Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 7

"Phượng Tầm." Tiểu vương gia có chút tức giận: "Ngươi muốn vờ tha để bắt với ta sao? Cho dù như vậy, ta cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi nhiều hơn một cái."

Sự nhẫn nại của con người luôn có giới hạn.

Phượng Tầm vốn không để ý đến những người này. Bởi vì trong đầu nàng toàn là bạc, kiếm không được ngân lượng so với mấy người này càng quan trọng hơn.

Nhưng sự bất quá tam, nàng nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, tóm lại nàng nhịn đủ rồi!

"Nãi Bao."

Phượng Tầm cười lạnh một tiếng: "Giết cho ta.."

Hắn..

Chữ cuối cùng nàng còn chưa nói ra, Phượng Tầm đã bước chân đi trước một bước.

Không biết kẻ thiếu đạo đức nào đã ném vỏ dưa trên mặt đất. Một chân nàng dẫm lên vỏ dưa, bất chợt thân hình nhào về phía trước, mèo con trong tay cũng bị nàng ném ra ngoài. Đúng như mong muốn, chú mèo con bị ném vào mặt tiểu vương gia.

Nãi Bao hoảng hốt, nó vội vàng giơ móng vuốt muốn giữ chặt thứ gì đó. Đột nhiên móng vuốt sắc nhọn xẹt qua gương mặt thanh tú của tiểu vương gia, để lại năm vết cào, sống chết túm chặt lấy quần áo của hắn..

Một tiếng kéo xé, xé rách từ thân trên xuống tới bên dưới, để lại nửa người trên trần truồng đứng trong gió lạnh.

* * *

Thân thể Phượng Tầm hoàn toàn không chịu bất kỳ khống chế gì mà lao thẳng ra ngoài, cho đến lúc nàng rơi vào bên trong một cái ôm ấm áp mới có thể ổn định lại thân thể.

Nàng đưa tay sờ soạng, trong tay nàng chính là một khối ngực, hơn nữa không hề nhô lên!

Nàng ngơ ngẩn ngước mắt, trong khoảnh khắc, một dung nhan xinh đẹp và đau đớn hiện lên trong đôi mắt của nàng.

Thiếu niên tuổi cũng không lớn, chắc là gần bằng tuổi nàng. Nhưng hắn có một cái đầu bạc bay bay trong gió, cùng với màu đen của trường bào tôn lên lẫn nhau.

Dung mạo hắn trắng nõn mà tuấn mỹ, ánh mắt hắn rơi xuống thiếu nữ đang ngồi trên đùi của chính mình.

Đúng vậy, trên đùi.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, hai tay hắn còn đang nắm bánh xe để di chuyển.

Khoảnh khắc hai tròng mắt lãnh đạm của hắn chạm phải ánh mắt thiếu nữ lần nữa, trái tim hắn giống như bị dao đâm dữ dội, bàn tay gắt gao ôm chặt nơi ngực.

"Nàng.."

Phượng Tầm giống như bị lửa thiêu đốt, đột nhiên từ trên đùi hắn đứng dậy: "Phó Thiên Cừu?"

Đôi mắt thiếu niên hơi nheo lại, giọng điệu hắn nhẹ như gió thoảng, giống như có thể che giấu nỗi đau thấu tim bất chợt xảy ra vừa rồi.

"Nàng quen biết ta? Nhưng mà ta không gọi là Phó Thiên Cừu, tên ta là Mặc Thiên Cừu."

"Nãi Bao, trở về."

Sắc mặt Phượng Tầm khẽ thay đổi, cho dù tên xấu xa này có hóa thành tro nàng vẫn có thể nhận ra được.

Đây là kẻ thù ngàn năm trước của nàng – Phó Thiên Cừu!

Năm đó, không phải chỉ vì nàng háo sắc một ít thôi sao, nhân lúc hắn tắm rửa nhìn lén vài lần, thậm chí còn sờ soạng hai cái. Kết quả, tên xấu xa này liền đuổi giết nàng đời đời kiếp kiếp!

Nàng là một người lười nhác như thế, bởi vì tránh né sự đuổi giết của hắn mà bị ép buộc phải hăng hái tu luyện, trở thành chí tôn ở đại lục Cửu Châu.

Nguyên nhân vì tên này cho nên từ đó về sau nàng coi nam nhân như thuốc độc.

Vì thế, Phượng Tầm xách Tiểu Nãi Bao lên rời đi và không quay đầu nhìn lại, giống như thiếu niên phía sau chính là nước lũ và thú dữ vậy.

Cho đến khi hình bóng của Phượng Tầm hoàn toàn biến mất, sự đau đớn thấu tim gan của Mặc Thiên Cừu mới giảm bớt không ít.

Loại cảm giác này vô cùng chân thật..

Chân thật đến mức.. Khiến hắn muốn được cảm nhận thêm lần nữa.

"Tiểu vương gia!"

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên bên cạnh.

Lúc này những người khác mới dời tầm mắt lại bên đây, đem ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía tiểu vương gia.

"Cái nữ nhân đáng chết Phượng Tầm kia!" Mặt tiểu vương gia tái nhợt. Hắn giơ tay lên lau đi vết máu trên mặt, tức giận gần như bùng nổ.

Nữ nhân đáng chết đó thật sự đã ra lệnh cho con mèo của nàng hành hung hắn!
Bình Luận (0)
Comment