Quách Ngọc vô cùng nuối tiếc nhưng cũng không quên nhiệm vụ chính của ngày hôm nay. Quách Ngọc hướng Mộ Dung Thịnh nghiêm chỉnh nói.
- Ngoại tổ phụ, đại cữu, nhị cữu cùng hai vị ca ca đang ở chiến trường. Ngoại tổ phụ biết tình hình hiện tại thế nào không?
Mộ Dung Thịnh nheo mắt nhìn Quách Ngọc. Quách Ngọc lại thản nhiên cầm lên tách trà, nhấp một ngụm, lại nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Mộ Dung Thịnh cảm Thấy Quách Ngọc biến hoá lớn vô cùng. Thọ yến của Thái Hậu tuy Mộ Dung Thịnh gia quyến được Thái Hậu cùng Hoàng Thượng miễn vì lý do riêng, nên không xuất hiện. Tuy nhiên, Quách Ngọc hôm đó thể hiện nổi bật, Mộ Dung Thịnh cũng đã biết.
Mộ Dung Thịnh, nhìn Quách Ngọc khuôn mặt non nớt. Quách Ngọc cũng chỉ là tiểu cô nương mưởi bốn tuổi. Nhưng trong ánh mắt, Mộ Dung Thịnh thấy được sự trưởng thành của Quách Ngọc. Mộ Dung Thịnh biết Quách Ngọc thật sự thông minh. Không có Mộ Dung Hà, Quách Ngọc phải kiên cường hơn các tiểu cô nương đồng trang lứa khác. Quách Ngọc vừa rồi tham hỏi tình hình năm xưa, nay lại hỏi đến tình hình chiến sự. Mộ Dung Thịnh suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn nói cho Quách Ngọc.
- Hiện tại, quân Hạ Quan quốc bắt đầu tấn công, đại cữu cùng hai vị đại ca của con đang cố gắng dẫn binh. Trước đây cũng rất nhiều lần đối đầu cùng quân Hạ Quan quốc, nhưng lần này, quân lính Hạ Quan quốc như hăng hái hơn rất nhiều lần. Nhị cữu của con lại đương đầu ở biên cương đánh du mục binh sĩ. Tình hình không thực sự khả quan, khi đột nhiên cả hai phiến quân Hạ Quan quốc cùng quân Du Mục cùng lúc tấn công Đại Mộc quốc.
- Ngoại tổ phụ, con có một chuyện muốn nói cùng ngoại tổ phụ. Con hy vọng ngoại tổ phụ sẽ lắng nghe và suy xét những gì con nói.
- Ngọc nhi cứ nói.
- Trời sắp sang mùa đông, gió lạnh cùng tuyết rơi sẽ xuất hiện. Đường di chuyển sẽ rất khó khăn, ngoại tổ phụ nên cẩn thận việc vận chuyển lương thảo cùng đồ dùng cho các binh sĩ ở biên cương. Nếu xảy ra cướp thì thật sự không ổn.
Mộ Dung Thịnh nheo mắt. Sắp tới thật sự sẽ có một chuyến vận chuyển lương thảo. Chẳng lẽ, địch quân sẽ đánh chủ ý vào lương thảo? Không phải không có khả năng, nếu không có lương thảo, binh lính xem như không có khả năng chiến đấu, lại thêm mùa đông giá rét...
Mộ Dung Thịnh đánh cái giật mình, ông thật sơ xuất khi không nghĩ đến việc này. Rất may Quách Ngọc đã nhắc nhở ông.
- Ngọc nhi, ngoại tổ phụ sẽ chú ý.
- Ngoại tổ phụ, lần này ai phụ trách vận chuyển lương thảo?
- Là phó quân thủ lĩnh Vệ Ngọc Ung.
Quách Ngọc cười cười nhìn Mộ Dung Thịnh.
- Người này đáng tin không?
Mộ Dung Thịnh sờ tách trà nóng, phiêu vài cái, uống một ngụm, lại ngẫm nghĩ lời Quách Ngọc nói. Tuy nói Vệ Ngọc Ung không phải người của Mộ Dung Thịnh, nhưng ít ra, trước giờ vẫn chưa có vấn đề về phẩm tính, hơn nữa Vệ Ngọc Ung là người của Thái Tử, không lẽ Thái tử lại làm chuyện cõng rắn cắn gà nhà?Nhìn thấy Mộ Dung Thịnh suy nghĩ, biết Mộ Dung Thịnh đang khó xử. Quách Ngọc nói bồi thêm một câu.
- Địch nhân của địch nhân là bằng hữu.
Mộ Dung Thịnh mới bừng tỉnh. Bấy lâu nay, Thái tử luôn thèm muốn ngôi vua, nhiều lần muốn cùng Quốc Công phủ hợp tác, nhưng đều bị Quốc công phủ lấy lý do “chỉ trung với Hoàng Thượng” để từ chối. Nếu lần này vì thiếu lương thảo, Quân đội của Mộ Dung Ngật bị thương nặng nề, để quân Du Mộc chiếm được các thành trì ở biên cương sẽ tạo ra sự thất vọng của Hoàng thượng với Quốc Công phủ, gây sự ấm ức của Quốc công phủ khi Mộ Dung Ngật quân đội thua cuộc là do thiếu lương thảo nhưng lại phải gánh toàn bộ tiếng xấu “thất trách làm mất nước“. Hoặc ít ra, làm ảnh hưởng trầm trọng đến lực lượng của Quốc công phủ.
Quốc công phủ không ủng hộ thái tử thì không được ủng hộ bất kì người nào khác?
- Ngày mai, ta sẽ vào cung xin chỉ để cho binh lính của Hoàng Thượng vận chuyển lương thảo.
- Vậy thì rất tốt. Còn nữa, thời khắc chuyển mùa, dễ gây dịch bệnh, các thành trì ở biên giới Đại Mộc Quốc cùng Hạ Quan quốc, cần phải được tăng cường kiểm tra. Không cho phép người lạ tiến vào thành. Đặc biệt kiểm tra các loại thực phẩm, nguồn nước. Khi đại dịch phát sinh, phía Hạ Quan quốc quân đội sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất.
Quách Ngọc dựa vào đời trước, biết được lương thảo sẽ bị cướp khiến cho tình hình biên cương căng thẳng vô cùng. Chưa kịp giải quyết, thì lại nhận tin, Minh An Châu phát sinh dịch bệnh, sau đó lại lây nhiễm cho rất nhiều nơi khác, kể cả quân đội của Mộ Dung Ngạn cũng xuất hiện người bị bệnh. Sau những tháng ngày cầm cự, dịch bệnh vẫn lan nhanh. Hoàng Thượng vô cùng đau đầu, tìm mọi cách diệt dịch bệnh nhưng đều vô dụng. Cuối cùng đành lệnh cho Mộ Dung Ngạn lui binh, phong toả Minh An châu, những ai chưa phát bệnh lập tức đưa ra ngoài, những ai nằm trong diện có nguy cơ phát bệnh và đang bệnh đều ở lại Minh An châu chờ chết.
Không có quân đội trấn giữ, dân chúng hoảng loạn, không bao lâu sau quân đội của Hạ Quan quốc trực tiếp chiếm đóng Minh An châu, cùng nhiều thành trì lân cận, sau đó đưa thuốc dập tắt dịch bệnh.
Rõ ràng, dịch bệnh là do Hạ Quan quốc cố tình gây nên. Quách Ngọc cũng không biết, bằng cách nào dịch bệnh có thể đi vào Minh An châu và phát sinh với một tốc độ khủng khiếp như vậy.
Mộ Dung Thịnh lại nghi ngờ, hỏi Quách Ngọc.
- Thời khắc chuyển mùa đúng là khắc nghiệt, tuy nhiên, ngoại trừ cách đây gần 100 năm, Đại Mộc quốc không hề có dịch bệnh phát sinh. Ngọc nhi, vì sao con lại nghĩ đến điều đó?
- Ngoại tổ phụ, con thật sự không có bằng chứng chứng minh những gì mình nói là sự thật, nhưng con chỉ có thể khẳng định một câu. Tin tưởng con!
- Được, ngoại tổ phụ tin tưởng con.
Mộ Dung Thịnh lựa chọn tin tưởng Quách Ngọc, ít nhất phòng ngừa cùng tốt. Hai ông cháu lại trò chuyện một chút rồi mới lui về phòng.
Sáng hôm sau, Mộ Dung Thịnh tiến cung diện thánh. Mộ Dung Thịnh vào đến ngự thư phòng, đang chuẩn bị hành lễ, lại nghe Hoàng Thượng lên tiếng ngăn cản. - Nhạc phụ, ở đây không có người ngoài, người không cần đa lễ.
Nói rồi lại xoay sang nhìn Tô Đức Thịnh, Tô Đức Thịnh là công công theo hầu Hoàng Thượng từ nhỏ, nên vô cùng hiểu ý. Ngay lập tức, ông ta cho người mang ghế đến mời Mộ Dung Thịnh ngồi, lại có cung nữ nhanh tay dâng trà.
- Hoàng Thượng, Thần không dám tự xưng một tiếng Nhạc phụ. Hoàng Quý phi nương nương dù gì cũng không là chính thê. Hơn nữa, quân thần có khác.
- Nhạc Phụ, tuy Hoàn nhi không là Hoàng Hậu của Đại Mộc quốc, nhưng trẫm khẳng định nàng là duy nhất thê tử của mình. Tuy trẫm là vua một nước, nhưng lại chịu ơn của Mộ Dung thị. Chúng ta là người một nhà. Khi không có người ngoài, xin để trẫm gọi người một tiếng nhạc phụ.
Mộ Dung Thịnh thở dài.
“Mộc Nghiêm thương yêu Hoàn nhi là sự thật. Chỉ hy vọng Hoàn nhi không vì phân tình cảm đó mà bị hãm hại chốn hậu cung.”
- Đúng, hôm nay, nhạc phụ tìm trẫm có việc?
- Hoàng thượng, Thần hôm nay tiến đến là có hai việc muốn cùng người thương lượng. Thứ nhất, vận chuyển lương thảo đi biên cương lần này, thần hy vọng Hoàng Thượng sai phái tâm phúc của người phụ trách. Thứ hai, xin Hoàng Thượng hạ chỉ, tạm thời không cho phép mọi người xuất nhập Minh An châu.
Hoàng Thượng khó hiểu nhìn Mộ Dung Thịnh, nhưng vẫn kiên trì hỏi.
- Vì sao? Vệ Ngọc Ung không đáng tin?
- Bẩm Hoàng Thượng, Vệ Ngọc Ung là người của Thái Tử, Thái tử đã nhiều lần muốn cùng thần hợp tác nhưng đều bị thần từ chối. Nếu lương thảo lần này xảy ra chuyện...
Mộ Dung Thịnh không nói hết câu, để Hoàng Thượng tự suy nghĩ. Hoàng Thượng rất nhanh hiểu được, gật đầu nói.
- Trẫm cũng thật sơ xuất. Thái Tử luôn thèm muốn Hoàng vị, bỏ đi một vài thành trì để gây xích mích giữa Trẫm cùng Quốc công phủ. Đúng là thật tốt!
- Thật ra, trước đây, thần cũng không nghĩ đến việc đó, cũng nhờ Ngọc nhi vô tình nhắc nhở. Nàng đọc một số sách binh, lại đến hỏi thần liệu địch nhân của địch nhân có là bằng hữu?
- Ngọc nha đầu? Nha đầu đó thật sự rất thông minh. Nàng mang một nửa dòng máu của Quách thị, một nửa của Mộ Dung thị. Vừa là văn, vừa là võ! Biết một số sách binh cũng tốt. Vậy, còn Minh An châu là chuyện như thế nào?
Mộ Dung Thịnh hơi im, một lát sau quyết định nói. Nhưng không thể nói tên Quách Ngọc, vì thật sự điều đó khó tin. Làm sao một nữ nhi chưa từng ra quá kinh thành, lại biết đến chuyện tận Minh An châu.
- Hoàng Thượng, người có nghĩ lý do vì sao quân Hạ Quan quốc lại hăng hái chiến đấu hơn rất nhiều? Sắp tới là thời khắc chuyển mùa, nếu không may xảy ra đại dịch, hoặc nói là có người cố tình gây ra đại dịch. Thì tình thế của chúng ta sẽ ra sao?
- Nhạc phụ nói có lý. Quân đội Hạ Quan quốc thật sự thay đổi rất lớn. Chúng ta đề phòng cũng không phải thừa. Trầm sẽ hạ lệnh phong toả cổng thành Minh An. Mọi việc còn lại, phải nhờ Nhạc Phụ chú ý. - Thần tuân lệnh.
Một canh giờ sau, Mộ Dung Thịnh trở lại Quốc Công phủ. Lúc này Quách Ngọc cũng đã đến đình Vọng Nguyệt.
Quách Ngọc đến đã thấy Nguyên Thiên Hữu ngồi đó. Vẫn như thường lệ, hắn mặc y phục màu trắng, tiêu sái ngồi trên ghế, mắt nhìn mặt hồ yên tĩnh. Lúc này Quách Ngọc mới có thời gian để ý đến gương mặt hắn. Hắn có một đôi mầy rậm, lại âm trầm con ngươi. Gương mặt hắn có nét giống Thái Hậu. Nhưng phần lớn có lẽ do di truyền của Đại Nguyên hoàng đế. Thân mình hắn cao to vạm vỡ, khí phái vô cùng.
Quách Ngọc cảm thấy đời trước ít nhiều nàng cũng là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của hắn, độc giết chết hắn là một tay nàng tạo ra. Quách Ngọc thở dài, tiến lên phía trước.
- Nguyên Vương.
- Ngọc nhi, nàng đã đến.
Nguyên Thiên Hữu nghe tiếng Quách Ngọc gọi thì lập tức cười trả lời. Quách Ngọc không muốn lòng vòng nên trực tiếp nói thẳng vấn đề.
- Nguyên Vương, hôm nay hẹn ngươi là có chuyện muốn nói. Chuyện liên quan đến hôn sự của chúng ta.
- Nàng có ý kiến gì, cứ nói.
- Chúng ta gặp nhau lần này tổng cộng cũng chỉ ba lần. Ngươi cảm thấy chúng ta nên kết hôn sao?
- Ngọc nhi, ta biết, đối với nàng ta thật sự là kẻ xa lạ. Nhưng với ta thì khác. Ta nói, ta thương nàng, nàng tin không?
- Thương? Nguyên Vương trước đây không gần nữ sắc, sao bây giờ lại nói lời thương một cách dễ dàng như vậy.
Nguyên Thiên Hữu tiến đến gần Quách Ngọc. Hai khuôn mặt sát kề, khiến cho vành tai của Quách Ngọc ửng đỏ. Nguyên Thiên Hữu hài lòng cười.
- Nàng có tin, đã rất nhiều lần, ta mơ thấy nàng?
- Mơ thấy ta?
Quách Ngọc sửng sốt, thật buồn cười, Nguyên Thiên Hữu mơ thấy nàng?
- Đúng, ta đã mơ thấy nàng, rất nhiều lần, trước khi nàng cứu ta đêm đó, ta đã mơ thấy nàng.
Quách Ngọc nhíu mày, không tin. Nguyên Thiên Hữu lại nói tiếp.
- Trước khi nàng xuất hiện, ngoại trừ Hoàng Thượng, khi ta mất lý trí chưa có ai đủ năng lực động vào thân thể của ta. Đêm hôm đó, chính nàng lại có thể chạm vào người ta, giúp ta băng bó. Nàng biết vì sao không? Vì ta cảm nhận được nàng sẽ không hại ta, cảm giác đó, chỉ có người thân mới có thể cho ta. Đêm hôm đó ta chỉ biết nàng rất quen thuộc. Sau đó, suốt một tháng, giấc mơ cũ cứ lập đi lập lại, cuối cùng, ta đã nhìn rõ được nữ tử trong giấc mơ đó, chính, là, nàng.
Quách Ngọc nhớ lại, đêm hôm đó thật sự khi Tuyết Lâm động vào hắn liền nhận được sự chống cự quyết liệt, đến lượt nàng thì mọi việc lại dễ dàng vô cùng.
- Dù gì thì cũng chỉ là giấc mơ. Quan trọng là, ta không thương ngươi.
Quách Ngọc lạnh lùng nói. Nguyên Thiên Hữu cũng không thay đổi sắc mặt. Vẫn cười như chưa nghe Quách Ngọc nói.
- Ta sẽ làm nàng thương ta.
Quách Ngọc tức giận, lại nói.
- Ta chỉ xem ngươi như minh hữu, đến khi mọi việc giải quyết ổn thoả, ta muốn ngươi xin hoàng thượng giải trừ hôn ước.
- Minh hữu? Là Thái tử? Ta không muốn làm minh hữu của nàng, hơn nữa ta không hận đến mức muốn đối phó thái tử.
- Là Nguyên Thiên Minh.
Nguyên Thiên Hữu giật mình, vì sao Quách Ngọc biết Nguyên Thiên Minh?
- Nàng không những biết Nguyên Thiên Minh mà còn hận hắn? Vì sao?
- Nguyên Thiên Minh sắp liên kết với Thái Tử, giết ngươi, giết Mộc Hoằng, giết cả Quốc Công phủ cùng Thừa Tướng phủ.
Quách Ngọc lạnh nhạt trả lời, nàng tin, Nguyên Thiên Hữu sẽ không đem chuyện này nói với bất cứ ai, kể cả Hoàng Thượng.
Nguyên Thiên Hữu cứng đờ. Làm sao Quách Ngọc biết những điều này? Nguyên Thiên Hữu suy nghĩ hồi lâu. Sau đó đứng lên, xoay người muốn đi. Hắn đi được vài bước, sau đó đứng lại, nói với Quách Ngọc một câu.
- Chúng ta sẽ cùng hành động, nhưng với quan hệ là Phu Thê, không phải minh hữu, ta sẽ không giải trừ hôn ước. Cũng là câu nói đó, ta sẽ làm nàng thương ta.
Quách Ngọc nhìn theo bóng lưng Nguyên Thiên Hữu rời đi. Quách Ngọc cảm thấy mệt mỏi, nàng không muốn thành thân, nhưng xem ra bây giờ Nguyên Thiên Hữu không chịu rút lui. Quách Ngọc hít một hơi, nàng quyết định để chuyện này về sau giải quyết. Dù gì cũng còn hai năm thời gian, nàng tin Nguyên Thiên Hữu sẽ nhận ra nàng không biết yêu.
Cuối cùng, Quách Ngọc cũng đứng lên, trở về Quốc công phủ.