là sự trả thù của Phượng Tam, trước nay vẫn đều lãnh khốc vô tình như vậy, không để người ta giữ lại chút gì!
Vậy còn ta? Kẻ đã đẩy Quang Minh giáo vào tử địa, ta sẽ hứng chịu sự trả thù nào?Lưu Ly không nhịn được cười rộ lên: “Công tử vì muốn cứu ta khỏi tay quốc cữu gia, có lẽ đã phải trả giá đại giới? Thật đáng tiếc, ăn cơm không phải trả tiền được vài năm, ta lại chẳng làm được gì giúp công tử.”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Đường đường là hậu duệ của đại hộ pháp Quang Minh giáo, há có thể để kẻ khác làm nhục? Chu hộ pháp vì hộ giáo mà chết, giúp ông an bài thỏa đáng những chuyện còn lại là nghĩa vụ của kẻ làm thiếu chủ, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan. Chu hộ pháp đã tận trung, ta đã tận nghĩa, đều đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, không có gì là đáng tiếc.”
“Ngươi không hỏi vì sao ta lại làm vậy ư?”
“Phản bội là phản bội, lý do gì cũng giống nhau.”
“Công tử nghĩ rằng ta sẽ nói gì với công tử?” Lưu Ly cười lạnh: “Ta cảm kích sự cao thượng của công tử, sinh lòng ái mộ với công tử, ghen tị với sự xen vào của Chương Hi Liệt, cho nên muốn hủy diệt mọi thứ?”
Phượng Tam chẳng nói chẳng rằng.
“Ta không phải Thiết Cầm, Phượng Hoài Quang.” Lưu Ly cười ha ha: “Khi hắn vẫn còn là tờ giấy trắng đã cùng ngươi trải qua biến cố, cùng nhau trốn thoát, lúc khó khăn hiểm trở nhất cũng có ngươi chăm sóc hắn. Cho nên ngươi trở thành bầu trời của hắn, hắn ỷ lại vào ngươi, kính phục ngươi, vâng theo ngươi, dù ngươi đối đãi với hắn thế nào, dù hắn đã thống khổ ra sao, hắn cũng không làm trái ý ngươi. Nhưng, khi ngươi tìm thấy ta, ta đã không phải một tờ giấy trắng.”
“Trọng Bích, cùng lắm cũng chỉ là một chén rượu, ngươi thật sự cho rằng một chén rượu có thể khiến mọi thứ biến mất?” Trong mắt Lưu Ly hiện lên ý cười châm biếm: “Chỉ sợ ngươi không biết, ta xuất hiện ở trong phủ quốc cữu gia cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.”
Phượng Tam có chút kinh ngạc.
“Quốc cữu gia có thế lực không nhỏ trong chốn giang hồ, ta vốn muốn dùng hắn thay ta giết vài người, không ngờ ngươi đột nhiên xen vào. Có phải cảm thấy quá khó tin hay không? Nào có cách gì khác đâu, ta vừa muốn giết những kẻ sĩ tự xưng là chính đạo hiệp nghĩa, lại muốn hủy diệt Quang Minh giáo của ngươi, rồi mới… rồi mới làm gì nhỉ?” Đôi mắt đen của Lưu Ly chớp động, lông mi hơi cụp xuống, khuôn mặt có bóng ma mờ nhạt: “Không có rồi mới, ta ghét rất nhiều người, ai biết phải giết bao lâu…”
Phượng Tam trong lòng phát lạnh, trầm giọng nói: “Ngươi hận Quang Minh giáo như thế sao?”
“Hận chứ, sao lại không hận.” Lưu Ly nhẹ giọng nói: “Khi đó nhị ca thành thân không lâu, ngoại trừ phụ thân thì đại ca, tam ca đều ở nhà. Nửa đêm bị hạ thuốc mê, gia đình chúng ta đều bị lũ danh môn chính phái Trung Nguyên bắt. Chúng kéo cả nhà chúng ta đến đại sảnh, ép hỏi hành tung phụ thân. Đại ca không nói, chúng chặt từng ngón tay trái của đại ca, rồi chặt từng ngón tay phải. Đại ca vẫn không nói, chúng khoét mắt, cắt mũi, cắt lưỡi anh, rồi hỏi đến nhị ca. Nhị ca cũng không nói, chúng bắt đầu xé quần áo của Huệ tỷ tỷ. Nhị ca và Huệ tỷ tỷ mới thành thân một tháng, Huệ tỷ tỷ sao có thể để chúng làm nhục trước mặt nhị ca? Chị đã muốn cắn lưỡi tự sát, lại bị chúng điểm huyệt, một gã cười ha ha nói:
“Muốn chết không dễ như thế đâu.” Nhị ca đành phải lừa chúng, nói rằng sẽ khai, nhưng anh là người của Đại Quang Minh giáo, phản bội giáo chủ quyết không thể sống, trước khi chết muốn nói đôi câu với thê tử. Chúng không biết đang bị nhị ca lừa nên đồng ý. Nhị ca ôm lấy Huệ tỷ tỷ, không nói gì, chỉ dùng sức ôm. Có lẽ Huệ tỷ tỷ đã biết nhị ca muốn làm gì, nước mắt rơi không ngừng. Sau đó nhị ca nói:
“Huệ muội, chúng ta kiếp sau gặp lại, lúc đó ta không luyện võ nữa, ta đọc sách làm tú tài, sống an ổn cùng muội.” Nói xong, nhị ca hôn lên gương mặt Huệ tỷ tỷ, nhổ cây trâm cài trên đầu Huệ tỷ tỷ xuống, đâm vào cổ họng chị. Cổ họng Huệ tỷ tỷ không ngừng đổ máu, vô cùng ghê rợn.”
“Lũ người đó bị chọc tức, một kiếm chặt đầu nhị ca. Đầu của nhị ca lăn đến dưới chân ta, ánh mắt anh còn mở trừng trừng. Ta sợ tới mức hét lên một tiếng trốn trong lòng mẹ. Rốt cuộc thì mẹ không chịu nổi nữa, cầu xin tam ca, muốn tam ca nói mọi thứ với chúng, tam ca nói:
“Mẹ, cha là hộ pháp, chúng ta sinh là đệ tử trung nghĩa của Đại Quang Minh giáo, chết là linh hồn trung nghĩa của Đại Quang Minh giáo, sao có thể phản giáo?” Mẹ không cầu xin nữa, chỉ yên lặng rơi lệ. Chúng vỗ tay cười:
“Hay cho một câu linh hồn trung nghĩa, ta sẽ thành toàn ngươi.” Nói rồi lấy kiếm chọc mù mắt tam ca. Tam ca lớn tiếng nói:
“Muốn giết cứ giết, tra tấn thì sao gọi là anh hùng hảo hán?” Đúng lúc ấy, đột nhiên có mũi tên phi vào từ cửa sổ, vài gã Trung Nguyên ngã xuống. Người đến là Lạc trưởng lão, hảo hữu của phụ thân.”
“Lạc trưởng lão và lũ người Trung Nguyên đó đánh nhau rất lâu, lão ta cũng bị thương. Tam ca hai mắt đổ máu, bịt mắt ngồi dưới đất lớn tiếng nói:
“Lạc trưởng lão, Doãn Tắc cảm tạ ông ra tay cứu giúp, nhưng kẻ thù rất đông, khó mà thắng được. Xin Lạc trưởng lão mang Tiểu Tứ đi, bảo vệ chút huyết mạch của Chu gia ta, đó là đại ân đại đức. Còn về chúng ta, Lạc trưởng lão nên biết phải làm sao!” Lạc trưởng lão cười to:
“Được được được, Tam công tử quả là khí khái. Nếu còn duyên, hai mươi năm sau, Lạc Minh Nguyên ta sẽ gặp lại Tam công tử!” Lúc ấy ta thật khờ, tưởng lão nói nếu Tam ca còn sống, hai mươi năm sau họ sẽ gặp lại. Ta lại không nghĩ đến chuyện vì sao phải hai mươi năm nữa mới gặp lại. Ta không ngờ, lão muốn giết Tam ca, rồi hai mươi năm sau, Tam ca sẽ đầu thai chuyển thế, lại làm một anh hùng hảo hán. Lạc Minh Nguyên võ công cao minh, tuy rằng không thể thắng, nhưng muốn giết người lại dễ, hạ một đao, cả nhà chúng ta đều chết trong tay lão. Chỉ có ta còn sống… Lão đưa ta đi… Sau khi giết cả nhà ta lại đưa ta đi! Mẹ và các anh đều chết trong tay lão, sao ta lại đi với lão được! Ta dùng con dao găm Tam ca đưa cho ta, đâm vào lưng lão. Lão giật mình trừng mắt nhìn ta, đến lúc chết cũng không tin ta lại giết lão. Khi đó là mùa thu, cỏ dại cao nửa người, ta đứng trong bãi cỏ nhìn về, ánh lửa tận trời, chúng thiêu rụi nhà ta. Ta không dám trở về, sợ bị chúng bắt… Rất lâu sau đó, nửa đêm ta mới trở về, ngoại trừ thi thể cháy khét và mảng tường cháy đen thì không còn gì… Không còn mẹ, không còn các anh, Tiểu Xuyên Tử bảo vệ ta khỏi những con chó khác cũng cũng không còn, con chim sơn ca ta nuôi, tên là A Hoàng, cũng…” Lưu Ly bỗng nhiên cười ha ha, một hồi lâu, hắn dừng cười lại, nói tiếp: “Ban ngày ta không dám hành động, đến đêm mới đi ra ngoài đào mộ, rồi mới đem chôn những thi thể cháy đen thui, mất hơn một tháng mới chôn hết mọi người. Ta không dám lập bia mộ nên cứ để như vậy rồi đi.”
“Ta tự thề với mình: Kẻ hại ta mất mọi thứ, ta không tha cho bất cứ ai. Nhưng các ngươi đều quá lợi hại, một mình ta không đối phó được. Đừng nói tới chuyện đối phó các ngươi, ngay cả việc ăn cho no bụng ta cũng không làm được. Một tiểu thiếu gia mới bảy tuổi, lại được nuông chiều từ bé, kiếm ăn quá khó khăn. Phải rồi, ngoại trừ có một cái mặt đẹp thì ta chẳng có gì cả, chẳng có gì cả!” Lưu Ly lại cười ha ha, cười đến khàn cả giọng, lại mang theo quỷ khí dày đặc. Vừa cười, hắn vừa nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt dần dâng nỗi bi thương. Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Tam, làm như đang hỏi Phượng Tam, lại như đang hỏi chính mình:
“Công tử, ta rất cảm kích công tử, nhưng… vì sao… vì sao… công tử lại đến muộn như vậy? Đã quá muộn, mọi chuyện đều quá muộn rồi…”
Đôi mắt kia đen không thấy đáy, tràn ngập tuyệt vọng. Phượng Tam hít một hơi thật sâu, nói: “Kẻ giang hồ chết trong giang hồ. Hễ đã bước vào giang hồ thì hẳn đã có giác ngộ phải chết ở đó. Giang hồ, vốn là nơi tràn ngập chết chóc.”
“Đúng vậy.” Lưu Ly mỉm cười: “Không phải các ngươi thích chết chóc hay sao? Ta sẽ khiến các ngươi giết thỏa thê. Nhưng, ngươi muốn khôi phục Quang Minh giáo, muốn một mình lớn mạnh ở Trung Nguyên. Lý Hủ muốn giết Chương Hi Liệt, muốn làm Hoàng đế, ha ha… Ta sẽ không để các ngươi được như ý, các ngươi đừng hòng được như ý nguyện.”