Thủy Nhan vốn dự định cùng hắn chạy đi, nhưng thấy bước chân Hạ Ngải lảo đảo nàng đành đánh mất ý niệm này, "Quên đi, bọn họ vốn đã tới chỗ này, một chốc chắc không quay lại, ngươi nên trốn ở đây, có gì nói sau."
Hạ Ngải xua tay. "Không cần giúp ta, ta có thể trụ được."
"Ngươi trụ được? Bao lâu, một canh giờ? Hai canh giờ? Chúng ta rời chỗ này dễ dàng lắm sao?"
Hạ Ngải có chút thất vọng, lời Thủy Nhan nói hắn không thể không thừa nhận, nếu không bị thương thì với võ công của hắn, lặng lẽ lặn đi là chuyện đơn giản, chỉ có điều, thương tổn trên người kia lại không cho phép.
Nếu không phải Thủy Nhan dùng phương pháp quái dị kia cầm máu cho hắn, hiện tại không khéo hắn đã hôn mê vì mất quá nhiều máu, hắn cúi đầu nhìn vết thương đã được Thủy Nhan băng bó tử tế, hồi thường lại thủ pháp thuần thục khi nãy, hắn cảm thấy càng lúc càng hứng thú với việc tìm hiểu thân phân của nàng.
"Bọn chúng không hoài nghi nàng, nàng giấu kĩ sổ sách đi, không cần xen vào chuyện của ta, ta có thể trốn được đám người đuổi bắt này."
"Ha ha…" Nàng cười lạnh nhìn hắn.
"Nàng cười cái gì?"
"Ngươi dám chắc chắn, tình hình hiện tại ngươi có thể thi triển được võ nghệ cao cường của mình?"
"…"
Tử Hạ không nói lời nào, trong lòng thầm biết rằng bản thân muốn đi ra ngoài nhưng không để người của Cửu gia phát hiện còn khó hơn lên trời.
"Ngươi nằm xuống."
"Ách…" Hắn cảm thấy nàng nói chuyện lời ít mà ý nhiều, quả lợi hại.
Thủy Nhan cảm thấy nói chuyện với hắn thật hao công tốn sức, bản thân không tự nhủ lại nghĩ tới những lần nói chuyện cùng Triệu Vũ Quốc, lần nào cũng rất dễ dàng thỏa thuận.
"Sẽ có người đến thu dọn thùng nước, ngươi nằm trên giường, ta sẽ buông màn, sẽ không bị phát hiện.
Tử Hạ tuy biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân, làm như vậy rất không ổn, nhưng thời khắc này không còn nghĩ ra được cách nào, liền lập tức đồng ý với ý kiến của Thủy Nhan, "Được, làm theo lời nàng."
Ba nha hoàn nhanh nhẹn thu gọn sạch sẽ mọi thứ trong phòng, rất nhanh rời khỏi sương phòng của Thủy Nhan.
Thủy Nhan vén màn lên muốn hỏi hắn có cần nghỉ ngơi hay không nhưng đã thấy Tử Hạ gắt gao nhắm hai mắt, hai gò má đỏ bừng, theo bản năng nàng thầm kêu lên không ổn, duỗi tay sờ trán hắn, quả nhiên là sốt.
Nàng nhíu mày, nhìn hắn rơi vào tình trạng bán hôn mê, đang phát sầu không biết xử lý hắn như thế nào, hắn bỗng mở hai mắt, khàn khàn nói: "Nàng thật sự vẽ bản đồ giao cho Quốc?"
"Phải, dựa theo hiệp nghĩ giữa hai bọn ta, ta vẽ ra cái bản đồ ấy, hơn nữa ghi rõ từng cửa."
Tử Hạ cảm thấy cả người vô lực, miệng vết thương nhất thời đau đớn, toàn thân tê dại, nóng rát, trong đầu trở thành một mảnh hỗn loạn, hắn ý thức được thân thể có điểm không ổn, nội tâm không khỏi sốt ruột.
"Đêm nay Quốc có tới không?"
"Không biết?"
Trong mắt Tử Hạ hiện lên chút bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là thiên ý, hắn không có tuyệt mệnh, mà ta không phải chân mệnh thiên tử..."
Trong lòng Thủy Nhan nhảy dựng, thầm nghĩ: "Thiên tử… Chẳng lẽ hắn chính là…"
Giờ khắc này, hắn thực sự lực bất tòng tâm, vốn dự định dựa vào võ công có thể lặn đi, không nghĩ sau khi lấy quyển sổ kia lại bị Cửu gia kia phát hiện, đánh nhau một hồi, tuy rằng Cửu gia kia cũng bị ăn một kiếm của hắn, nhưng so với thương thể hắn đang mang thì không đáng kể gì.
Thủy Nhan nghi hoặc nhìn hắn: "Rốt cuộc đâu là con người thật của hắn?"
"Ngươi lớn lên như thế nào?" Chứng kiến hắn không ngừng quan sát mình, Thủy Nhan cố gắng phân tán sự chú ý của hắn.
Tử Hạ miễn cưỡng kéo ra nụ cười: "Ưm."
Thủy Nhan nhíu mày, "Lúc cùng ta định ra khế ước, ngươi dùng hình dáng giả, nhưng khi đó ngươi vì sao phải cố ý diễn trò? Sợ Cửu gia kia nhận ra ngươi chăng?"
Tử Hạ chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, rất muốn ngủ, cả người khô nóng khó chịu, hắn theo bản năng đẩy chăn ra.
"Càng là người gần với ta, lại càng chưa từng gặp qua hình dáng thật của ta, trong cung, hắn chỉ gặp ta giả dạng, vừa lúc ngày ấy ta vẫn chưa đổi thành hình dạng ban đầu, nghe được thanh âm của hắn ta chỉ có đem mặt lộng hoa. . . "
Lời của Tử Hạ khiến Thủy Nhan trong lòng nhảy dựng, tuy rằng nàng đã sớm hoài nghi thân phận của hắn, nhưng không nghĩ tới người ngồi trên vị trí khiến mọi người thèm nhỏ rãi kia, lại cần như vậy mới có thể sống sót, ngẫm lại hơn hai mươi năm không cho người bên cạnh chứng kiến hình dáng thật của mình, nàng không thể không khâm phục nghị lực cùng quyết đoán của hắn.
"Ta cùng Quốc từ nhỏ đã nhận thức được chuyện đó. . . Khi đó nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã sớm..." Phát sốt làm hắn bắt đầu nói lung tung, đây không phải là hiện tượng tốt.
"Ngươi không thể chết được." Thanh âm lành lạnh của nàng vang lên bên tai hắn, làm hắn cảm thấy giống như có một dòng thanh tuyền chảy qua người, ý thức mơ hồ tức khắc thanh tỉnh không ít.
Hắn miễn cưỡng cười, "Nàng có thể quan tâm người khác, thật bất ngờ đó!"
Mặt nàng không chút thay đổi, nhưng mà đáy mắt lại mang theo một tia mỉa mai, "Ngươi chết, ta làm mấy cái này có tác dụng gì?"
Nếu người bên ngoài nghe được lời này nhất định cảm thấy Thủy Nhan đối với nam tử sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường kia tình thâm ý trọng, nhưng Tử Hạ hiểu được ý của nàng, nàng nhắc nhở hắn, nàng làm hết thảy cũng là vì để hắn thực hiện cái khế ước kia.
Nhưng giờ phút này Tử Hạ lại không biết rằng vì sao, tuy đôi mắt vẫn trấn định trầm ổn mang theo ý cười, nhưng cả người khó chịu làm hắn cảm thấy cách tử vong không xa.
"Ngươi đang cười!" Thủy Nhan trong lòng lại nhảy lên, vốn tưởng hắn có thể duy trì thanh tỉnh, nhưng xem ra là hắn vẫn chưa khá chút nào, nàng nghĩ không ra vừa rồi sao hắn có thể nở nụ cười...
Tối nay Đào Hoa Lâu vô cùng khác thường, thường lúc này là thời điểm sanh ca lả lướt, nhưng hiện tại một mảnh yên tĩnh, điều này không thể không khiến Thủy Nhan đề cao cảnh giác.
"Đào Hoa Lâu đêm nay rất quái lạ. "
"Ân, xảy ra đại sự tình như vậy, sinh ý đương nhiên chỉ có thể đặt ở một bên."
Tử Hạ liếm liếm đôi môi khô nứt, Thủy Nhan biết đó là do phát sốt tạo thành, nhưng nàng ngoại trừ cho hắn uống nước, dùng nước lạnh giúp hắn hạ nhiệt độ, không còn biện pháp nào khác.
"Ngươi cảm thấy mình có thể kiên trì đến khi Triệu Vũ Quốc tới sao?" Nàng lo lắng hỏi hắn.
"Có thể!" Hắn nói trảm đinh chặt sắt, Thủy Nhan phát hiện, hắn đối với Triệu Vũ Quốc tựa hồ là tín nhiệm tuyệt đối. Text được lấy tại TruyenGGG.Com
Nàng cười nhàn nhạt, con ngươi hơi lóe lên, không chút hoài nghi lời hắn nói, "Tốt lắm, vậy ngươi nhắm mắt lại đi."
Yên tĩnh, nơi nơi im lặng dị thường, giống như là tĩnh lặng trước khi bão tới, vô cùng quỷ dị làm lòng người lo lắng.
"Ta nghĩ... Bọn họ sẽ rất nhanh tới nơi này."
Mới nói xong, bên ngoài đã vang lên âm thanh của Cửu gia.