Kỳ quái , bình thường cho dù ta chỉ nghĩ tới việc đi vào Vĩnh Tường Cung nửa bước, Hoàng Thượng cũng không cho phép, hôm nay sao đột nhiên gọi người tuyên ta đến đây? Lâm Quý Phi mới vừa dùng xong ngự thiện đã bị triệu đến Vĩnh Tường Cung, đi giữa đường không ngừng suy tư.
"Lâm Nhi, con đã ở đây rồi à?" Vừa mới bước vào cửa Vĩnh Tường Cung, Cố Vệ Quốc đã thấy con gái, không khỏi kinh ngạc lên tiếng hỏi han.
"Là Hoàng Thượng tuyên con tới, cha cũng đến sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng tuyên cha tấn kiến?" Nói cách khác, nếu không có chuyện, cha tuyệt đối sẽ không xuất hiện nơi này.
"Đúng vậy, ta cũng bị Hoàng Thượng truyền triệu." Cố Vệ Quốc dùng ánh mắt cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, khẽ thì thầm vào tai Lâm Quý Phi: "Lâm Nhi, có phải Hoàng Thượng đã phát giác gì không?"
Nghe phụ thân vừa nói như thế, Lâm Quý Phi chột dạ, "Không thể nào, cha, chúng ta nên thật bình tĩnh, đừng có tật giật mình. Chúng ta cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì ai cũng biết. Nếu có sự tình gì, sao lại hoài nghi chúng ta được. Cứ vào đó và tỏ ra không có chuyện gì. Nếu Hoàng Thượng hỏi han gì có quan hệ đến chuyện kia, chúng ta nhất định phải tiền hậu đồng nhất tỏ ra không biết."
Nghe con gái nói xong, tâm trạng lo âu của Cố Vệ Quốc cũng có phần tạm lắng, "Vẫn là Lâm Nhi trấn định a, được, cha nghe lời con, đến lúc đó chúng ta cứ thống nhất cái gì cũng không biết, chẳng liên quan."
"Kìa cha, chúng ta vào đi thôi."
Lạc Quân Tường cùng Lạc Quân Tề ngồi ở đại sảnh Vĩnh Tường Cung, nghe thái giám tiến vào bẩm báo Cố Vệ Quốc phụ tử đã chờ ở cửa Cung .
"Truyền." Lạc Quân Tường nói.
Thái giám thông truyền vừa lui xuống, Lạc Quân Tề nói: "Hoàng Huynh, Quốc Cữu và Lâm Quý Phi phụ tử lại cùng nhau tiến cung, thật đúng là không bình thường. Không biết lúc chạm mặt có thương lượng đại kế gì không đây."
Lạc Quân Tường hừ lạnh một tiếng nói: "Sắp chết đến nơi , còn có thể thương lượng đại kế gì? Ta lại chả hiểu rõ hai tên phụ tử đó. Cùng lắm là lảng tránh thôi chứ làm được trò gì."
Lạc Quân Tề mở miệng định nói tiếp thì Cố Vệ Quốc cùng Lâm Quý Phi hai người đã vào đến đại sảnh, tiến tới trước vương giá.
"Thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế; khấu kiến Tề Vương Gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng, Tề Vương Gia."
"Bình thân." Lạc Quân Tường mặt không chút thay đổi mà nói.
Được lệnh miễn lễ, hai cha con Cố Vệ Quốc thấy Hoàng Thượng sắc mặt lạnh tanh, mà cứ im lặng chẳng nói gì. Hai người lấm lét nhìn nhau, nhất thời không biết ứng phó sao. Bất đắc dĩ, Cố Vệ Quốc đánh vỡ lặng yên, "Không. . . . . . Không biết Hoàng Thượng tuyên thần cùng Lâm Quý Phi đến Vĩnh Tường Cung là vì chuyện gì?"
"A, không có gì." Lạc Quân Tường cầm lấy một điệp chỉ đặt trên bàn, "Chỉ là Trẫm có vật này rất thú vị nghĩ muốn đưa Quốc Cữu và Quý Phi xem thôi mà." Vừa lòng với sắc diện xanh lét của cả hai, Lạc Quân Tường tiếp tục nói: "Kỳ thật cũng không phải cái gì quan trọng đâu, nhưng cảm thấy thú vị, nghĩ muốn cùng mọi người chia sẻ một chút thôi mà. Tiêu công công, đưa điệp chỉ này cho Cố Vệ Quốc và Lâm Quý Phi xem qua nào."
"Vâng! , lão nô tuân mệnh."
Cố Vệ Quốc vươn hai tay hơi run rẩy mà đón nhận điệp chỉ từ Tiêu Công Công. Hai cha con cẩn thận xem, sắc mặt trắng bệch tựa giấy, rồi chuyển xanh, rồi tím dần. . . . . .
Xem xong, Cố Vệ Quốc có phần ổn định tinh thần mà hồi tấu: "Hoàng Thượng, thần cảm thấy điệp thư này có vấn đề."
"A? Có vấn đề?" Lạc Quân Tường cùng Lạc Quân Tề liếc mắt nhìn nhau."Có vấn đề gì, Quốc Cữu cứ nói thẳng ra, đừng ngại."
"Tạ ơn Hoàng Thượng. Tất cả những chuyện viết trong này đều là chuyện nội bộ tối mật của vương triều ta, có vài việc đến giờ thần mới được biết. Xin thứ cho thần ngu muội, dám hỏi Hoàng Thượng điệp thư này . . . . . ?" Cố Vệ Quốc giả bộ không biết, làm sao lại không nhận ra đây chính là thư tín mình gửi đi Thần Khê Quốc, may mà chỉ thiếu mỗi quan ấn của mình, cứ chối đến chết không nhận là xong.
"Chẳng lẽ Quốc Cữu không nhớ được chút gì về nội dung của điệp thư này sao? Nếu ta không nhớ lầm thì đây là nét chữ của Quốc Cữu mà?" Lạc Quân Tề nhíu mày nói.
Nghe Lạc Quân Tề nói xong, tim Cố Vệ Quốc suýt nữa nhảy ra khỏi miệng. Hắn lập tức hô lên thảm thiết: "Hoàng Thượng, oan uổng a, ngài ngàn vạn lần đừng nghe tề Vương Gia nói nhảm. Thần đối với Tử Long hoàng triều trung thành và tận tâm, nhật nguyệt chứng giám. Đương kim Thái Hậu là thân muội muội của thần, Hoàng Thượng là ngoại tôn của thần. Thần tuyệt đối không làm việc thương thiên bại lý, phản bội giang sơn."