"Tầm nhi, rốt cuộc muội cũng chịu ra ngoài." Tần Ngọc Nhu thân thiết kéo tay Phượng Tầm, dường như năm đó chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì: "Vốn dĩ hai ngày trước tỷ muốn dẫn muội đến gặp gỡ bạn tốt của tỷ, nhưng mà muội lại không muốn ra ngoài."
Mặt Phượng Tầm không thay đổi đem tay của mình rút về, còn không quên dùng mèo nhỏ xoa xoa tay bị Tần Ngọc Nhu nắm lấy.
Tần Ngọc Nhu nhìn thấy động tác của Phượng Tầm, sắc mặt có chút xấu hổ: "Tầm nhi, tỷ biết muội đang trách tỷ. Thật sự tỷ không có cách nào. Mẫu thân nói muội muốn học luyện đan, tỷ cũng đi cầu xin sư phụ tỷ, nhưng sư phụ nói đồ đệ của người cần phải có thiên phú luyện đan thật tốt. Ba năm trước muội đã kiểm tra một lần, không thể luyện đan, tỷ cũng không còn biện pháp gì."
Phượng Tầm rũ mắt nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực, mày hơi nhăn lại.
Chẳng lẽ ký ức của nàng xảy ra vấn đề gì? Tại sao nàng lại không nhớ rõ mình từng nói qua lời này..
Có lẽ mèo nhỏ hiểu được thắc mắc trong lòng của Phượng Tầm, nó ngẩng đầu lên, dùng linh hồn truyền âm mà nói: "Chủ nhân, trí nhớ của người không có vấn đề gì, người không hề nói qua yêu cầu như thế này."
"Ồ." Phượng Tầm bừng tỉnh, nàng đưa mắt nhìn về phía Tần Ngọc Nhu: "Cái sư phụ kia của ngươi gọi là Lý Minh à?"
Khuôn mặt Tần Ngọc Nhu khẽ biến: "Sư phụ tỷ họ Tiêu."
"Ừ, mặc kệ hắn gọi là gì, một người không hề có bất kỳ tiếng tăm nào chắc thuật luyện đan cũng không có gì lợi hại cả. Vì sao ta phải bái hắn làm thầy?"
Tần Ngọc Nhu sững sờ, này.. Đúng là do Phượng Tầm ngây người ở nông thôn quá nhiều năm, kiến thức hạn hẹp, ngay cả sư phụ nàng cũng không biết.
"Tầm nhi." Nàng hòa hoãn lại biểu tình, nghiêm túc nói: "Tỷ biết do sư phụ không chịu thu nhận muội làm đồ đệ, vì thế muội ghi hận trong lòng. Nhưng sư phụ.. người có nguyên tắc của người, tỷ cũng không có biện pháp ép buộc người. Thôi đành như vầy, tỷ đi tìm một sư phụ võ đạo dạy muội tu luyện. Có thể sư phụ kia không quá mạnh, bởi vì người mạnh nói chung có chút kiêu ngạo, họ tuyệt đối sẽ không thu nhận một đệ tử có thiên phú quá kém."
Những lời này không có chỗ nào sai cả, chỉ làm người khác cảm thấy Tần Ngọc Nhu quá mức lương thiện.
Phượng Tầm nào chỉ có thiên phú kém cỏi? Đây thật sự là phế vật chân chính! Đại khái không có bất kỳ người nào trên đời này sẽ đồng ý thu nhận nàng.
"Vậy ngươi giữ lại tự mình dùng đi."
Ngón tay Phượng Tầm nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của mèo nhỏ. Từ đầu tới cuối nàng hoàn toàn không hề nhìn đến Tần Ngọc Nhu.
Sự khinh thường trong ánh mắt đó hoàn toàn chọc giận các thanh niên tài tuấn đang có mặt ở đây.
"Phượng Tầm, Tần tiểu thư vì ngươi mà suy xét đủ chỗ, tại sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?"
"Ngươi còn ảo tưởng muốn trở thành đệ tử đại sư Tiêu Minh? Buồn cười! Thiên hạ này có nhiều người muốn bái đại sư Tiêu Minh làm sư phụ đều không thành công, huống chi là ngươi?"
"Nếu không có Tần tiểu thư nói hộ ngươi, ngươi cho rằng trên đời này có ai đồng ý thu nhận ngươi không? Cho dù có, đó cũng là do nhìn mặt mũi của Tần tiểu thư."
Biểu tình của tiểu vương gia không được tốt lắm. Môi hắn mím lại thật chặt, khuôn mặt thanh tú căng thẳng: "Ngươi vẫn giống ba năm trước đây, mơ mộng hảo huyền."
Phượng Tầm vừa muốn nhấc chân rời khỏi liền dừng lại, ánh mắt nàng chuyển hướng về phía tiểu vương gia, trong mắt mang theo một tia mờ mịt: "Ngươi là?"
Tha thứ cho nàng, tuy rằng nàng biết ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trước đến nay nàng thường mau quên mặt.
Trừ phi.. Lớn lên đẹp một cách đặc biệt có thể nàng sẽ nhớ kỹ. Còn người bình thường, có khả năng qua mấy ngày nàng đã quên mất.
Huống chi còn là tiểu vương gia này.. Vẫn là người mà nàng nhìn thấy từ ký ức của nguyên chủ, lớn lên không có vẻ đẹp khiến quỷ thần khiếp sợ lại muốn nàng nhớ kỹ.. Thật sự quá khó khăn..