Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 100

Trầm Chu nhìn đôi mắt đầy ý cười của đối phương, khóe môi khẽ co giật, có người nào da mặt dày như vậy sao.

Nàng thẳng thừng ra lệnh: “Dạ Lai, thay mặt bổn thần tiễn khách.”

Ánh mắt Dạ Lai không tự chủ hướng về phía Bạch Trạch đi cạnh đó, nhìn vị thần quân tóc trắng toàn thân bị bọc đầy lá cây thì không khỏi lặng thinh. Bạch Trạch dù gì cũng là thần thú thượng cổ mà vẫn bị vị thượng thần này đánh cho thảm như thế, hắn… vẫn không nên tự tìm khổ thì hơn.

Nghĩ vậy nên Dạ Lai kiên định nói: “Đế quân, chẳng phải hôm nay phải quyết định xem nên tặng lễ vật gì sao? Thượng thần Phượng Chỉ cũng tham dự thọ yến, chi bằng cùng ngài ấy thương lượng xem có ý gì hay?”

Cơ mặt Trầm Chu không khỏi khẽ co giật, “Ai cần thương lượng với y chứ?”

Bạch Trạch đứng làm nền bên cạnh cố gắng gạt đám lá cây bám trên người xuống, đáng tiếc phủi mãi mà vẫn không thành công.

Trầm Chu cố gắng không để ý tới Bạch Trạch, quay sang nhìn thẳng vào mặt Phượng Chỉ, nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì ta đã vạch ra giới hạn với ngươi. Nhưng ngươi lại xuất hiện ở trước mặt ta như không có chuyện gì xảy ra, thật sự khiến người khác thấy phiền.”

Phượng Chỉ thoáng thấy não nề. Hắn khiến nàng… thấy phiền sao?

Bụng nghĩ vậy nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không hề thuyên giảm, “Nếu nàng thấy phiền thì có thể không cần để mắt đến bổn quân, cứ coi bổn quân là cỏ cây ven đường đi. Nếu ngay cả tiếng của bổn quân nàng cũng không muốn nghe, bổn quân có thể im lặng không nói lời nào.” Ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi người nàng, “A Chu, bổn quân sẽ tận lực không để nàng thấy phiền.”

Không khỏi nao nao trong lòng, Trầm Chu khẽ quay mặt sang chỗ khác.

Phượng Chỉ lẳng lặng ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt mình, hôm nay nàng mặc trường bào xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng nhìn kỹ thì thấy phần cổ áo và vạt áo đều thêu đính hoa văn vô cùng tinh tế. Mỗi lần gió thổi qua đều kéo theo mùi mặc hương nhàn nhạt từ trên người nàng.

Nghe nói mấy ngày gần đây nàng vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng, nhìn quầng thâm dưới mắt, e đã không chợp mắt một thời gian dài.

Mặc Hành, xem ra ngươi đã tính sai rồi, nàng cố gắng như vậy đều vì muốn đỡ đần bớt gánh nặng cho ngươi, có chỗ nào giống đang hờn giận ngươi đâu.

Trầm Chu ngẩng đầu lên, chấn chỉnh tâm trạng lại, dự định cứ vậy quay trở về thư phòng, nhưng cuối cùng vẫn không nén được quay sang nói với nam tử đang cố gạt lá cây khỏi người đứng sau lưng mình: “Bạch Trạch, mới đánh một trận mà ngươi thành như vậy rồi sao?”

Mất mặt người Không Động quá đi.

Bạch Trạch gỡ một phiến lá ra khỏi mái tóc trắng rối bù của mình, chỉnh lại lời nàng: “Không phải đánh nhau, là tỷ thí mới đúng.”

Khóe mắt Trầm Chu co giật mấy cái, “Thua thì cứ nhận đi.” Có đổi ‘đánh nhau’ thành ‘tỷ thí’ cũng không cứu vãn mặt mũi được đâu.

Bạch Trạch *Ồ* một tiếng, vẫn phân bua: “Nhưng Phượng hoàng đã nói, tỷ thí không liên quan tới chuyện thắng thua.”

Phượng Chỉ nói vậy là đang chế giễu ngươi đấy, tuyệt đối chẳng phải đang an ủi ngươi đâu. Cùng là thần thú thượng cổ, ngươi chớ trưng bộ dạng ngơ ngác mặc cho người khác nhào nặn như thế có được không!

Trầm Chu ấn ấn thái dương, quay sang Phượng Chỉ vẫn còn tươi cười đứng cạnh đó, chỉ tay về một hướng, “Cửa chính ở đó, không tiễn.”

Song Phượng Chỉ lại tiến lên một bước cầm lấy tay nàng, quay sang bảo những người còn lại: “Các ngươi đến điện Lăng Hề trước đi, bổn quân sẽ cùng A Chu tới sau.”

Thành Bích liếc nhìn hai vị thần quân gần đó, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Cũng được. Nô tỳ vốn đã chuẩn bị sẵn vài món lễ vật ở điện Lăng Hề để đế quân chọn lựa, có điều đế quân bận xem xét sổ sách nên vẫn chưa có thời gian nhìn qua. Chi bằng để nô tỳ dẫn nhị vị thần quân đi xem trước, sàng lọc qua rồi hẵng để đế quân duyệt lại lần cuối.”

Thấy Phượng Chỉ gật đầu, tiểu nữ quan mới nói tiếp: “Nô tỳ xin cáo lui trước.” Dứt lời nàng liền kéo Dạ Lai và Bạch Trạch nhanh chóng lủi đi.

Trên đường đi, Bạch Trạch thắc mắc hỏi: “Tại sao lại để Trầm Chu ở với Phượng hoàng?” Trầm Chu rõ ràng đã nói không muốn gặp Phượng hoàng nữa rồi mà.

Thành Bích oán trách: “Câu này phải do ta hỏi mới đúng.” Nàng sầm mặt hỏi: “Chẳng phải thần quân đang canh giữ đại môn ư? Tại sao lại không ngăn cản thượng thần Phượng Chỉ, ngược lại còn dẫn ngài ấy vào trong?” Có thể đánh Bạch Trạch thành tơi tả như vậy, vị kia hẳn vô cùng lợi hại.

Bạch Trạch thoáng khựng lại… trong đầu chậm rãi tái hiện diễn biến vừa rồi…

Phượng Chỉ nhướng mày, “Bạch Trạch, sao ngươi lại ở đây?”

Bạch Trạch đáp: “Trầm Chu nói, mấy ngày nay ta phải chú tâm hơn, nếu nhìn thấy kẻ họ Phượng khả nghi nào thì phải lập tức đánh đuổi đi.”

Phượng Chỉ đang vuốt phẳng ống tay áo, nghe tới đây thì thoáng khựng lại, kẻ họ Phượng khả nghi… chẳng lẽ là đang nói hắn? Ngay cả tên của hắn A Chu cũng chẳng muốn gọi, đúng là có hơi không ổn.

Quyết định xong, hắn nở một nụ cười ôn hòa, “Bạch Trạch, ngươi vừa độ kiếp xong, chắc vẫn chưa thích ứng với cơ thể này đâu nhỉ? Có muốn cùng bổn quân so vài chiêu, hoạt động gân cốt thử không?

Bạch Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.” Tuy hắn không phải dạng người hiếu chiến, nhưng có thể so chiêu với vị thượng thần trước mặt đúng là một cơ hội khó có thể bỏ qua.

Chưa đến một tiếng sau, Phượng Chỉ tiến lên vỗ vai Bạch Trạch, “Tỷ thí không so đo thắng thua, chớ để bụng. Bổn thần hơi khát, vào trong uống chén trà thôi.” Đi được hai bước hắn lại dừng chân, ôn hòa nói: “Cùng đi nào.”

Bây giờ nghe Thành Bích hỏi, Bạch Trạch vẫn còn trong trạng thái lơ ngơ đột nhiên tỉnh ngộ. Tuy cả hai đều là thần thượng cổ, thần lực ngang nhau, nhưng hắn chỉ mới thăng cấp, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, trong khi Phượng Chỉ rõ ràng đã nhìn thấu hết tất cả nhược điểm của hắn. Tỷ thí… hắn vừa bị bắt nạt thì đúng hơn. Đối phương ngoài mặt tươi cười vô hại, nhưng trên thực tế thì không chút nương tay với hậu bối.

Ngẫm nghĩ xong, thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú nhưng ngơ ngác của Bạch Trạch cuối cùng cũng thay đổi, hắn quay người lại, “Ta muốn đánh thêm một trận nữa…”

Thành Bích kịp thời kéo tay hắn lại, “Thần quân đừng đi làm rối chuyện thêm nữa. Từ thời thượng cổ thượng thần Phượng Chỉ đã vang danh tứ hải bát hoang rồi, đắc tội với ngài ấy chỉ có hại cho Không Động mà thôi. Chi bằng cứ để đế quân đối phó với ngài ấy, không chừng nói qua nói lại vài câu sẽ đuổi được ngài ấy đi thôi. Chúng ta chỉ cần hành xử sao để phân ưu giúp đế quân thôi, ví như…” Nàng chân thành nói: “Lủi xa một chút, tránh để bị ngộ thương.”

Bạch Trạch im lặng, ngẫm nghĩ thì thấy cũng rất có lý.

Trong lúc Thành Bích nói chuyện với Bạch Trạch, Dạ Lai quay đầu lại nhìn đôi nam nữ đứng cạnh bụi hoa trà. Một ôn nhuận như ngọc, một thanh cao không chút bụi trần, hai người đứng cùng nhau lấn át cả những cảnh vật khác.

Hắn thu ánh mắt lại chuyển sang nhìn Bạch Trạch, “Thần quân đánh thua cũng không sao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

Bạch Trạch thả lỏng nắm tay đang siết chặt, ngoan ngoãn để Dạ Lai và Thành Bích lôi đi.

Bị thuộc hạ bỏ mặc, Trầm Chu mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, nghiến răng lầm bầm: Cái lũ này, cứ thế bán phứt nàng cho người ngoài!

Nhìn xuống bàn tay đang bị Phượng Chỉ cầm, nàng khẽ nhíu mày.

Phượng Chỉ lập tức buông tay ra, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Lên mặt biển hóng gió nhé.” Hắn chuyển ánh mắt trong trẻo về phía nàng, hứa hẹn thêm: “Lần này bổn quân sẽ cưỡi mây, không phiền nàng đâu.” Dứt lời hắn liền triệu ra một đám mây, mỉm cười với nàng, “Hay muốn bổn quân hóa ra chân thân chở nàng đi?”

Trầm Chu hơi sững sờ, hắn vẫn còn nhớ lần lừa gạt nàng ở đáy biển khi trước.

Nhìn đám mây đậu xuống trước mặt, nàng nhảy lên như bị thần xui quỷ khiến, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Phượng Chỉ thấy động tác của nàng thì khẽ vểnh khóe môi lên, nghiêm túc bước lên đứng sau lưng nàng, niệm chú điều khiển đám mây bay về hướng biển Thái Hư.

Hai người cưỡi mây bay tới tiểu đình trên biển họ từng ghé trú mưa năm đó.

Người vẫn vậy nhưng tâm đã không còn như trước. Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ đi một vòng lớn, rốt cuộc lại trở về điểm khởi đầu. Có khác chăng là khi đó nàng có ý còn hắn thì vô tình, bây giờ lại đổi thành nàng bằng mọi cách né tránh hắn. Sự đời đúng là… luân chuyển không ngừng.

Trầm Chu thầm nhủ bụng: không thể tiếp tục dây dưa với Phượng Chỉ nữa, nàng không muốn khiến hắn khó xử khi phải chọn lựa giữa tình riêng và đại sự.

Nhìn ra khoảng không xanh bát ngát ngoài đình, nàng im lặng hồi lâu rồi chợt lên tiếng: “Ngươi từng đứng đây trả ngọc quyết lại cho ta. Phượng Chỉ, hôm ấy ngươi nghĩ gì, bây giờ hãy nói cho ta biết.”

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương nhưng nàng vẫn không quay đầu lại, chỉ tiếp tục dõi mắt nhìn ra phía trước, mặc cho gió biển vờn đùa xiêm y trên người.

Tiếng nói khẽ khàng của Phượng Chỉ truyền đến: “Còn nhớ lúc nàng tặng ngọc quyết cho bổn quân, bổn quân đã nói gì không?”

“Ngươi nói ngươi không phải là phu quân của ta.”

Giọng nói của Phượng Chỉ vẫn đều đều, “A Chu, nàng có biết những thượng thần an nghỉ trong Thần mộ làm sao mà chết không?”

Trầm Chu hơi sững người, không rõ vì sao đối phương lại nhắc tới chuyện này, nhưng nàng cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, “Dĩ nhiên là đã tận số.”

Phượng Chỉ khẽ cười, “Tận số? Bổn quân sống đến giờ mà vẫn chưa từng gặp vị thần thượng cổ nào chết vì già.” Giọng hắn tuy bình thản nhưng trong gió biển lại thấp thoáng cảm giác thê lương khó tả bằng lời, “Sau khi Thiên đế bắt đầu quản lý tứ hải bát hoang, thần tiên trong thiên hạ đều bị ràng buộc bởi quy tắc của Thiên tộc, Yêu giới và Ma giới cũng đi theo giới điều của Yêu hoàng và Ma quân, nhưng thần ma thượng cổ sở hữu sức mạnh uy chấn bốn phương, giới luật của Thiên tộc làm gì có thể quản chế được?”

Trầm Chu không nhịn được quay đầu lại nhìn người sau lưng, trường bào tuyền trắng, mái tóc đen bay bay trong gió, ánh mắt đen thăm thẳm nhưng lãnh đạm, mày mục tinh mỹ đến mức khiến người khác không thể dời mắt nổi. Cho dù so sánh với các thần thượng cổ, dung mạo của Phượng Chỉ hẳn cũng là nổi bật hơn tất cả. Ý nghĩ này khiến nàng phải quay mặt sang chỗ khác, bên tai chợt vang lên tiếng thở dài của hắn: “Lục giới rộng lớn, người mạnh vô số, nhưng có bao người thực sự được tự do?”

“Có sở hữu thần lực vô tận thì vẫn bị quản thúc bởi tam cương ngũ thường* và thiên đạo vô hình, hễ hơi bất cẩn thì sẽ bị kiếp nạn trấn áp, kiếp nạn dành cho thần thượng cổ đôi khi còn là tai họa đủ hủy diệt toàn bộ lục giới. Thế nên trách nhiệm của thần thượng cổ chính là quản thúc bản thân, không được phép phạm sai lầm.”

*Tam cương là quân thần cương, phụ tử cương, phu phụ cương. Ngũ thường là Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín.

Phượng Chỉ quay mặt sang, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn thẳng vào khuôn mặt tao nhã của thiếu nữ, “A Chu, chẳng ai biết được thượng thần như bổn quân phạm lỗi sẽ dẫn đến hậu quả gì. Ngay cả chính bổn quân… cũng không biết.” Vòng vo một lúc, cuối cùng hắn mới nói đến vấn đề chính: “Thế nên mỗi bước đi bổn quân đều phải đắn đo đủ điều, xem mình có thể gánh chịu hậu quả của việc tự ý động tình hay không. A Chu, khi đó bổn quân đúng là có do dự, do dự có nên tiếp tục đến gần nàng hay không. Bởi vì nàng đối với bổn quân, thật sự quá nguy hiểm…”

Hắn thở ra một hơi thật dài, cúi đầu lẩm bẩm: “Bổn quân không quyết đoán như thế, có phải rất đáng bực không?”

Trầm Chu im lặng một lúc mới nói: “Đúng vậy, rất đáng bực.”

Phượng Chỉ lần tìm tay nàng, hỏi: “Nếu bây giờ bổn quân thay đổi thì có còn kịp không?” Giọng hắn càng lúc càng thấp: “A Chu, sau này bổn quân sẽ không dối gạt nàng, cũng sẽ không nuôi bất kỳ ý đồ bất chính gì với nàng, những lỗi lầm bổn quân phạm phải khi trước, bổn quân sẽ cố sức bù đắp cho nàng. Nàng muốn gì bổn quân sẽ cho nàng cái đó. Cho dù nàng muốn phá vỡ càn khôn của lục giới, bổn quân cũng sẽ đi cùng nàng.”

Trầm Chu bị lời tỏ tình này khiến cho chết sững tại chỗ.

Hắn rốt cuộc có biết mình đang nói gì không.

Trầm Chu chưa kịp trả lời thì đằng xa chợt vọng đến tiếng chim phượng kêu lảnh lót, Phượng Chỉ nghe thấy liền biết là ai đến.

Cả hai lần, lần nào cũng tới đúng lúc như vậy.

Quả nhiên, Trầm Chu lập túc rút bàn tay nhỏ nhắn của mình lại, khi con phượng hoàng từ không trung đáp xuống đất rồi hóa thành hình dáng một cô gái thì nàng đã giấu tay vào trong tay áo, âm thầm đứng dịch ra giữ khoảng cách với hắn, trên khuôn mặt thanh tú được bao trùm bởi vẻ đoan tranh và lãnh đạm.

Cảm giác khi chuyện sắp thành lại bại thì ra lại khó chịu đến vậy.

Bách Linh vừa bước vào trong đình, lập tức liền bị ánh mắt lạnh lùng của đế quân nhà mình làm cho giật thót, nàng… tới không phải lúc? Nàng còn đang do dự thì nhìn thấy Phượng Chỉ nở nụ cười bình thản muôn thuở, cất tiếng hỏi: “Bách Linh, lần này tới làm gì?”

Thôi rồi, đế quân rõ ràng cười rất ôn hòa, nhưng sao nàng lại thấy lạnh như vậy…
Bình Luận (0)
Comment