Lúc Thủy Nhan nâng Tử Hạ từ trong nước lên, trên mặt hắn không còn sức sống nào, trắng bệch, rõ ràng là biểu hiện của dấu hiệu mất máu quá nhiều.
"Ngươi bị thương không nhẹ."
Cả người Tử Hạ vô lực, hơn nữa lại vì ngâm trong nước, giờ phút này đứng dậy cảm thấy rét lạnh vô cùng, lời nói run run.
"Cám ơn… Nàng lại cứu ta một lần nữa…"
Thủy Nhan kéo chăn bọc lấy hắn, lại thấy sắc mặt hắn cực kỳ kém, nhíu mày: "Không cần nói vậy, để ta cầm máu cho ngươi."
Chỉ thấy vạt áo xanh biếc đã bị huyết nhuộm dần thành màu mực, Thủy Nhan không chút do dự mở băng vết thương, một cử động nhỏ khiến Tử Hạ rét run, nàng trầm giọng nói: "Rất đau, chịu đựng."
Nàng cẩn thận xem xét, chỉ thấy trên cơ bụng rắn chắc kia có một vết thương miệng rộng bằng ngón tay út, máu tươi từ bên trong không ngừng tuôn theo miệng vết thương ra ngoài, chắc chắn bị vật gì sắc nhọn đâm vào, giờ phút này máu từ bên trong ồ ạt chảy ra.
"Là do đao chém?" Thủy Nhan trầm lãnh hỏi han.
"Cửu gia!"
Trong lòng Tử Hạ kinh ngạc, "Vì sao nàng không sợ hãi?"
"Sao ngươi lại nghĩ sổ sách ở trên người hắn?" Thủy Nhan muốn mượn lời nói phân tán sự chú ý của hắn.
"Tra tìm trong mật thất của Hổ Tam Nương, bên ngoài cũng phái người tra tìm ở mấy chỗ của Cửu gia, không thu hoạch được gì, ta liền phỏng đoán... Đích thị là hắn cất ở trên người..."
Thủy Nhan nghĩ biện pháp cầm máu cho hắn, nàng dùng vải trắng sạch sẽ ấn chặt miệng vết thương, một cỗ huyết tươi phun ra, trực tiếp vương lên mặt nàng, cảm giác ấm áp mang theo đặc mùi tanh, nàng chẳng những không cảm thấy buồn nôn, trái lại cảm giác quen thuộc như tái hiện..., bao bọc chặt lấy nàng.
Trong nội tâm nàng cũng kinh ngạc, đơn giản vừa rồi xé áo khoác của hắn là hành động vô thức, coi như nhìn thấy miệng vết thương nên mới làm động tác như vậy.
Giờ phút này, Tử Hạ ý thức được một vấn đề, Thủy Nhan là một nữ tử không biết chút võ công, sao lại nhận ra được vết thương ở bụng hắn là do đao gây nên, hắn vội hỏi: "Sao nàng biết là do đao đâm?"
Đầu óc Thủy Nhan vốn đang trong suốt như nước, giò khắc này trở nên vẩn đục, chỉ thấy nàng mờ mịt lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Đoán thôi…"
"..."
Đôi mắt Thủy Nhan vốn trong trẻo lạnh lùng cũng biến thành một mảnh mơ hồ, Tử Hạ đang muốn hỏi thăm nàng làm sao vậy đã thấy ánh mắt nàng trầm xuống, đưa tay lên gỡ cây trâm bạc trên đầu xuống, đặt ở bên ánh nến nung khô.
Tử Hạ hít một hơi thật sâu, có chút khó khăn hỏi nàng: "Nàng làm sao vậy?"
Nhưng nàng coi như không có ai, căn bản là không để ý tới hắn, đôi mắt hạnh mâu chăm chú nhìn cây trâm bạc đang hơ bên ánh nến.
"Nàng… Có chuyện gì vậy?" Hắn có chút lo lắng.
Đột nhiên, Thủy Nhan ngẩng đầu lên, nhìn hắn nằm nghiêng bên giường, cặp mắt chăm chú nhìn vết thương đang hoác miệng trên bụng hắn.
Tử Hạ mơ hồ đoán được nàng đang muốn làm gì, gấp lấy tay che khuất miệng vết thương, nhưng động tác của nàng lại nhanh hơn, tốc độ như ánh sáng, nàng nhanh nhẹn đem trâm bạc đã nung lửa tới bên miệng vết thương của hắn.
"Đừng…" Đau đớn cơ hồ làm hắn chết ngất, "Dừng… không nên…"
Từng tia máu tươi phun lên mặt nàng, lúc đầu nàng cảm thấy kinh ngạc, sau đó, trước mắt tồi sầm lại, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của thiên binh vạn mã lao nhanh, binh mã đụng vào nhau, đao quang kiếm ảnh, huyết vụ tràn ngập, trong lúc nhất thời hình ảnh chiến trường hiện lên, chém giết, yểm hộ, bị thương, cứu chữa, hết thảy kịch liệt hiện ra trong đầu nàng...
Đau đớn khiến môi Tử Hạ trắng bệch, không nói được lời nào nhìn thần sắc kì quái của Thủy Nhan, hắn rất lo lắng, nhìn kỹ phát hiện mặt nàng trắng như một tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào, trên trán mồ hôi rịn ra, cả người như một pho tượng, chỉ có tay cầm cây trâm bạc kia là cử động…
Cả người Tử Hạ run lên vì đau đớn, hắn cố nén đau nhức, miễn cưỡng hỏi: "Nàng làm sao vậy?" xem tại TruyenFull.vn
"Cầm máu!" Mặt nàng không chút thay đổi, bình tĩnh trả lời, hắn cảm giác như nàng đã biến thành một người khác.
Hắn cũng không biết có nên tin tưởng lời nàng nói hay không, nhưng máu phun ra rất nhiều, giờ phút này cả người vô lực, mặc dù muốn phản kháng cũng là bất lực, chỉ có thể tin tưởng lời nàng nói, cố nén đau nhức, mặc ý nàng tiếp tục dùng trâm bạc nóng bỏng đưa vào miệng vết thương…
Sau một phen tra tấn, hắn cúi đầu mơ hồ nhìn miệng vết thương, tuy rằng đau đớn xâm nhập cốt tủy, nhưng đúng là như lời Thủy Nhan nói, máu ngừng chảy.
Miệng vết thương kia thực sự không còn dấu hiệu xuất huyết, mặc dù còn hơi ri rỉ nhưng đã là khá hơn trước.
"Này… Tại sao có thể như vậy?"
Chứng kiến một màn không thể tưởng tượng nổi, Tử Hạ cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, nhưng hắn lập tức hồi tưởng lại, từng nghe nói trên chiến tường có những binh lính già dặn kinh nghiêm truyền lại, nếu không có thuốc cầm máu hữu hiệu, phương pháp nhanh nhất là dùng que kim loại nung đỏ rịt miệng vết thương...
"Làm sao ngươi biết được phương pháp kia?
Đúng lúc này, Thủy Nhan hô một tiếng nhỏ, toàn tâm đau đớn, môi nàng chảy ra một tơ máu.
"Nàng…"
Tử Hạ không biết nên nói gì, hắn nghĩ: "Nàng thật sự là Triệu Vũ Quốc cứu được ven đường?"
Cảm giác đau đớn kịch liệt trong đầu biến mất, chút ý thức đã quay lại với Thủy Nhan. Nàng thấy miệng vết thương của Tử Hạ bị mình in dấu vô cùng thê thảm nhưng đã cầm máu, nội tâm thầm nghĩ: "Như thế nào ta lại biết cầm máu."
Thời gian khẩn cấp, hiện tại không phải là lúc nàng suy nghĩ vấn đề này, cả ngươi tuy rằng suy yếu nhưng nàng hiểu được, đêm nay chính là thời khác nàng rời Đào Hoa Lâu mà đi, không đi được, nàng với hắn sẽ chôn thân nơi này.
Vừa rồi nàng đuổi Trà Hương đi, chẳng qua là vì tranh thủ thời gian xử lý miệng vết thương của hắn, tiếp theo nàng phải mang được hắn rời khỏi nơi này, bằng không rất nhanh sẽ có người tìm được Tử Hạ, đến lúc đó hắn chết, nàng cũng vĩnh viễn không thể ra khỏi Đào Hoa Lâu.
Thủy Nhan hít một hơi thật sâu để cho đầu óc thanh tỉnh, giật mạnh đai lưng chăm chú ghìm chặt miệng vết thương của hắn xem như là băng bó đơn giản.
"Vừa rồi vì sao nàng hộc máu?" Hắn hỏi đầy nghi hoặc.
"Hiện tại chúng ta phải rời khỏi chỗ này." Nàng không dự định trả lời hắn vấn đề này.
Nhưng Tử Hạ chấp nhất hỏi: "Nàng làm sao biết cách xử lý vết thương?"
Thủy Nhan nâng hắn dậy, bình tĩnh lạnh giọng nói với hắn: "Vấn đề này trọng yếu hay tính mạng của chúng ta trọng yếu?"
"Ách…"
Nàng cảm thấy nam nhân dông dài lên, so với nữ nhân còn phiền hơn gấp bội.