Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 99

Vượt qua biển Thái Hư, đoàn người tiến vào địa phận của Không Động. Trầm Chu nhìn cửa sinh tử được xây bằng đá thần cổ xưa trước mặt, không khỏi thấy bần thần. Chỉ mới một trăm năm, đại môn khổng lồ vượt qua ngàn vạn tháng năm mà vẫn đứng sừng sững này lại tựa như bị dòng thời gian xói mòn, mơ hồ lộ ra vẻ tang thương khó tả.

Nhìn thấy Trầm Chu thất thần, Bạch Trạch đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, khiến nàng hồi thần, khẽ lắc lắc đầu.

Cảnh do tâm sinh, vì nàng cảm khái thời gian bị nhốt quá dài nên nhìn đâu cũng thấy như đã trải qua một thế hệ.

Không cần Bạch Trạch dùng thần lực tác động, cửa sinh tử đã được mở ra từ bên trong, nữ quan Thành Bích dẫn người ra đón vừa nhìn thấy thiếu nữ được vây chính giữa liền cay cay đầu mũi.

Thành Bích cố nén để không rơi lệ, cất tiếng gọi: “Đế quân…”

Trầm Chu đáp lại: “Thành Bích, bổn thần về rồi đây.”

Nghe được tiếng của đế quân nhà mình, Thành Bích rốt cuộc không kiềm được nữa, vui mừng đưa ống tay áo lên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đế quân trở về là tốt rồi, tốt rồi.” Nàng tiến lên thay Bạch Trạch đỡ tay Trầm Chu, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt với Dạ Lai đi phía sau hai người rồi mới cúi đầu bảo: “Điện Lăng Hề đã được thu dọn sẵn sàng, đế quân vừa ra khỏi chuông Hỗn Mang hẳn đang rất mệt mỏi, để nô tỳ đưa đế quân đi nghỉ ngơi trước, sau đó mở tiệc mừng cũng được.”

Trầm Chu gạt đi: “Tiệc mừng thì không cần.” Nói rồi trên mặt nàng lộ ra một tia nghi hoặc, “Tại sao lại là điện Lăng Hề, chẳng phải lúc trước bổn thần ở tại điện Vân Sơ sao?”

Hai trăm năm trước, để Bạch Trạch có thể hấp thụ nhiều linh khí hơn, nàng đã dọn tới điện Vân Sơ ở cùng Mặc Hành. Bạch Trạch phá kén ra ngoài rồi Mặc Hành vẫn không đuổi bọn họ đi, thế là nàng cũng nghiễm nhiên ở lì đó luôn.

Một tia đau đớn thoáng xẹt qua trong mắt Thành Bích nhưng Trầm Chu không hề chú ý thấy vì vẫn mải chìm trong suy nghĩ riêng.

Cho rằng Mặc Hành vẫn chưa tha thứ cho sự lỗ mãng của mình một trăm năm trước, Trầm Chu không khỏi trở nên ủ rũ, thấp giọng lẩm bẩm: “Ở xa một chút cũng tốt.” Dứt lời, nàng chậm rãi cất bước đi về hướng điện Lăng Hề.

Thành Bích vội chấn chỉnh tâm trạng rồi đuổi theo đế quân nhà mình.

Trên đường đi, nghe thấy Trầm Chu hỏi tình hình của Không Động một trăm năm qua, Thành Bích chọn ra mấy chuyện quan trọng nhất nói vắn tắt sơ qua. Nhớ tới thiệp mời nhận được mấy ngày trước nàng liền báo lại: “Phải rồi, cung Thanh Nhiễm ở Cửu Trùng Thiên có gửi thiệp mời đế quân đến dự thọ yến của Trưởng công chúa Cẩm Họa. Nô tỳ vốn định thay mặt đế quân từ chối nhưng thị nữ của vị công chúa kia lại nói là mời dưới danh nghĩa của Thiên đế…” Nàng ngó chừng sắc mặt của Trầm Chu, hỏi dò: “Hay vài ngày nữa để nô tỳ tùy tiện tìm lý do nào đó từ chối?”

Trầm Chu uể oải ngáp một cái, “Trưởng công chúa Cẩm Họa? Ai vậy?”

Đế quân vốn kiêu kỳ lãnh đạm với người ngoài nên dĩ nhiên không hứng thú với mấy vị cao cao tại thượng ở Cửu Trùng Thiên, Thành Bích nhìn mãi cũng quen rồi, “Vị công chúa này chính là muội muội ruột của Thiên đế, nghe nói trong người có chút huyết thống của Phượng tộc, hơn nữa dường như còn có một đoạn nghiệt duyên với thượng thần Phượng Chỉ.” Không hề chú ý tới mặt của Trầm Chu khẽ biến sắc, nàng hăng hái tám chuyện tiếp: “Nghe nói thượng thần Phượng Chỉ từng cứu mạng nàng ta, nàng ta suýt nữa đã lấy thân báo đáp, có điều sau đó…”

Phía sau truyền tới một tiếng *khụ*.

Thành Bích quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Lai thần quân đang mím môi, nghiêm nghị lắc lắc đầu thì mới ý thức được mình vừa lỡ lời, cuống cuồng bụm miệng, im lặng một lúc mới nói: “Nô tỳ vẫn thay mặt đế quân từ chối thì hơn.”

Trầm Chu trầm tư một thoáng rồi bảo: “Bổn thần vừa trở lại lục giới, không nên tiếp tục lưu ấn tượng lạnh lùng xa cách với người ngoài, nếu đã là ý của Thiên đế thì cứ tạm thay mặt bổn thần nhận lời đi.”

Trải qua trăm năm ở trong chuông Hỗn Mang, Trầm Chu đã suy xét rất nhiều chuyện, cũng cẩn thận ngẫm nghĩ lý do vì sao Mặc Hành lại nổi giận với mình. Thân là đế quân Không Động, nàng thật sự chưa từng tận trách với phận sự của ngôi vị này. Chúng thần tướng của thế hệ trước thường nói rằng tính cách của nàng rất giống với Tố Ngọc, Mặc Hành có lẽ nhìn thấy bóng dáng của Tố Ngọc từ trên người nàng nên mới hành xử như vậy.

Không Động thật sự không thể lại có thêm một Tố Ngọc nữa.

Thành Bích nghe thế liền ngẩn người, sau khi đế quân ra khỏi chuông Hỗn Mang hình như có gì đó hơi khác lúc trước. Hình như… chững chạc hơn và cũng hiểu chuyện hơn, biết lấy đại cục làm trọng. Nhưng đế quân như vậy lại khiến nàng cảm thấy… hơi xa lạ.

Nàng vẫn thích một đế quân kiêu ngạo thẳng thắn, có gì nói đấy của lúc trước hơn.

Thành Bích không nhịn được vội liếc nhìn về phía Dạ Lai đi sau lưng, trong mắt của Dạ Lai cũng thấp thoáng lo lắng giống nàng. Nhưng nó nhanh chóng bị thay bằng vẻ kiên định, Dạ Lai lập tức lên tiếng: “Thần đi cùng người.”

Bạch Trạch cũng nói: “Ta cũng đi.”

Trầm Chu chẳng ừ cũng chẳng hử, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng trên cây cầu bằng bạch ngọc, mắt dõi về phía điện Vân Sơ ở xa xa, thần sắc tuy lãnh đạm bình thản nhưng trên người lại tỏa ra một cảm giác thê lương tịch mịch khó tả.

Dạ Lai nhìn hình ảnh đó mà lòng nao nao. Bị nhốt trong chuông Hỗn Mang một trăm năm, nàng rốt cuộc đã làm thế nào để một mình trải qua khoảng thời gian đó vậy. Khi sự thật vỡ lỡ, đối với nàng mà nói thì chẳng khác gì vừa bị người mình tin tưởng nhất phản bội, tâm trạng sao có thể dễ chịu.

Không thể ở bên cạnh trong lúc nàng chịu đựng bao dằn vặt, thân là cận vệ, hắn thật sự đã không làm tròn bổn phận.

Có điều, hắn cũng vừa phát hiện, thần lực trên người nàng dường như mạnh mẽ hơn rất nhiều, khí tức quanh thân cũng trở nên tự nhiên hơn, không còn đè nén như trước. Chỉ mới trăm năm mà tu vi lại có thể tăng nhiều như vậy, thật sự khiến hắn có phần không ngờ được.

******

Sau khi trở về cung Hoa Dương, Trầm Chu chỉ nghỉ ngơi một ngày rồi giam mình trong thư phòng, bảo Thành Bích mang sổ sách của chín ngàn năm qua ra, tự mình cẩn thận xem qua một lượt.

Chín ngàn năm vừa qua, tuy là trữ quân nhưng nàng chưa hề thật sự để tâm vào chính sự, khi nàng còn nhỏ thì mọi chuyện đều do Mặc Hành xử lý. Nàng lớn hơn một chút, Mặc Hành bắt đầu chọn lựa một số sổ sách để nàng xem qua, sau đó dần dần sự vụ lớn nhỏ gì cũng mang tới hỏi ý kiến của nàng, khiến đầu nàng như muốn phình to gấp đôi. Song nàng cũng chỉ chịu được vài tháng, sau đó liền nghiêm túc đi tìm Mặc Hành, quyết định bỏ của chạy lấy người, “Mặc Hành, ta không ngại người chuyên chính quyền hành đâu, thế nên mấy thứ sổ sách này… không cần đưa sang cho ta xem nữa đâu.”

Mặc Hành thả cuộn sách trong tay xuống bàn, điềm nhiên nói: “Bổn thần có thể chuyên chính nhất thời chứ không thể chuyên chính cả đời. Chẳng lẽ Chu Nhi nguyện ý làm một đế quân bù nhìn không thực quyền mãi sao?”

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó thành thật đáp lời: “Không phải ‘nguyện ý’, nói là ‘cầu còn không được’ thì đúng hơn.”

Mặc Hành khẽ trách: “Không ra gì cả.”

Nàng lập tức chạy ra sau lưng bóp vai cho Mặc Hành, “Mặc Hành, vị trí này là do người ban cho ta, năm đó người lo lắng cung Hoa Dương vô chủ, lục giới sẽ đại loạn nên mới phải lập ta làm trữ quân, nhưng có người ở đây rồi ta còn cần thực quyền làm gì nữa. Ta chỉ cần ở bên cạnh là được, người muốn gì ta cũng sẽ làm thay người.”

Mặc Hành nghe xong thì kéo nàng tới trước mặt, thần sắc trở nên nghiêm nghị hơn bất kỳ lúc nào khác, “Mong ước duy nhất của bổn thần là ngươi trở thành một quân vương thực thụ, Trầm Chu, nhất định phải để bổn thần yên lòng mà giao Không Động cho ngươi.”

Khi ấy tuy còn rất nhỏ nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an trước những lời này, cho nên lập tức túm tay áo Mặc Hành, cuống quýt hỏi: “Vậy còn người, người muốn đi đâu?”

Y cụp mắt, khẽ cười, “Bổn thần già rồi, còn có thể đi đâu nữa chứ, tất nhiên là ở trong cung Hoa Dương hưởng già rồi.”

Nghe vậy nàng lập tức nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt ve mái tóc đen nhánh của y, “Mặc Hành không già chút nào, còn thọ lắm lắm cơ. Mặc Hành phải bầu bạn với ta, không được lười rồi bỏ việc đâu đấy…”

Nhớ lại chuyện cũ, khóe môi Trầm Chu không khỏi hiện lên một nụ cười mỉm.

Cái gì mà hưởng già, nghe như đáng thương lắm vậy.

Trong trí nhớ của nàng, Mặc Hành luôn mang dáng vẻ trêu chọc hoa đào nhưng thần sắc chưa bảo giờ thả lỏng, cũng không nói cười tùy tiện. Tiên nga trong cung thấy y nghiêm túc như vậy nên đều không có gan thân cận. Dám tới gần y cũng chỉ có mình nàng và Thành Bích thôi.

Có điều, nha đầu Thành Bích kia vốn được Mặc Hành nhặt về, cho nên tình cảm dành cho y dĩ nhiên không giống với người khác, ấy thế mà mỗi lần nhắc tới y, nha đầu kia luôn tỏ vẻ kính sợ khúm núm.

Nghĩ tới đây, Trầm Chu thoáng khựng lại. Lúc nàng còn rất nhỏ, dường như Mặc Hành thường xuyên ra ngoài, khi đó thân thể y vẫn chưa suy yếu như bây giờ. Rồi trong khoảng một trăm năm, y bỗng thường hạ giới mà không báo cho bất kỳ ai là mình đi đâu, song mỗi lần trở về y lại tự giam mình trong phòng một thời gian. Nàng còn nhớ rõ có một lần, Mặc Hành ra ngoài rồi mang về một tiểu cô nương người đầy kịch độc. Tiểu cô nương kia chính là Thành Bích.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy lạ, Mặc Hành đã nhặt được Thành Bích từ đâu vậy?

Trầm Chu lập tức buông sổ sách trong tay, bảo người truyền gọi Thành Bích vào. Sau khi nghe nàng hỏi, tiểu nữ quan lộ vẻ nghi hoặc, “Sao đế quân lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện này?” Thắc mắc nhưng cô nàng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: “Năm đó nô tỳ vừa nhập tiên môn, còn chưa luyện được bao nhiêu pháp thuật đã bị chúng sư huynh đồng môn xấu bụng lừa vào đầm Vân Uyên, suýt nữa đã mất mạng. Nếu không nhờ thượng thần Mặc Hành xuất hiện kịp lúc, e nô tỳ đã bị độc chết từ lâu…”

Tiểu nữ quân vẫn còn đắm chìm trong ký ức thì đại não của Trầm Chu đã không còn hoạt động khi nghe tới ba chữ ‘đầm Vân Uyên’.

Nàng cuối cùng cũng biết vì sao trong khoảng thời gian một trăm năm kia Mặc Hành thường xuyên đột ngột hạ giới, và vì sao lần nào trở về cũng phải đóng cửa tịnh dưỡng. Thì ra đều là tới đầm Vân Uyên. Y vốn đã hao tổn lượng lớn thần lực trong trận đại loạn, vậy mà còn liên tục ra vào địa phương độc địa nhất thiên hạ, hỏi sao không ngày một suy yếu chứ?

Tiếng Thành Bích vẫn thoang thoảng bên tai nàng, ngữ điệu vấn vương chút thê lương, “Không biết vì sao năm đó thượng thần Mặc Hành lại đến đầm Văn Uyên, nếu ngài ấy chăm chú tịnh dưỡng thì thân thể đã không thành như vậy…”

Trầm Chu dời mắt đến chồng sổ sách trên bàn, trên từng quyển vẫn còn lưu lại lời bình rất cũ. Bút tích của Mặc Hành cũng như con người, chỉnh tề nghiêm túc. Trong mắt thoáng xẹt qua một tia phức tạp, nàng lẩm bẩm: “Ta biết Mặc Hành đến đó làm gì. Mặc Hành muốn tìm một người, một người rất quan trọng với người.”

Ánh mắt nàng từ từ tĩnh lặng trở lại.

Thân là thượng thần Long tộc, sự kiêu ngạo ăn sâu tận xương dĩ nhiên khiến Mặc Hành không thể bỏ qua bất kỳ một khuyết điểm nào, người bất chấp mọi nguy hiểm, hết lần này đến lần khác tiến vào đầm Vân Uyên… có lẽ là vì muốn sửa chữa lỗi lầm mà mình từng phạm phải?

Phù Uyên rốt cuộc là ai…?

Thành Bích thấy đế quân nhà mình chợt biến sắc, đứng bật dậy đi về phía cửa điện thì vội vàng đuổi theo, “Đế quân, ngài định đi đâu thế…”

Trầm Chu không hề quay đầu lại, “Đi gặp Mặc Hành.”

Bụng Thành Bích lọt thỏm một cái, cuống quýt ngăn cản, “Đế quân, không thể…”

Trầm Chu lãnh đạm nói: “Người không muốn gặp ta, vậy ta sẽ đợi đến khi người chịu gặp thì thôi, Thành Bích, tránh ra.” Dứt lời liền vòng qua người tiểu nữ quan, đi về phía điện Vân Sơ.

Thành Bích vẫn nối gót theo Trầm Chu, đã gấp gáp đến mức trán đầy mồ hôi, “Thượng thần có lẽ đã ngủ rồi, hay ngày khác đế quân hãy tới. Phải rồi, chẳng phải đế quân vừa cho đòi Dạ Lai thần quân vào cung để thương lượng chuyện ngày mai đi dự thọ yến của công chúa Cẩm Họa sao? Nếu Dạ Lai thần quân đến điện Lăng Hề mà không gặp được đế quân…” Nói tới đây nàng chợt ngẩng đầu lên, mắt sáng lên như vừa gặp được cứu tinh, vội vã kêu to: “Dạ Lai thần quân!”

Vị thần quân áo đen đi đến trước mặt hai người, dừng lại hỏi: “Đế quân định đi đâu thế?”

Trầm Chu điềm nhiên nói: “Bổn thần muốn đến điện Vân Sơ.”

Dạ Lai chỉ thoáng khựng người rồi nhanh chóng chấn chỉnh thần sắc, bảo: “Đế quân, thượng thần Phượng Chỉ đến thăm, hiện đang giằng co với Bạch Trạch thần quân ngoài cửa.” Hắn trực tiếp hỏi luôn: “Có gặp không ạ?”

Trầm Chu chau mày, lạnh giọng ra lệnh: “Đuổi ra ngoài cho ta.”

Ngay sau đó, một giọng nói điềm đạm theo gió truyền đến: “Bổn quân đã đến thì dĩ nhiên không có ý định cứ thế mà về.”
Bình Luận (0)
Comment