Phượng Hoàng Vô Song

Chương 105


"Nhưng trẫm thật sự không làm được.

Trẫm nghĩ trên thế gian này chỉ có nàng mới có thể ở bên trẫm."
Cốc Dạ Quân bên cạnh Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói.
Hiệu buôn Tinh Diệu.
"Đàm phán hòa bình? Đại Sở đàm phán hòa bình đây không phải kế hoãn binh.

Bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để yên như vậy đâu.

Lúc đó các huynh đệ nên làm thế nào?".
"Là thật cũng được, giả cũng được.

Sở dĩ Tịch Dao lựa chọn hy sinh chính là vì muốn giúp đỡ sự nghiệp cứu nước cứu dân vĩ đại của huynh.

Huynh thật sự muốn phụ lòng cô ấy sao?".
Hắn nghe nàng đồng ý liên hôn trở thành thái tử phi của Đại Sở trong lòng có chút không vui.
"Nhưng chính vì như vậy ta mới càng không muốn đàm phán hòa bình với Đại Sở.

Nếu như đại nghiệp cần một nữ nhân hy sinh để hoàn thành, vậy thì giành được thiên hạ còn có ý nghĩa gì chứ? Dao Nhi không phải chiến lợi phẩm mà đám đàn ông chúng ta tranh giành trên chiến trường.

Ta không thể khinh rẻ nàng ấy như vậy được."
"Huynh bình tĩnh đi.

Tịch Dao không phải chiến lợi phẩm.

Không ai muốn cô ấy hy sinh.
Nhưng, chúng ta gánh trên vai tính mạng của hàng ngàn hàng vạn quân dân Mãng Nguyên.
Dạ Hằng.

Ngày mai, chúng ta thương nghị với sứ giả Đại Sở trước rồi hẵng kết luận, được không?".
"Ta đã mất Tịch Dao một lần rồi, ta không thể mất thêm lần nữa.

Ta sẽ đến buổi nghị hòa ngày mai.

Huynh yên tâm đi."
Ngày hôm sau.
Đại doanh Đại Sở.
"Cách biệt quá lớn, thắng thua đã rõ.

Thái tử từ bi, không muốn sinh linh lầm than.

Nếu đầu hàng sẽ tha chết cho quân dân trong thành."
"Thế nào rồi? Cốc Dạ Hằng đã đồng ý chưa?".
" Cốc Dạ Hằng đã chém đầu sứ giả ta phái đi rồi."
"Gì cơ? Sao hắn không chịu cúi đầu chứ?".
" Trước mắt chỉ có đàm phán hòa bình mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Là vì ta huynh ấy mới mất đi lý trí không màng đại cục như vậy."
" Hắn đang ép ta.


Cứ như thế này ta cũng không cứu được hắn.

Chỉ có công thành mới nhanh chóng giải quyết trận chiến này thôi."
" Cho ta một ngày ta có thể thuyết phục huynh ấy, ta làm được."
"Cô muốn đi sao?".
" Ta sẽ trở lại.

Tin ta đi."
"Không phải ta không tin cô.

Ta không tin hắn.

Hắn đã vì cô mà bất chấp tất cả như vậy rồi.
Nếu lại gặp nhau chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng cho cô đi đâu.

Theo ta thấy chi bằng hẹn hắn ra ngoài như vậy ổn thỏa hơn.

Thế nào?".
Bên phía Mãng Nguyên, Cẩm Y ra sức khuyên ngăn hắn.
"Nếu huynh đã khư khư cố chấp như vậy ta cũng chẳng còn gì mà khuyên nữa.

Bây giờ cũng giết sứ giả rồi, cũng chẳng còn đường quay đầu nữa."
"Nếu ta mặc kệ Tịch Dao không làm gì hết, e là kiếp sau ta sẽ sống trong hối hận.

Nếu mọi người không muốn đi theo ta tuyệt đối không có ý kiến."
"Huynh điên thật rồi.

Thôi vậy.

Điên cũng được, chết cũng được.

Ta đã thề chết đi theo
thì sẽ không nuốt lời."
" Được.

Ta đã nghĩ rồi.

Muốn thắng trận này, chỉ có thể tấn công bất ngờ.

Mong Hoàn tướng quân điều động ba trăm kỵ binh tinh nhuệ, tất cả mặc đồ đen theo ta tập kích ban đêm.

"
"Được.

Ta đi chuẩn bị ngay đây."
"Vương gia.

Tịch Dao cô nương gửi thư đến."
Hắn nhận được thư lập tức rời đi.
"Mọi người cứ hành động theo kế hoạch.


Ta đi rồi về."
Ngoại thành.
"Cốc Dạ Hằng, ta nói rồi, chỉ sợ hậu quả các ngươi không gánh nổi thôi."
"Thế nào? Đối thủ như ta cũng đủ tư cách chứ?".
" Ta từng có rất nhiều đối thủ, nhưng không ai có thể sống sót."
" Thái tử.

Hãy để ta và huynh ấy nói chuyện riêng một lát."
" Được."
Hai người đứng sang một bên nói chuyện.
"Tại sao không từ mà biệt?".
" Dạ Hằng.

Huynh hà tất phải vậy? Vì ta, huynh không màng đến hàng ngàn hàng vạn bách tính, sao huynh còn tàn nhẫn hơn ta vậy?".
" Vậy muội muốn ta phải làm sao? Có phải muội muốn ta giương mắt nhìn muội gả cho người khác một lần nữa không? Hay là muội muốn kiếp sau ta phải sống trong áy náy và tự trách?".
" Dạ Hằng.

Tình cảm giữa chúng ta không nên trở thành vật cản thực hiện hoài bão của huynh."
"Tịch Dao.

Từ đầu đến cuối, chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng muội có nhận ra rằng mọi thứ đều là một mình muội quyết định.

Phải.

Ta biết muội muốn tốt cho ta.

Muội nghĩ cho bách tính của Đại Chử.

Nhưng tại sao muội có từng nghĩ xem muội để lại cho ta cái gì không? Muội chỉ để lại cho ta một kết quả.

Chỉ có một kết quả.

Muội để lại một mình ta ở đây, chịu đựng nỗi áy náy và tự trách vô tận.

Trong mắt muội ta rốt cuộc là gì?".
"Dạ Hằng.

Ta yêu huynh.

Yêu hơn cả tính mạng của mình.

Nhưng ta đã nghĩ rồi, so với tình yêu ta càng coi trọng đại nghĩa và lý tưởng hơn.

Cho nên ta xin huynh hãy thiết thực và lý trí.

Lấy tính mạng của người khác để thể hiện tình cảm của huynh đó không phải dũng khí, mà là hèn nhát.


Làm việc huynh nên làm đi."
"Nói xong rồi sao?".
" Dạ Hằng đã đồng ý liên minh."
Từ sau ngày hôm đó, nàng cùng thái tử Đại Sở trở về Đại Sở.
"Nhi thần tham kiến phụ vương".
"Tiểu nữ tham kiến Sở Vương."
"Hóa ra cô chính là Bạch Tịch Dao.

Hôm nay gặp quả nhiên khác với nữ tử bình thường."
" Sở Vương quá khen rồi."
Ba ngày sau.
"Hôm nay là đại hôn của thái tử.

Các vị sứ giả vượt đường xa đến chúc mừng trẫm vô cùng vui mừng.

Cốc Dạ Hằng.

Trẫm biết ngươi và thái tử phi từng kề vai trải qua sống chết, quan hệ tốt đẹp.

Trong ngày tốt lành này có gì muốn chúc mừng không?".
"Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Hôm nay là ngày đại hỉ.

Tịch Dao, ta chúc muội một đời bình an, luôn luôn hạnh phúc
mong muội về sau không hối hận không hối tiếc quá khứ.

Mong muội và thái tử Đại Sở
hòa thuận êm ấm, con cháu đủ đầy."
"Được.

Nói hay lắm.

Trẫm mượn lời lành của ngươi chúc hai con hòa thuận êm ấm, con cháu đủ đầy.

Nào, cùng uống."
Cả đại điện náo nhiệt chúc mừng ngày đại hôn.

Sau khi uống rượu là màn biểu diễn của vũ công, các quan viên trong triều và sứ giả các nước cùng nhau dùng thiện, nói chuyện vui vẻ.

Nhưng khi cử hành hôn lễ thì mọi người đều ngất xỉu.
"Đây là...!Nhuyễn Cốt Tán."
Sở Vương không nói gì đứng dậy tháo lớp mặt nạ ra, cười nham hiểm.
"Cốc Dạ Quân.

Ngươi bày mưu tính kế chỉ là muốn lấy mạng của ta và Dạ Hằng, có chuyện gì thì ngươi cứ nhắm vào ta, đừng làm hại người vô tội."
" Giết ngươi? Đúng vậy.

Trẫm muốn giết ngươi đấy.

Ngươi cấu kết Đại Sở, to gan phạm thượng vốn tội đáng muôn chết.

Nhưng mà đúng lúc, trẫm muốn mượn tay ngươi để tương kế tựu kế, nếu không thì ngươi nghĩ
vì sao trẫm lại cho phép thái tử Đại Sở đến cưới ngươi? Nay, tất cả đều nằm trong sự khống chế của trẫm.

Trẫm phải cho tất cả mọi người biết, kết cục của những kẻ phản bội trẫm chính là sống không bằng chết."
" Người đáng chết là ngươi đấy."
Lúc này bọn người của Dạ Hằng đều tỉnh dậy.
"Cái gì? Các ngươi không trúng Nhuyễn Cốt Tán sao?".
" Chẳng phải rất rõ ràng sao? Bôn Lôi."

"Cốc Dạ Quân.

Ngươi thông minh cả đời nhưng hồ đồ nhất thời.

Bây giờ, ông trời muốn ngươi chết."
" Không thể nào."
"Không có gì là không thể.

Cốc Dạ Quân.

Ngươi cứng đầu, ngoan cố, suy tính mọi kế sách.

Tất nhiên bọn ta phải cùng ngươi diễn hết vở kịch này.

Không biết ngươi có hài lòng với vở kịch này hay không?".
Nhớ lại.
"Dạ Hằng đã đồng ý liên minh."
" Dạ Hằng.

Hành động hôm nay của ta là bất đắc dĩ.

Ta cũng có nỗi khổ, mong huynh có thể thông cảm."
"Sở Mạc Bắc.

Huynh có nỗi khổ gì? Nói ra nghe xem."
"Tất cả những hành vi vừa qua hoàn toàn không phải ý của chính ta.

Phụ vương chỉ nói Tịch Dao không phải nữ tử tầm thường, có được cô ấy sẽ có thiên hạ.

Ta là nhi thần, chỉ có thể làm theo.

"
"Ta cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Phụ hoàng của huynh còn chưa gặp ta, cho dù có đề cao ta đến đâu thì cũng không đến mức ép huynh cưới ta."
"Đúng vậy.

Đúng là lần này, phụ hoàng rất khác thường.

Trước giờ người đều không thích xen vào chính sự của nước khác,
cho nên ta đã âm thầm phái người điều tra xem trước đây người từng bí mật gặp gỡ những ai.

Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì ta vẫn chưa biết."
"Lẽ nào ngài ấy và Cốc Dạ Quân đã âm thầm thỏa thuận gì đó với nhau?".
"Nhưng không thể nào.

Với tính cách sát phạt quyết đoán của Sở Vương, ngài ấy sẽ không đồng ý như thế.

Trừ phi Sở Vương bị...!"
"Vậy...!Nếu đã như thế, ta sẽ lập tức khởi hành, đưa cô quay về.

Đợi tra rõ nguyên do, ta nhất định sẽ có câu trả lời cho hai vị."
"Được.

Vậy phiền Sở huynh chăm sóc tốt cho Dao Nhi.

Có tin tức gì, lập tức báo cho ta biết."

Bình Luận (0)
Comment