Phượng Huyền Cung Thương

Chương 77

Chờ khi ta trở lại tiểu viện, sắc trời đã muốn hoàn toàn tối sầm.

Trong phòng nhỏ ngọn đèn dầu lay động, có bóng người chiếu lên cửa sổ chớp động, y hi có tiếng người như có như không vọng ra.

Cầm ***g nhỏ trong tay, ta lặng lẽ đến gần, muốn cho hai người kia một kinh hỉ, lại đột nhiên nghe được trong phòng truyền ra một giọng nữ giống như đã từng quen biết.

“Đoạn công tử, ta cầu ngươi cho ta gặp tiên sinh đi!” Nàng kia ai thanh khẩn cầu nói.

“Ta đã nói rồi, Ly Chi hắn không có ở đây, mời ngươi trở về đi!” Thanh âm của Đoạn Khâm lộ ra một chút lạnh lùng không cho phản bác lại.

“Đoạn công tử, mấy ngày nay không có tiên sinh, thiếu gia nhà ta liền giống như mất hồn, hiện tại hắn sắp … Ta không muốn lại nhìn thấy hắn tiếp tục như vậy. Đoạn công tử, ta van cầu ngươi, nói cho ta biết tiên sinh ở đâu?”

“Là Quản Đàm chính mình thề vĩnh viễn không gặp Ly Chi, nếu nói không giữ lời như thế, hắn sao có thể đảm nhiệm chức vụ minh chủ võ lâm này?” Ngữ điệu của Đoạn Khâm bắt đầu có vẻ có chút vội vàng xao động.

“Đoạn Khâm, thiếu gia nhà ta nói như thế nào cũng là Thiếu chủ của ngươi, ngươi như thế nào có thể …” Nàng kia nói xong liền anh anh khóc.

Ta nhớ ra rồi. Thanh âm kia là … Bích Châu?

Hai vật nhỏ trong cái ***g cầm trên tay đột nhiên lỗi thời kêu một tiếng, ta sửng sốt, đang muốn đẩy cửa đi vào. Cửa phòng phút chốc mở rộng ra, thân ảnh màu đỏ chợt lóe ở trước mắt.

“Ly Chi, theo ta đi.” Đoạn Khâm không cần bày giải gì kéo ta bước đi.

“Tiên sinh, ngươi đừng đi, ta có lời cùng ngươi nói.” Bích Châu đuổi theo ra hét lớn, mặt đầy nước mắt.

“Đoạn Khâm, ngươi làm gì khi dễ một nữ hài tử như vậy?” Ta thở dài, chậm rãi rút tay ra, “Này không giống ngươi.”

Hắn nhìn ta, thần sắc thản nhiên, lại hơi hơi nhíu mày lại. Sau đó, mày giãn ra, hắn thở dài một tiếng không thể nghe thấy: “Ly Chi, ngươi biết không? Có đôi khi ta thật muốn đem ngươi giấu đi, ai cũng không cho gặp.”

Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Ta vỗ vỗ tay hắn, đưa cái ***g đang cầm trong tay cho hắn, nói: “Cầm dùm ta, nhưng không được làm chết.”

Hắn nhìn hai vật nhỏ đang tương thân tương ái liếc mắt một cái, thần tình hắc tuyến.

“Bích châu cô nương, không biết ngươi tìm đến ta, là vì chuyện gì?” Bích Châu này có thể xem như tâm phúc của Quản Đàm, hiện giờ nàng tới tìm ta, chẳng lẽ là Quản Đàm xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây, trong lòng không tự chủ sinh ra một chút lo lắng, ta cười nói với Bích Châu: “Ngày đó được cô nương chiếu cố, đã lâu không gặp, không biết cô nương có khoẻ không?”

Ai ngờ Bích Châu lại thẳng tắp hướng ta quỳ xuống.

“Tiên sinh, ta lần này đến, là muốn mời ngươi đi gặp thiếu gia nhà ta.”

“Quản Đàm? Ta cùng với hắn không có thâm giao, ngày đó hắn tiếp cận ta cũng chỉ vì nội lực chí âm của Phượng Huyền Cung ta, hiện giờ mục đích của hắn đã đạt được, ta không tất yếu lại đi gặp hắn.”

“Tiên sinh, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn ra tâm ý của thiếu gia đối với ngươi sao? Lúc trước là hắn có lỗi với ngươi, nhưng là do bất đắc dĩ không thể không làm như thế. Sau khi ngươi đi rồi hắn liền trở nên không còn là hắn, ta không muốn lại nhìn thấy thiếu gia như vậy nữa, tiên sinh, ta van cầu ngươi, đi xem hắn đi!” Bích Châu nói xong, nước mắt thật vất vả nhịn xuống lại tràn ra.

A, tâm ý của Quản Đàm, cho dù ngu dốt như ta, cũng không thể không nhìn ra? Chính là ta cùng với hắn, chung quy là người của hai thế giới khác nhau.

Hắn có trách nhiệm khát vọng của hắn, ta có lập trường đạo nghĩa của ta. Cho dù từng có tương giao, cũng là do sai lầm, huống chi hiện nay ta đã có Đoạn Khâm cùng Mạc Thu, như thế nào còn có thể đem trái tim này chia thêm cho người khác?

Quản Đàm, thừa dịp chúng ta chưa đi quá xa trên con đường đầy sai lầm này, sớm một chút thanh tỉnh, như vậy đối với ai đều tốt.

“Bích Châu cô nương, ngươi đừng nói nữa, lòng ta đã quyết, mời ngươi trở về đi!” Ta nhìn trúc ảnh dưới ánh trăng loang lổ chiếu trên mặt đất, bình tĩnh nói.

Bích Châu vội ngẩng đầu, tựa hồ khó tin là ta có thể không lưu tình như thế. Chậm rãi, trong hai tròng mắt như nước hồ thu không còn chút nước mắt nào nữa, chỉ còn lại có trống rỗng cùng tĩnh mịch vô tận.

“Phượng Ly Chi, thiếu gia nhà ta cũng không thật sự làm chuyện tổn thương ngươi, không nghĩ tới ngươi lại ý chí sắt đá như thế!” Bích Châu đứng lên, cười lạnh, tiếng nói không còn ôn nhu như vốn có nữa, “Thiếu gia anh minh một đời, duy nhất làm sai một chuyện chính là yêu thương ngươi! Hôm nay là do ta mạo muội quấy rầy, cáo từ.”

Nói xong nàng xoay người bước đi, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, đưa lưng về phía ta nói: “Đã quên nói với ngươi một tiếng, thiếu gia nhà ta đầu tháng năm sẽ thành thân với ái nữ của Phù trang chủ, từ nay về sau cùng ngươi không còn liên quan gì nữa, nếu gặp lại, các ngươi liền thật là địch nhân rồi.”

Nhìn thấy bóng dáng nàng rời đi, ta nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đều lo lắng, không biết nên có biểu tình gì.

Nữ tử này, là toàn tâm toàn ý đi theo Quản Đàm! Có thuộc hạ như vậy cũng không uổng.

Tầm mắt đảo qua Đoạn Khâm vẫn chưa nói tiếng nào, hắn đứng ở góc tối, mặt bị bóng đêm bao phủ, nhìn không ra biểu tình gì.

Sau đó, hắn chậm rãi bước thong thả lại đây, đưa tay đem ta ôm vào trong lòng.

“Như thế nào lại lộ ra biểu tình sắp khóc đến nơi? Ngươi luyến tiếc?” Mặt hắn chôn ở cổ ta, nhiệt khí phun ra mang theo một cỗ thấp ý.

“Sao có thể?” Ta cười đẩy hắn ra, “Ta nghe nói Phù Tình Nhu kia là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, dịu dàng thục đức, tài mạo song toàn, cùng Quản Đàm trai tài gái sắc, thật đúng là trời tạo một đôi. Ta với hắn coi như là cũng từng quen biết, chỉ tiếc ta không thể giáp mặt chúc phúc hắn.”

“Ngươi thật nghĩ như vậy?” Hắn nhìn chằm chằm ta.

“Đương nhiên!” Ta cong mắt lên cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, cái ***g đâu?”

Hắn chỉa chỉa một góc, bộ dáng đau đầu: “Hai con Ma Tước kia thực phiền, sao ngươi lại tặng thứ này cho ta?”

“Ai nói đây là tặng cho ngươi?” Ta nhắc cái ***g lên, nhìn thấy vật nhỏ bên trong bình yên vô sự mới yên lòng, “Đây là đưa cho Mạc Thu. Hơn nữa đây cũng không phải Ma Tước gì đó, mà là tình lữ vẹt, ta thật vất vả mới tìm được.”

Phía sau đột nhiên không có âm thanh, ta quay đầu lại, phát hiện hai con mắt hắn chăm chăm nhìn ta: “Của ta đâu?”

“Của ngươi …” Ta xốc xốc ống tay áo bên trái, lại xốc xốc ống tay áo bên phải, ngẩng đầu hướng hắn cười ngây ngô, “… Ta đã quên …”

“Ngươi …” Hắn “Ngươi ngươi ngươi” nửa ngày, cũng không nói ra được một câu trọn vẹn, ra mòi bị ta chọc tức không nhẹ.

Nhìn hắn đáng thương như vậy, ta cũng coi như báo được thù ngày thường bị hắn khi dễ.

Tâm tình tốt lên, ta nhịn không được cười to, “Ngươi xem đây là cái gì?”

Từ trong người lấy ra một khối ngọc khắc hình cải trắng phát ra ánh sáng trong suốt, mặt trên dùng một sợi dây đỏ buộc lại, nhẹ nhàng đeo lên cổ hắn, “Ta chọn đã lâu mới chọn được cái này, sau này ngươi nhất định mỗi ngày đều phải mang theo.”

Hắn gật gật đầu, cúi đầu ngơ ngác nhìn ngọc bội trước ngực, ngẩng đầu hỏi một câu: “Chính là … Vì sao lại là cải trắng?”

Ta sờ sờ cằm, tựa tiếu phi tiếu.

“Bởi vì … Rau xanh cải trắng, cùng ngươi rất xứng đôi.” (Ta thấy hình như chỉ có ở trước mặt Khâm ca, Ly Chi thúc mới vui vẻ đùa giỡn như vậy.)

Sau đó, ta như nguyện thấy được biểu tình hỏng mất trên mặt hắn.
Bình Luận (0)
Comment