Phượng Huyền Cung Thương

Chương 76

Sáng hôm sau mơ mơ màng màng bị Đoạn Khâm ôm đi tắm rửa, hai người cùng ngồi trong một cái thùng gỗ nhỏ hẹp, ta bị đặt trên người hắn, lại bị hắn ăn hết đậu hủ.

Tắm rửa xong hắn ôm ta trở về giường, thay ta mặc vào áo ngủ mềm mại, nói một câu “Ta đi tìm Mạc Thu” rồi ra khỏi cửa.

Ghé vào trên giường híp mắt nhìn hắn, y hi nhìn đến hắn lại một thân hồng y quen thuộc, ở dưới ánh dương nhu hòa vẫn chói mắt như trước.

Trong lòng bắt đầu có chút đắc ý dào dạt tự mãn. Sau đó lại một trận ác hàn.

Kỳ quái, ta đang đắc ý cái gì chứ …

Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, thấy đã hoàn toàn hết buồn ngủ, đơn giản mặc quần áo xuống giường. Cả tiểu viện một mảnh thanh tịnh, hai người kia cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Mạc Thu gần đây không biết làm sao, đột nhiên lại có hứng thú tập võ, Đoạn Khâm liền xung phong dạy hắn. Ta vừa thấy biểu tình tử hồ ly của hắn liền biết hắn khẳng định không có hảo tâm, chắc chắn là lại nghĩ ra quỷ kế gì để chỉnh Mạc Thu.

Đoạn Khâm lớn như vậy, còn luôn vì một chút chuyện nhỏ cùng Mạc Thu cãi nhau, tranh luận không ngớt. Chưa từng nghĩ đến, nguyên lai hắn lại có tính trẻ con như vậy, quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm.

Ở trong sân phơi nắng, cảm thấy được có chút nhàm chán, vì thế quyết định ra thị trấn mua sắm.

Trấn nhỏ này gần như thoát khỏi phạm vi thế lực của Lôi Chấn sơn trang, Đoạn Khâm cũng từng mang ta đi qua vài lần. Từ lần trước nhận noãn ngọc của hắn, hắn vẫn luôn đòi ta hồi lễ, mà Mạc Thu cũng học theo, thật sự làm cho ta khó có thể chống đỡ.

Thừa dịp lần này hai người bọn họ đều không có ở đây, ta vừa vặn có thể chuẩn bị vài thứ để bịt miệng bọn họ.

Ra tiểu viện dọc theo một dòng sông nhỏ, không đến nửa canh giờ đi ra thị trấn. Thôn trấn ở đây tuy nhỏ, nhưng cái gì cũng có.

Đi dạo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được thứ vừa lòng. Tùy tiện vào một trà lâu nhỏ nghỉ ngơi một chút, chọn một góc ngồi xuống. Bên người không có tiếng huyên náo của hai người kia, thật cũng thích ý rất nhiều.

Rất nhanh, lực chú ý của ta đã bị một bàn trong tửu lâu hấp dẫn.

“Nghe nói cung chủ Phượng Hiên Dã của Phượng Huyền Cung lần trước ở Phiêu Nhứ lâu cùng trang chủ Lôi Chấn sơn trang Phù Lôi oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha, hai người gặp mặt không nói một lời liền động thủ, Phượng Hiên Dã lại ở trong vòng năm chiêu đánh cho Phù Lôi hộc máu, có thể có việc này?” Một người bên hông đeo đại đao hỏi.

“Ta cũng nghe nói, hơn nữa còn giống như là vì một nữ nhân. Nữ nhân kia nghe nói nguyên là sủng cơ của Phượng Hiên Dã, không biết sao lại phản bội hắn thành người của Phù Lôi, dẫn đến hai bên giương cung bạt kiếm, quả thật là hồng nhan hoạ thuỷ.” Tên còn lại nhấp một ngụm trà nói, thần tình khinh thường.

“Phù Lôi này trên giang hồ thanh danh hiển hách, nói như thế nào cũng là một đời đại hiệp, chắc chắn sẽ không dễ thất thủ như thế. Phượng Hiên Dã tuổi còn trẻ, như thế nào có được công lực như vậy, ta đoán nhất định là hắn bày quỷ kế gì đó.”

“Đúng vậy, lần trước Phượng Huyền Cung ở đại điển đăng vị của tân võ lâm minh chủ gây ra một trận phong ba, Phượng Hiên Dã chính mình lại không chịu hiện thân, nói không chừng là sợ võ lâm các lộ quần hùng tìm hắn tính sổ.” Mọi người bên cạnh cũng đều phát biểu ý kiến.

“Lời này sai rồi. Phượng Huyền Cung này gần đây ở trên giang hồ chính là thay đổi như chong chóng phúc thủ vi vũ, làm cho danh môn chính phái trên giang hồ lòng người hoảng sợ, Phượng Hiên Dã tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lại đứng đầu một cung. Ta nói nếu hắn cùng Quản Đàm tỷ thí, còn chưa biết ai thắng ai thua. Chỉ tiếc một chính một tà, tà cuối cùng cũng không thể thắng chính.” Người nói có chút đáng tiếc lắc đầu.

“Danh môn chính phái? Trên đời này rốt cuộc cái gì là chính cái gì là tà? Cái gọi là danh môn chính phái còn không phải tự mình quảng cáo rùm beng, cái gọi là đạo nghĩa giang hồ, còn không phải là vì chính mình? Phượng Hiên Dã cũng không phải là hạng người nhát gan vô năng, cái gọi là võ lâm cao thủ, ta xem cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.” Ở bên cạnh nghe nửa ngày, nhịn không được lên tiếng, chờ nói xong ta mới phát hiện mọi người ở bàn kia sắc mặt không tốt nhìn ta.

“Ha hả a, ta chỉ là tùy tiện nói, các ngươi tiếp tục, tiếp tục.” Thầm mắng chính mình nhiều chuyện, ta cười cầu hoà nói.

Như thế nào lanh mồm lẹ miệng nói ra như vậy? Ta có chút bất đắc dĩ nghĩ.

Nhiều một chuyện còn không bằng ít một chuyện. Phượng Huyền Cung ở trên giang hồ nguyên bản chính là vừa chính vừa tà, thị phi ân oán, cũng chỉ có thể do người trên giang hồ tự mình định luận.

Đột nhiên không còn hứng thú tiếp tục uống trà, sau khi trả tiền đang muốn rời đi, lại nghe thấy giọng nói của một nam tử diện mạo tang thương ngồi ở bên cửa sổ, ngữ khí đều là khinh thường: “Phượng Hiên Dã kia giết cha sát đệ, quả thực súc sinh cũng không bằng, còn có thể diện gì lưu lại hậu thế? Làm sao có thể cùng Quản Đàm so sánh?” Lời này vừa nói ra, khiến cho toàn bộ người trong lâu ồ lên một trận.

Người nọ sườn mặt đối diện với ta, mặc trường bào màu xanh đậm bằng vải thô, nhìn không ra thân phận thế nào. Mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng giơ tay nhấc chân lại ẩn ẩn có quý khí, hiển nhiên xuất thân không thấp.

Cảm giác được ánh mắt của ta, người nọ quay đầu lại, chính diện đối mặt, lại làm cho ta không khỏi hoảng sợ.

Chỉ thấy một vết sẹo thật dài từ mắt trái kéo xuống tới cằm, làm cho khuôn mặt có vẻ cực kỳ dữ tợn khủng bố.

Hắn nhìn ta, nhếch miệng cười, trong ánh mắt lộ ra một tia âm khí, rồi lại giây lát lướt qua.

Trong lòng không tự chủ phát lạnh, hai tay không tự giác nắm chặt cái ***g nhỏ trong tay, móng tay đâm vào da thịt mà không hay biết.

Ánh mắt kia … Làm cho ta nghĩ đến một người.

Chính là người nọ trong trí nhớ vẫn luôn tao nhã, làm sao lại có ánh mắt âm vụ như thế?

Ảo giác, nhất định chỉ là ảo giác.

Bình phục tinh thần, nhìn thấy người nọ tuỳ tay đặt một thỏi bạc trắng lên bàn, sau đó đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua bên người ta, hắn hướng ta gật đầu, thần sắc cũng không có nửa điểm dị thường.

Lúc này mới phát hiện người nọ vẫn giấu tay phải trong tay áo, hiện ra một loại trạng thái vặn vẹo mất tự nhiên.

Nhìn thấy người nọ dần dần biến mất ở góc đường, ta vẫn như cũ không thể xem nhẹ cỗ cảm giác quái dị mãnh liệt trong lòng kia.

Thật sự là một quái nhân …

Chậm rãi xuyên qua phố nhỏ, hắn biết cuối đường có một cố nhân đang chờ mình, mà người mới vừa rồi gặp ở trà lâu cũng không có nhận ra hắn.

Hắn cũng không vội.

Những người đó ở trong mắt hắn, chính là món đồ chơi nhất thời khi nhàm chán mà thôi. Một món đồ chơi bị phá hủy, vẫn còn rất nhiều món đồ chơi mới.

Hắn còn có rất nhiều thời gian, hắn có thể cùng món đồ chơi này từ từ đùa.

Hắn có thể chờ. Chờ bọn chúng một đám bị đùa chết, hận không thể làm cho chính mình chưa từng sinh ra trên đời này.

Mà hắn, nhất định là người cuối cùng vui cười.

Đèn rực rỡ mới lên.

Cuồng phong phần phật, bạch y nhân đi trong gió, cho đã mắt sương lạnh.

“Ta nói rồi, ngươi không được quấy rầy hắn nữa. Mười tám năm trước ta có thể giết ngươi một lần, hiện giờ cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.”

“Ha hả, mười tám năm trước để ngươi may mắn thành công, hôm nay ngươi không có vận may như vậy. Ngươi cho là phế đi một bàn tay của ta là có thể giết ta sao? Đừng quên công phu của ngươi vẫn là do ta dạy, Phượng Huyền Dã!”

Nội lực cường đại không thể ngăn chặn phát ra, ở không trung va chạm lẫn nhau.

Chưởng phong cùng xuất, lại ở nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

Chỉ trong một chưởng, thắng bại đã phân.
Bình Luận (0)
Comment