Phượng Hoàng Vô Song

Chương 104


"Không lẽ Cốc Dạ Hằng và Bạch Tịch Dao thà liều chết tới cùng với ta cũng không chịu đầu hàng thật sao?".
" Nếu chúng không đầu hàng, Mãng Nguyên sẽ bị bao vây đến chết.

Thuộc hạ đã bày bố trọng binh ở dưới núi thành Bắc, cắt đứt con đường đột phá vòng vây duy nhất của chúng."
" Quân ta viễn chinh, điểm yếu chí mạng nhất chính là cung ứng vật tư.

Một khi lương thảo trên đường vận chuyển có vấn đề gì, dù binh mã có mạnh đến đâu hậu quả cũng không thể tưởng tượng được.

Chắc chắn Cốc Dạ Hằng sẽ nghĩ tới điều này.

Còn nữa, lúc nãy ngươi nói sơn cốc dễ thủ khó công, vậy ngươi phái trọng binh đi chẳng phải là hành động dư thừa sao? Chi bằng chia binh bảo vệ đường vận chuyển lương thực.

Đây mới là điểm quan trọng nhất."
" Quả nhiên thái tử suy xét sâu rộng.

Thuộc hạ sẽ làm ngay.

"
"Khoan đã.

Ta hỏi ngươi.

Nếu tấn công mãnh liệt, chúng ta có nắm chắc đánh thắng trận này không?".
"Đánh thắng thì dễ.

Chỉ sợ sẽ có lượng lớn quân lính thiệt mạng.

Tại sao không tiếp tục bao vây để chúng tự chết mà không cần đánh trận."
" Ta lo đêm dài lắm mộng.

Nghe thám tử báo lại bên phía Nam Cốc đã xuất quân chi viện.

Nếu tiếp tục như vậy quân ta sẽ phải ứng chiến hai bên cùng lúc.

Thắng bại có thể thay đổi trong nháy mắt.

Ngươi hãy tranh thủ thời gian làm tốt công tác chuẩn bị tấn công.

Nhưng phải nhớ rằng, một khi phá được thành nhất định phải bảo vệ tính mạng của Cốc Dạ Hằng, Bạch Tịch Dao và Hàn Cẩm Y.

Hiểu chưa?".
"Thái tử.

Làm vậy e là không ổn lắm, Hoàng thượng..."
" Ta vốn không muốn đánh trận này.

Chỉ vì khó cãi lệnh cha.

Ta có giao tình tốt với ba người họ.

Nếu giết họ ta sẽ trở thành kẻ vong ân bội nghĩa.

Huống hồ nhiệm vụ phụ hoàng giao cho ta là cưới Bạch Tịch Dao thì sẽ dừng trận chiến.

Ta buộc phải bảo vệ tính mạng cô ấy.


Được rồi.

Cứ làm theo lệnh đi."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
[Hiệu buôn Tinh Diêu]
"Với binh lực hiện giờ của chúng ta nếu tấn công chính diện gần như không có phần thắng.

Nếu tập kích thì tất cả binh sĩ và dân chúng bị thương đều phải ở lại."
"Cũng không phải không có khả năng chiến thắng.

Sức uy hiếp lớn nhất của quân Sở
là kỵ binh.

Nếu chúng ta có thể để bộ binh áp sát giữ chân chúng, để khoảng trống cho kỵ binh quân ta vòng ra đằng sau đánh thẳng vào trung quân.

Vậy thì sẽ có khả năng chiến thắng.

Nhưng mà..."
"Không được.

Nước cờ này quá nguy hiểm, huynh đang đánh cược bằng tính mạng của các tướng sĩ nghĩa quân."
"Lúc này nếu không cố giành chiến thắng vậy chẳng lẽ ngồi đây chờ chết sao?".
"Rõ ràng có một con đường dễ dàng hơn, tại sao lại phải ra nước cờ này?".
"Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Nếu như bọn chúng dùng quỷ kế thì sao? Nếu như mục đích của chúng là muốn bắt muội làm con tin để uy hiếp vậy thì thế nào?".
"Đường thủy duy nhất ở sơn cốc có thể phá vòng vây đã bị quân Sở phong tỏa rồi."
Hàn Cẩm Y chạy đến thông báo.
"Cái gì? Hành động của bọn chúng nhanh thế sao.

Vừa nãy ta đã cho người thả bồ câu đưa thư để Nam Cốc xuất binh cứu viện."
Tối.
"Mọi người đều bận rộn cả ngày, ăn gì đó đi đã."
" Ta không nuốt nổi.

Cô cầm lấy chia cho các tướng sĩ đi."
"Vâng."
"Khởi bẩm thống soái, có một người phụ nữ kêu oan ngoài cửa."
" Trả con trai cho ta, trả con trai cho ta.

Con trai của ta."
Hắn và mọi người ra ngoài xem có chuyện gì.
"Đại nương, đại nương.

Đại nương.

Đại nương đứng dậy trước đi.

Nào."
" Đại nương, sao vậy? Đại nương, chuyện gì vậy?".
" Đám thổ phỉ dưới núi vì cướp lương thực
đã giết chết con trai ta rồi.

Lẽ trời ở đâu chứ?".
"Cướp lương thực? Đại nương, chắc là có hiểu lầm gì rồi.

"
"Hiểu lầm? Ta tận mắt nhìn thấy bọn chúng giết chết con trai của mình.


Có hiểu lầm gì đây chứ?".
"Đại nương, nếu sự thật đúng là như vậy
ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha, trả lại công đạo cho người."
"Là hắn.

Là hắn giết chết con trai ta.

Trả con trai đây, trả con trai cho ta.

Chính là hắn."
" Người đâu."
" Có."
" Bắt lấy hắn."
" Vâng."
"Trả lại con trai cho ta."
" Đại nương.

Đại nương.

Đại nương."
" Thả ta ra.

Đại ca, đại ca.

Đại ca cứu ta.

"
"Sát hại bách tính, bản vương phải xử lý theo quân pháp."
"Đợi đã.

Bây giờ là thời kỳ quan trọng, cho dù cậu ta thật sự cướp lương thực đi nữa đó cũng là vì cậu ta sắp sửa chết đói rồi.

Cho dù có tội cũng không đến mức giết chết.

Dạ Hằng, huynh bình tĩnh lại.

Tha chết cho hắn đi.

Phạt nặng là được rồi."
"Phạt nặng? Các người nghe rõ cho ta.

Chúng ta khởi nghĩa là để bảo vệ bách tính không bị ức hiếp.

Nếu như chúng ta cũng giống như hắn vậy thì chúng ta có khác gì đám súc sinh nước Chử chuyên ức hiếp dân lành chứ?
Lôi hắn xuống chém đầu cho ta."
"Ta xem ai dám động vào cậu ta.

Cốc Dạ Hằng, ngài giả vờ là thánh nhân gì chứ? Hiện nay quân Sở bao vây thành tính mạng mọi người đều khó giữ ngài còn muốn giết huynh đệ trong nhà.

Sau này ai còn muốn vào sinh ra tử với ngài nữa.

Ân chủ, người nói gì đi chứ".
"Lưu Sa, ngươi bỏ đao xuống.


Dạ Hằng nói đúng.

Bây giờ chúng ta là binh lính, chứ không phải thổ phỉ.

Không thay đổi thói thổ phỉ chúng ta sẽ không làm được gì đâu."
"Được.

Người của ta, chưa đến lượt người khác động tay.

Thả cậu ta ra."
" Đại ca, đại ca.

Đại ca.

Huynh hãy nghĩ cách cứu ta, đại ca."
" Cúi đầu xuống."
"Đại ca."
"Người nhà của ngươi ta sẽ chăm sóc thật tốt."
"Đại ca, đại ca."
Dứt lời, Lưu Sa cầm đao lên chém một nhát về phía thuộc hạ của mình.
"Ngài hài lòng rồi chứ?".
" Chúng ta đi."
"Vương gia, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Chúng ta không thể cứ ngồi im chờ chết được."
" Sáng sớm mai khởi hành quyết một trận sống chết."
"Dạ Hằng, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính."
"Ta không hành động theo cảm tính.

Bây giờ chúng ta bị vây trong thành, nước và lương thực cạn kiệt.

Nếu cứ tiếp tục thế này cũng chỉ có con đường chết thôi.

Huống hồ ta sẽ không để muội gả cho Sở Mạc Bắc."
Ngày hôm sau.
"Điện hạ, ngoài doanh trại có một cô gái tên Bạch Tịch Dao cầu kiến."
" Tịch Dao đến rồi sao? Mau để cô ấy vào."
" Vâng."
"Cuối cùng cô cũng đến, để ta đợi khá lâu đó.

Thế nào? Mấy ngày không gặp đã lên mặt rồi."
" Về tình về lý, thái tử nên lấy lễ tiếp đãi ta."
"Trên chiến trường chỉ có địch ta, không có bạn bè.

Nếu cô đến đây chắc là đã nghĩ thông suốt, đồng ý làm thái tử phi của ta."
"Gả cho huynh cũng được nhưng huynh phải liên minh với nghĩa quân lập tức rút binh, đồng thời phải tiếp tế lương thực.

"
"Nực cười.

Bây giờ Mãng Nguyên đã là thành chết rồi.

Bất kể là thủ hay công cũng chỉ một trận là tất thắng.

Tại sao ta phải liên minh với các người?".
"Có câu kẻ yếu mưu cầu một mảnh đất kẻ mạnh mưu cầu cả thiên hạ.

Lẽ nào chỉ một Mãng Nguyên nhỏ bé cũng khiến thái tử thỏa mãn sao?"
"Không hổ là muội muội của Bạch Tịch Nguyệt đúng là có vài phần khí phách của cô ấy.

Chỉ là cô đừng quên cô đến đây để làm thái tử phi của ta, để đổi lấy tính mạng của quân dân Mãng Nguyên.

Cô có tư cách gì
đàm phán điều kiện với ta chứ?".
" Đây chính là những gì ta muốn nói.

Nghĩa quân và Đại Sở cùng mưu cầu thiên hạ

lẽ nào không đủ tư cách hay sao?".
" Lời này có ý gì?".
" Bây giờ thiên hạ chia làm ba.

Đại Chử mạnh mẽ, chiếm hết ưu thế địa lý.

Còn Nam Cốc bây giờ đã liên minh với nghĩa quân.

Lúc này chính là thời cơ tuyệt vời để lật đổ Cốc Dạ Quân."
" Nhưng cho dù như vậy Đại Sở ta có lợi ích gì chứ? ".
"Những chuyện như ăn cháo đá bát qua cầu rút ván, chắc thái tử cũng nghe nhiều rồi.
Nếu như Nam Cốc và nghĩa quân bị diệt ta nghĩ những ngày tháng sau này của Đại Sở cũng không tốt đẹp đâu.

Càng huống hồ mấy năm nay các bên phân tranh ít nhiều cũng liên lụy đến bách tính vô tội.

Nếu như Cốc Dạ Hằng làm vua Đại Chử ta đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra chiến tranh muôn dân bá tánh được yên lành."
" Theo như lời cô nói đây quả thực là một chuyện tốt.

Chỉ là chiến tranh không ngại dối trá nếu như cô lợi dụng ta...!"
"Có ta làm con tin ở Đại Sở lẽ nào thái tử vẫn không an tâm sao?".
Bên phía hắn sáng sớm đã không thấy nàng đâu, trong lòng không khỏi sốt ruột.
"Rốt cuộc Tịch Dao đi đâu rồi?".
"Cô ấy tự đồng ý hôn ước đến quân doanh Đại Sở rồi."
" Cái gì? Sao cô ấy lại ngốc vậy chứ? Truyền lệnh xuống dưới chuẩn bị khai chiến."
Kinh thành.
"Khởi bẩm Hoàng thượng thám tử báo tin hôm nay phát hiện Bạch Tịch Dao một mình tiến vào quân doanh Đại Sở, đồng ý với điều kiện của Sở Mạc Bắc tình nguyện làm thái tử phi.

Tiếp theo nên làm thế nào vẫn mong Hoàng thượng đưa ra chỉ thị."
"Tịch Dao ơi Tịch Dao trẫm đã sớm biết ngươi sẽ làm như vậy.

Bây giờ ngươi phản bội trẫm, lại phản bội cả tam đệ.

Trẫm muốn xem ngươi sẽ giải quyết cục diện này như thế nào đây.
Chỉ là phản quân của Mãng Nguyên dường như không có ý đàm phán hòa bình.

Ngược lại còn tập kết giống như muốn khai chiến.
Như thế không phải rất tốt hay sao? Đến lúc đó Nam Cốc xuất binh cứu viện trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Đợi khi cả hai bên đều tổn thất thảm trọng sẽ là lúc chúng ta xuất binh hoàn thành cơ nghiệp thống nhất thiên hạ."
"Hoàng thượng mưu tính sâu xa thuộc hạ phục sát đất.

Còn một chuyện nữa.

Đan dược Hoàng thượng cần đã luyện xong rồi."
"Được.

Ngươi lui xuống chuẩn bị đi.

"
"Vâng."
"Tịch Nguyệt, bây giờ người trong thiên hạ đều nói trẫm là hôn quân tàn bạo độc ác.

Nhưng thiên hạ có ai thật sự hiểu được trẫm.
Với quyền lực này thắng làm vua thua làm giặc.

Nhiều năm qua trẫm như bước trên băng mỏng.

Có lẽ đến cuối cùng sẽ không đạt được gì cả.

Có lẽ chỉ có nàng là người cuối cùng bên cạnh trẫm.

Tuy trẫm biết có lẽ nàng không thể tỉnh lại nữa.

Có lẽ trẫm nên buông tay để nàng an nghỉ."

Bình Luận (0)
Comment