Thiết Cầm nhìn Phượng Tam, nhìn hắn rất sâu, mang theo quyết luyến không muốn rời xa, như muốn khắc sâu dáng vẻ của hắn: “Quang ca từng nói, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt của nhau. Đệ sẽ mãi nhớ Quang ca đã đối tốt với đệ thế nào, vĩnh viễn không quên, nhưng… giờ đệ đi rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại…”Tiếng cười của Lưu Ly đột nhiên trở nên phóng túng, Phượng Tam trong lòng biết có gì đó, lập tức toàn thân đề phòng.
Lưu Ly lật tay, giữa các ngón là một ánh hàn quang đánh thẳng vào Chương Hi Liệt ở bên cạnh, dùng chiêu “Tịch diệt đoạn”, chiêu cuối cùng trong “Tuyệt mệnh thập tam đoạn”, do đích thân Phượng Tam dạy hắn.
Vô cùng tàn nhẫn, đó là chiêu giết người chắc chắn nhất!
Phượng Tam lập tức hành động, rút kiếm ở thắt lưng, một kiếm nhanh như chớp đâm thẳng về hướng mi tâm của Lưu Ly. Chiêu này tên là “Thủy trường đông”, trong chiêu kiếm như có tiếng sấm nổ mạnh, thế kiếm như sông lớn cuộn chảy, đã đi thì không thể quay đầu. Phượng Tam dùng chiêu này tấn công có thể cứu người, là dùng kế “vây Nguỵ cứu Triệu”. Lưu Ly nhìn trường kiếm như bổ đôi không gian mà lao đến, hắn không tránh, ra chiêu cũng không dừng lại.
Phượng Tam chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng cả lên, trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩ:
“Nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đã trúng kịch độc, Lý Hủ đánh với ta, đại thù đã báo, hắn đây là muốn chết chung với Hi Liệt, chặt đứt ý niệm cuối cùng của ta!”Rồi đột nhiên, vô số hình ảnh nảy lên trong lòng: Dưới tàng cây bạch mai, thiếu niên thanh như tuyết đầu mùa. Thiếu niên im lặng tập viết. Thiếu niên dù đọc sách không hiểu cũng không hỏi nhiều, lại một mình lật tài liệu giữa giá sách đồ sộ. Thiếu niên đứng dưới bóng liễu, mặt mày như họa, trên tay kiếm khí tung hoành, lúc nhướng mày thì anh khí hừng hực như mùa hè năm đó, còn có… thiếu niên có sự tịch mịch xa cách vĩnh viễn không mất…
Trong lòng Phượng Tam dấy lên một trận đau đớn, thấy Lưu Ly muốn lấy mạng Chương Hi Liệt, thấy Chương Hi Liệt sẽ chết ngay lập tức, nhưng không sao đành lòng! Mắt thấy một kiếm này sẽ qua mi tâm đâm xuyên qua đầu Lưu Ly, Phượng Tam gào lên một tiếng, gồng mình thu hồi trường kiếm. Nội lực phản phệ khiến hắn bị hất bay ra ngoài, đánh một chưởng xuống bàn mới có thể đứng vững. Chỉ nghe một tiếng nổ, cái bàn vỡ thành những khối gỗ. Phượng Tam thấy ngòn ngọt trong họng, nỗ lực áp chế khí huyết đang bốc lên, lại không thể nhịn được, một ngụm máu tươi phun xuống mặt đất.
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh tới cực điểm, chỉ có tiếng thở dốc của Phượng Tam.
Phượng Tam hung hăng lau đi máu tươi ở khóe miệng, tay trái đập lên tường, tay phải rút kiếm cắm xuống nền đất. Máu tươi giàn giụa, uốn lượn chảy xuống từ mảng tường trắng. Hắn đau đến khuôn mặt vặn vẹo, lại đột nhiên lớn tiếng cười to. Cười một hồi lâu, tiếng cười dần ngừng lại, chậm rãi nói: “Ta không xuống tay được! Cha ơi, con không xuống tay được!”
Lưu Ly kinh ngạc nhìn Phượng Tam, sau một lúc lâu, nhìn bàn tay của mình cách Chương Hi Liệt chừng nửa tấc, cười khổ một tiếng, thì thầm: “Khi công tử có lòng, thật sự rất mềm.” Rồi tùy tay nhẹ phất một cái.
Vừa rồi khi điểm huyệt Chương Hi Liệt, Lưu Ly không dùng quá nhiều sức, Chương Hi Liệt lại không nhúc nhích thật lâu. Một hồi lâu, cậu mới như mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng, chậm rãi lui xuống, tựa vào tường, như thể chuyện vừa rồi quá mức kinh hãi, hai chân mềm nhũn không chống đỡ được sức nặng toàn thân, chậm rãi trượt xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng Phượng Tam.
Ba người ai cũng bất động, ai cũng không nói lời nào.
Phượng Tam là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, cơn giận vừa rồi công tâm mà thất thố, lúc này đã tỉnh táo lại, cười lạnh rút kiếm ra, kéo xuống một vạt áo quấn lung tung ở tay, thản nhiên nói: “Vừa rồi ngươi ép ta giết ngươi phải không, Lưu Ly?”
Lưu Ly cười nhẹ: “Đáng tiếc ngươi khiến người ta rất thất vọng rồi.”
“Ta cũng rất thất vọng về mình.” Phượng Tam thản nhiên nói: “Câu chuyện của ngươi không tồi, ta cũng có một câu chuyện, một câu chuyện mà ngay cả Thiết Cầm cũng không biết.”
“Chuyện này đã xảy ra khá lâu rồi, còn lâu hơn cả chuyện của ngươi, xảy ra hai tháng trước đêm máu ở Lạc Phượng lĩnh… Ta vĩnh viễn không quên được ngày đó. Hừ, là ngày mười bốn tháng bảy, ánh trăng rất tròn, cũng rất sáng. Hôm đó, ta mang theo một đám tiểu lâu la xuống núi săn thú, lạc đường đến bốn năm ngày mới phát hiện phía trước chính là Vọng Nguyệt sơn trang, nơi cha ta đã xây vì mẹ. Vọng Nguyệt sơn trang cảnh trí u nhã, hàng năm khi cha luyện công thì mẹ đều vào đó ở tạm. Chẳng bao lâu thì bà cảm phong hàn, bệnh hơn tháng mà vẫn không khỏe, trong lòng phiền muộn, chỉ dẫn theo vài a hoàn đến sơn trang tĩnh dưỡng. Ta vốn định cho bà một sự ngạc nhiên nho nhỏ nên để đoàn người ngựa đứng chờ xa xa, một mình trói thỏ hoang lên lưng, dùng khinh công đi vào sơn trang.”
“Ta rất quen với đường đi ở Vọng Nguyệt sơn trang, tìm được mẹ mà không làm kinh động đến ai đương nhiên dễ dàng. Nào biết khi đi đến gần, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng mẹ có tiếng đàn ông, lại không phải người ngoài, đúng là tiếng của Nhị thúc ruột thịt của ta, chỉ là ông ta nói những lời nghe thấy có chút rợn người. Nhị thúc muốn mẹ lấy tâm pháp luyện công của cha cho xem. Nhưng võ công tâm pháp là thánh vật trong giáo, ngay cả mẹ cũng khó mà chạm tới được. Nhị thúc thấy bà khó xử, cười lạnh:
‘Nàng và ta làm chuyện này, nếu có ngày bại lộ, chẳng lẽ hắn có thể tha cho chúng ta? Ta muốn xem tâm pháp kia chẳng lẽ không vì muốn bảo vệ nàng chu toàn lúc đó?’ Mẹ khóc lóc:
‘Hay là chúng ta đi thôi, thiên hạ rộng lớn, sẽ có chỗ cho chúng ta ẩn thân!’ Ta nghe đến thế, vừa sợ vừa giận, lại nghe Nhị thúc nói:
‘Nàng nghĩ đơn giản quá, đường đường là giáo chủ phu nhân mất tích, thế lực Quang Minh giáo lại mạnh như thế, chỉ sợ lật nghiêng thiên hạ cũng muốn tìm nàng, đến lúc đó nàng và ta còn có ngày nào thanh tĩnh nữa sao?’Mẹ nói:
‘Vậy chàng muốn thế nào?’ Nhị thúc nói:
‘Đơn giản thôi, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, chờ ta luyện thành tâm pháp, đoạt lấy chức giáo chủ, khi đó chúng ta muốn thế nào thì là thế ấy, ai dám nói gì?’ Ta kinh sợ muốn chết, phẫn nộ sắp nhảy ra, lại nghe mẹ nói:
‘Hắn võ công cao cường, sao có chuyện giết hắn dễ dàng như vậy!’ Nghe đến thế, lòng ta đông lạnh, ngây ra như phỗng, ngay cả một ngón tay nhỏ bé cũng không động đậy được. Đúng lúc này, giọng nói của cha vang lên cách đó không xa:
‘Nhị đệ đúng là phải thấy tự thẹn, biết huynh trưởng còn không bằng đại tẩu ngươi. Linh Nguyệt ái thê, bà không hổ là người bên gối của ta, còn biết muốn ta chết không phải chuyện dễ dàng.’“
“Trong phòng im ắng, một tiếng động cũng không có. Cha bước ra từ một tàng liễu, vẫy tay với ta:
‘A Nguyễn, lại đây con.’ Hóa ra ông đã phát hiện ra ta, ta đành phải nhảy xuống cây. Cha dắt tay ta đi vào phòng. Mẹ và Nhị thúc đứng ở góc tường, sắc mặt trắng xanh, thấy cha thì không nhịn được mà run lên cầm cập. Cha hỏi:
‘A Nguyệt, bà nói thật cho ta biết một câu, A Nguyễn có phải con ta hay không?’Giọng của cha rất bình tĩnh, nhưng khi nói những lời này thì bàn tay lại đổ đầy mồ hôi lạnh, trên người ông là sát khí không thể dung tha. Lòng ta đã hiểu, chỉ cần mẹ có chút do dự, e rằng mạng của ta đã không còn. Mẹ tuy đã sợ tới mức phát run, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, bà nói:
‘Nó là con của ông.’ Cha gật đầu, nắm lấy tay ta, nói:
‘A Nguyễn, con nói sẽ xử trí bọn họ thế nào?’ Ta không biết cha có ý tha cho mẹ, hay chỉ muốn thử ta, lòng ta vừa hận vừa giận, nhưng dù gì thì bà cũng là mẹ ta. Ta quỳ xuống trước mặt cha, nói:
‘Con không muốn gặp lại bà, nhưng nếu cha nhất định phải giết mẹ, cho dù không phải đối thủ, con cũng sẽ rút đao giúp mẹ chạy thoát.’ Ông chỉ cười, xoa đầu ta:
‘Từ nay về sau, ta chỉ có con, con cũng chỉ có ta, sao lại có chuyện phụ tử tương tàn. A Nguyệt, nếu con nó không muốn gặp lại bà, sau này bà cứ ở lại Vọng Nguyệt sơn trang đi.’ Nhị thúc biết không phải đối thủ của cha, cũng không dám phản kháng, đành phải bó tay chịu trói.”
“Lúc ấy cha ta không giết Nhị thúc, không phải là muốn thả người, mà là muốn dẫn người về tông đường chịu cực hình. Còn mẹ, bà cả đêm phái người tìm ta, ta đương nhiên biết bà muốn làm gì, sao lại có thể đi gặp. Nào ngờ không bao lâu thì thị nữ trở về, nói bà cắt cổ tay trong phòng, ta chỉ có thể vội vàng chạy qua. Mẹ quỳ gối trước mặt ta, xin ta cứu Nhị thúc, thề chỉ cần ta đồng ý chuyện này, bà sẽ không bao giờ rời khỏi Vọng Nguyệt sơn trang một bước, không bao giờ quấy rầy ta nữa. Ta hận đến nỗi muốn một kiếm giết người, nhưng không chịu được nhìn bà đau khổ cầu xin, lại mềm lòng đồng ý. Ta sao có thể ngờ rằng, ta nhất thời mềm lòng thả Nhị thúc lại mang đến đêm máu cho Lạc Phượng lĩnh. Khi ta lặng lẽ thả hắn đi, gân tay hắn đã bị cắt đứt. Đến hôm sau ta mới biết rằng mẹ cũng đã lặng lẽ bỏ đi theo hắn. Sau khi biết chuyện, cha chẳng nói chẳng rằng, chỉ uống rượu ba ngày ba đêm. Hai tháng sau, kẻ tàn phế đó cùng mẹ ta đã cấu kết với võ lâm Trung Nguyên. Đại Quang Minh giáo qua một đêm bèo dạt mây trôi, ta cũng từ Thiếu giáo chủ tôn quý biến thành chó rơi xuống nước, suýt bỏ mạng nơi thiên nhai.”
Phượng Tam cười cười, nhìn vết máu từ từ nhuộm dần ra trong lòng bàn tay mình, thản nhiên nói: “Trước khi chết, cha có để lại một câu:
‘Trừ con ra, đừng tin bất cứ ai, cho dù là anh em vợ con của con; Kẻ phản bội con chỉ có một con đường: Chết! Cho dù đó anh em hay vợ con của con.’ Ta luôn ghi nhớ lời dặn của cha. Ta đã tìm được người đàn bà tên Nguyễn Linh Nguyệt cùng kẻ tàn phế tên Phó Trung Viễn kia, dùng máu tươi của họ để tế vong hồn của cha và những người đã chết trong trận chiến đó.” Giọng nói buông nhẹ, mang theo một chút tự giễu: “Kẻ phản bội ta, ta quyết không tha… Ngươi là ngoại lệ duy nhất, Lưu Ly.”
Có lẽ là ảo giác của Lưu Ly, trong giọng nói bình thản và nụ cười cực khẽ ấy của Phượng Tam đột nhiên có sự đau đớn nói không nên lời, tim hắn như bị bóp nghẹt lại, cẩn thận nhìn lại, đó lại là một nụ cười nhạt, mơ hồ, khó mà nắm bắt.
“Đúng là một câu chuyện vô vị.” Phượng Tam tự rót cho mình một chén rượu, uống cạn, lạnh nhạt nói: “Nếu không giết được ngươi là ta đã tự làm trái với lời thề. Từ nay trở đi, núi cao bể rộng, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại.”
Im lặng một lát, Lưu Ly đứng lên khỏi giường. Thương thế trên người hắn rất nặng, bước chân chênh vênh, khi đi đến bên cạnh Phượng Tam thì lảo đảo một chút, Phượng Tam quen thói đưa tay ra đỡ, tay đưa được nửa chừng thì cứng đờ. Lưu Ly hít một hơi thật sâu, chần chừ, thấp giọng nói: “Ngày trước ngươi luôn muốn ta gọi là đại ca, bây giờ ta… có thể gọi ngươi một tiếng đại ca lần cuối cùng hay không?”
Cái gọi là “ngày trước”, là khi mới đưa được Lưu Ly trở về. Nhưng, tiếng “đại ca” này, Lưu Ly chưa bao giờ gọi.
Thật lâu sau, cánh tay cứng đờ của Phượng Tam vỗ nhẹ trên vai Lưu Ly: “Tiểu đệ.”
“Đại ca, xin bảo trọng.” Lưu Ly nhẹ giọng nói, phát ra một tiếng thở dài không thể nghe. Một lần duy nhất trong đời gọi hai chữ kia thành tiếng, giống như thật sự là máu mủ ruột già, hai mắt rưng rưng, nhưng vì sao đây cũng là lúc vĩnh biệt không gặp lại?
Bàn tay đang vỗ nhẹ của Phượng Tam vừa muốn rút khỏi lại bỗng nhiên bắt lấy bả vai Lưu Ly, thấp giọng nói: “Có mấy chục người đang đi đến hướng này.”
Phượng Tam bước nhanh đến bên cạnh Chương Hi Liệt. Cậu ngẩng đầu, khi mắt chạm mắt với Phượng Tam, cả hai đều tự tránh đi. Phượng Tam vừa rồi không thể xuống tay Lưu Ly, dù lúc đó có thể Lưu Ly đã lấy đi tính mạng của Chương Hi Liệt. Bất luận Phượng Tam có bao nhiêu bất đắc dĩ, sự thật tàn nhẫn này đã đánh nát mọi ảo tưởng xinh đẹp. Phượng Tam không biết nên đối mặt thế nào với Chương Hi Liệt, mà thế cục cũng không cho phép hắn giải thích điều gì. Hắn chỉ vươn một bàn tay. Chương Hi Liệt cũng không thể hiện sự hờn giận gì với hắn, cậu chỉ tần ngần, rồi đưa một bàn tay qua.
Hai tay cứ cầm lấy nhau tự nhiên như vậy, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Trong lòng Phượng Tam bỗng nhiên cảm nhận được một sự quỷ quái không được tự nhiên nói không nên lời, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói ra được.
Đi tới cửa, Phượng Tam nhìn bốn phía, hai bên trái phải đều có một người, bay vút lên gian phòng tranh phía đối diện, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Vừa làm xong những chuyện này, bốn phía quanh phòng vốn lặng yên không một tiếng động bỗng xuất hiện mười mấy tên cung thủ nỏ thủ che mặt, trong tay chúng cầm nỏ Liên Châu, những mũi tên nhọn nhắm ngay vào vị trí vừa rồi của bên Phượng Tam. Năm kẻ bịt mặt bảo vệ xung quanh một thiếu niên che mặt dáng người thon dài từ trước quầy rượu nhàn nhã đi vào trong viện, một gã bịt mặt trong đó trên vai vác một bao tải, cũng không biết có gì bên trong.
Thiếu niên ở giữa tuy rằng che mặt, nhưng Phượng Tam nhìn một cái cũng nhận ra, đó là Lý Hủ không thể nghi ngờ. Tội giết Hoàng tử, ngay cả là Lý Hủ cũng không gánh được nên phải giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Lý Hủ vỗ tay, người bịt mặt ném bao tải xuống đất, một cơ thể trần truồng ngã xuống đống tuyết. Thiếu niên cả người phát run, giãy giụa lo sợ ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy sợ hãi, môi đã đông lạnh thành màu tím.
Là Bảo Quyển, Phượng Tam nhíu mày, phát hiện Lưu Ly bên cạnh cả người chấn động.
Giọng nói của Lý Hủ lạnh như băng, điềm nhiên: “Hai trăm cao thủ võ lâm Trung Nguyên tiếp ứng bên trong của ta biến thành tử thi, Chử Liên Thành, Lộ Vô Tru bày lục lộ mai phục [88], Chương Hi Liệt chạy thoát khỏi Vân Tiêu lĩnh. Lưu Ly công tử, ngươi đã tặng ta một phần đại lễ đó! Đến tay không cũng là phi lễ, hôm nay Lý mỗ cũng đáp một phần đại lễ lại cho ngươi.”
[88] Lục lộ mai phục: Mai phục sáu phía, bao gồm các phía trên, dưới, trước, sau, trái, phải.
Lý Hủ sải từng bước, hung hăng giẫm lên ngực Bảo Quyển. Bảo Quyển kêu thảm thiết một tiếng ôm lấy chân Lý Hủ. Lý Hủ rút ra bảo kiếm nhẹ nhàng đâm xuống, từ cổ đến sườn phải của Bảo Quyển xuất hiện một đường máu nhỏ, rồi mở rộng ra. Bảo Quyển hét ầm lên, tiếng thét thê lương giống như một mũi tên nhọn đâm vào trong tai. Đau đến không chịu nổi nữa, hắn quờ quạng muốn bắt lấy kiếm, vừa chạm vào kiếm thì tay đã bị thương, đau đến không dám làm gì nữa, nhưng không thể ngăn chặn sự thương tổn đến từ lưỡi kiếm, chỉ đành siết chặt lấy tuyết xung quanh, kêu những tiếng tuyệt vọng.
Lý Hủ xoay người nâng mặt Bảo Quyển lên, hướng về căn phòng, cười lạnh: “Đều xuất thân kĩ quán, đều ăn nhờ ở đậu, có phải thấy đồng bệnh tương liên hay không? Nhìn hắn như vậy, có phải ngươi rất đau lòng hay không? Nhưng chớ có vội, chờ một lát, ngươi sẽ cùng hắn ở dưới chân ta rên rỉ, bây giờ cứ nghe cho rõ đã! Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ, ta đếm một tiếng, rạch một dao trên người hắn, đến khi ngươi chịu đi ra mới thôi, nhưng… ngay lúc ngươi bước ra, ta sẽ một kiếm kết liễu tính mạng của hắn.”
Nói, kiếm lại rạch trên da thịt Bảo Quyển từ mé phải cổ đến sườn trái, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Dường như da thịt bạch ngọc đã hòa lẫn với màu tuyết trắng, máu tươi như lửa thiêu cháy nền tuyết, tiếng kêu mềm mại ngày thường trở thành âm thanh thảm thiết, đau xót. Lưu Ly siết chặt nắm đấm, nhưng không dám động đậy: Ở đây nhìn Bảo Quyển chịu đau đớn từng đao, hay bước ra và chấm dứt sinh mệnh của hắn, cách nào tàn nhẫn hơn?
Giống như nhớ tới nhiều năm trước, trong đêm đẫm máu đó.
Đại ca chịu hết tra tấn; nhị ca mất ái thê, một đao chặt đầu; tam ca bị chọc mù hai mắt, tam ca lớn tiếng nói:
“Muốn giết cứ giết, tra tấn thì gọi gì là anh hùng hảo hán?” Lạc trưởng lão cười to:
“Được được được, Tam công tử quả là khí khái. Nếu còn duyên, hai mươi năm sau, Lạc Minh Nguyên ta sẽ gặp lại Tam công tử!” rồi một đao chém chết, giết sạch toàn bộ người Chu gia đang nằm trong tay kẻ địch.
Một đao thống khoái, chặt đứt mọi thống khổ.
Thống khổ là kẻ còn sống, đối với người chết thì đó là từ bi.
Bỗng nhiên, rối rắm oán hận nhiều năm tan biến, Lưu Ly đột nhiên hiểu được sự bất đắc dĩ của Lạc Minh Nguyên lúc ấy. Bây giờ, bước ra khỏi phòng nhìn Lý Hủ chấm dứt sinh mệnh thống khổ của Bảo Quyển, cùng Lạc Minh Nguyên một đao chặt đứt sinh mệnh thống khổ của cả nhà bằng hữu, sự thống khổ nào thống khổ hơn? Tội nghiệt nào sâu nặng hơn?
Lưu Ly đè lại ngón tay động đậy của Phượng Tam, thấp giọng nói: “Tội nghiệt của ta, để ta gánh vác.”
Ngay vào lúc Lưu Ly đẩy cửa, bỗng nhiên có một người bịt mặt từ phía trước quán rượu chạy vội tới, khàn giọng kêu lên: “Tiểu Hầu gia!” Lý Hủ ngẩn ra, trước khi xuất phát hắn đã từng hạ lệnh, thuộc hạ đều gọi hắn là chủ nhân, sao người này lại gọi hắn là tiểu Hầu gia?
Không đúng!
Nhưng ngay trước khoảnh khắc Lý Hủ kịp phản ứng, ngực trái đã trúng kiếm.
Lý Hủ hét lớn: “Ngươi là ai!?”
Người bịt mặt một kiếm trúng đích, không dám chần chừ, vội kéo Bảo Quyển phi thân thoát khỏi viện.
Nhìn người nọ, hô hấp Phượng Tam căng thẳng: Là Thiết Cầm!
“Đi!” khẽ quát một tiếng, Phượng Tam đánh ra một chưởng, kéo Lưu Ly và Chương Hi Liệt thoát thân theo khe hổng vừa phá vỡ. Cung tiễn bắn tên như mưa trút xuống, Thiết Cầm và Bảo Quyển cũng đã đi xa. Cách đó trăm trượng có ngựa sẵn, chắc là Lý Hủ mang đến. Phượng Tam kéo hai người, thế đi như điện, chớp mắt đã đến trước con ngựa. Thiết Cầm lấy kiếm chặt đứt hết chân ngựa, chỉ để lại bốn con. Chờ nhóm Phượng Tam đến, Thiết Cầm ôm Bảo Quyển lên ngựa, Phượng Tam thấy Lưu Ly có chút miễn cưỡng, thở dài một tiếng, nhấc hắn lên ngựa của mình, Chương Hi Liệt một mình cưỡi con ngựa còn lại. Bốn người ba ngựa, như gió xoáy phá tan cơn gió tuyết chạy vội về hướng Bắc.
Gió tuyết phủ dày, sắc trời càng ngày càng đen, cũng không biết đã đi bao lâu, họ đến một thị trấn.
Thiết Cầm nói với Phượng Tam: “Trong trận chiến Vân Tiêu lĩnh, bổn giáo và Lý Hủ đều bị thương không nhẹ. Xuyên Thục là địa bàn của Lý Hủ, nếu hắn điều động nhân mã thì dễ dàng hơn chúng ta. Đến quán trọ là không ổn thỏa.”
Điều này Phượng Tam cũng hiểu. Phượng Tam tùy tiện gõ cửa nhà dân, đưa một thỏi bạc trắng, lấy tay bổ vỡ một góc tảng đá lớn trong viện. Ghê gớm như thế, chủ nhà sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ đành dọn một gian phòng cho bọn hắn ở.
Phượng Tam ôm Lưu Ly đi phía trước, Thiết Cầm ôm Bảo Quyển theo sát phía sau. Lưu Ly trúng nhiều kiếm, vết thương do kiếm trên ngực vừa sâu vừa hiểm, vết thương của Bảo Quyển tuy dài nhưng nông, không nguy hiểm bằng. Thiết Cầm đắp thuốc cho Bảo Quyển trước, mắt thấy Phượng Tam muốn bôi thuốc cho Lưu Ly, hắn bước lên một bước, rút trường kiếm chỉ vào Lưu Ly.
Phượng Tam dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, thản nhiên nói: “Dừng lại.”
“Huynh không xuống tay được, đệ thay huynh giết hắn.”
“Không cần.”
“Quang ca, đây là chuyện cuối cùng đệ vì huynh mà làm.”
Phượng Tam cả kinh, nhìn Thiết Cầm. Sắc mặt Thiết Cầm bình tĩnh, bình tĩnh không có chút biểu cảm, không có vui buồn. Đây không phải Thiết Cầm mà Phượng Tam biết. Thiết Cầm của hắn là người không giấu được tâm sự, vui buồn đều có hình dáng. Thiết Cầm hắn biết, khi biết Lưu Ly phản bội sẽ đau lòng và phẫn nộ… Là điều gì đã khiến Thiết Cầm trở nên thế này?
“Phi Vân đâu?” Phượng Tam giật mình, hỏi.
“Không biết.” Thiết Cầm khẽ nhíu mày: “Có lẽ đã chết?”
Nói đến chữ “chết”, sắc mặt Thiết Cầm thay đổi một chút, giống như gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng. Đôi mắt bình tĩnh đột nhiên tràn ngập thống hận kịch liệt. Hắn dùng lực vò lấy quần áo ở ngực, lộ ra vẻ đau đớn, như không chịu nổi sự va chạm của cảm xúc kịch liệt.
Thiết Cầm hít một hơi thật sâu, nói: “Đới Nhạc Tử truyền tin đến, báo mọi người trúng mai phục. Đúng lúc này, người của Lý Hủ vây đánh Quan Phong lĩnh, đệ tưởng… đệ tưởng Đông Phương Phi Vân cấu kết với Lý Hủ…”
Phượng Tam trong lòng chấn động. Đúng là hắn từng phái người đi tiếp ứng Thiết Cầm, nhưng người được phái đi không phải Đới Nhạc Tử, cũng không hề có lá thư nào được viết.
Giọng nói của Thiết Cầm dần dần phát run: “Đệ đâm bị thương Đông Phương Phi Vân, trốn thoát. Người của Lý Hủ rất nhiều, đệ bị thương. Sau đó Đông Phương Phi Vân đuổi theo đệ, đệ cùng hắn đánh, vừa đánh vừa chạy đến cầu. Khi đệ giết kẻ đối diện bên kia cầu, cầu đã đứt… Là Đông Phương Phi Vân chém đứt dây thừng… Bên kia còn rất nhiều người của Lý Hủ… Hắn người đầy máu, quay đầu nhìn đệ một cái, lại lao vào chém giết…”
Thiết Cầm đột nhiên nhắm mắt lại, hàm răng run run, rung động thành tiếng.
Phượng Tam không biết nên nói cái, nhẹ nhàng nắm vai Thiết Cầm.
Một lát sau, Thiết Cầm chậm rãi mở to mắt, nhìn Phượng Tam, nhẹ giọng nói: “Quang ca, đệ muốn quay về tìm hắn, đệ muốn hỏi hắn, rốt cuộc thì hắn có làm chuyện có lỗi với Quang Minh giáo hay không…”
Trong lòng Phượng Tam có một trận gió lạnh quét qua, hắn thấp giọng kêu: “Thiết Cầm.”
Thiết Cầm nhìn Phượng Tam, nhìn hắn rất sâu, mang theo quyết luyến không muốn rời xa, như muốn khắc sâu dáng vẻ của hắn: “Quang ca từng nói, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt của nhau. Đệ sẽ mãi nhớ Quang ca đã đối tốt với đệ thế nào, vĩnh viễn không quên, nhưng… giờ đệ đi rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại…”
Nói đến từ cuối cùng, Thiết Cầm chợt nở nụ cười. Nụ cười này như băng tuyết chảy tan, rực rỡ khiến người ta phải đau lòng.
“Quang ca xin hãy bảo trọng, đệ đi đây.” Nhẹ nhàng một tiếng cáo biệt, Thiết Cầm nhón mũi chân, nhảy qua cửa sổ, cũng không quay đầu lại, bay ra bên ngoài, nhảy lên mái hiên phủ đầy tuyết, rất nhanh, bóng người nhanh nhẹn linh hoạt đã biến mất trong bóng đêm đen kịt, rốt cuộc thì không nhìn thấy nữa, chỉ có thể nghe tiếng gió thổi qua tuyết, tịch mịch, hiu quạnh, như khóc như kêu.