Lâm Quý Phi lập tức hùa theo mà nói: "Vương Gia, người xem rõ rang. Tuy rằng có giống chữ viết của Quốc Cữu nhưng mô phỏng chữ viết có thiếu gì người làm được. Hơn nữa không có quan ấn của Quốc Cữu, Vương Gia sao dám khẳng định là Quốc Cữu viết chứ? Nô tì còn nghi ngờ không biết liệu người đang muốn mưu hại Quốc Cữu có phải là Vương Gia không kìa. Hoàng Thượng và Quốc Cữu mà trở mặt, ở giữa ngư ông đắc lợi chẳng phải quá tốt đi; Còn nữa, Quốc Cữu vừa mới nói, sự tình viết trong này có nhiều chuyện ngài còn chưa biết, xin hỏi Vương Gia, Quốc Cữu đã không biết thì sao mà viết ra được? Chẳng lẽ Quốc Cữu có năng lực tiên tri? Ngài nói thế chứ có chứng cứ gì đối chứng không?"
"Cái này. . . . . ." Tiện nhân mỏ nhọn cũng khá lắm! Lạc Quân Tề bị nàng hỏi vặn, một câu cũng không thốt ra được. Đúng vậy, ta lại không có chứng cứ, chứng cứ Hoàng Huynh cầm sạch rồi nhá!
"Nói đến chứng cớ mới nhớ, chỗ Trẫm lại có không ít." Lạc Quân Tường chậm rãi nói.
Hai cha con đang đắc thắng vạn phần bỗng nhiên bị dội gáo nước lạnh, trăm miệng một lời lắp bắp: "Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng ngài. . . . . . có. . . . . . chứng cớ?"
"Đương nhiên." Lạc Quân Tường quay đầu phân phó Tiêu công công: "Tiêu công công, truyền họ vào."
"Vâng! , lão nô tuân mệnh."
Bọn họ? Bọn họ là ai? Cố Vệ Quốc phụ tử không ngừng hoảng hốt tự vấn.
"Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Bình thân."
"Tạ ơn Hoàng Thượng."
Vừa mới thấy “bọn họ”, Lâm Quý Phi đã biết cãi chày cãi cối cũng chả mở nổi sinh lộ, chỉ mong Hoàng Thượng tin lời mình nói, nhưng chuyện đó có thể sao? Lâm Quý Phi ôm chút hy vọng nhen nhóm, giả ngu mà hỏi han: "Nô tì xin hỏi Hoàng Thượng, vài tên thái giám, thị vệ này làm được gì?"
Tiện nhân này bản lĩnh cũng không tầm thường, Lạc Quân Tường ngoài cười nhưng trong không cười nổi mà thốt lên: "Xem ra Lâm Quý Phi quên các ngươi là ai. Các ngươi mau nói ra để nhắc nhở Lâm Quý Phi xem nàng đã gặp các ngươi chỗ nào."
"Vâng, nô tài tuân mệnh."
Trong đó một gã ở Vĩnh Hòa cung làm thị vệ nhân đi lên từng bước nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, trong khoảng thời gian một tháng gần đây, Quý Phi nương nương thường xuyên ở Hoàng Thượng vào triều sớm đích thời gian lý đến Vĩnh Hòa điện đích."
Một gã thái giám nhanh nhẩu nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo lời Lâm Quý Phi, nàng mỗi lần đến Ngự Thư Phòng đều là lấy sách giúp Đại Hoàng Tử, còn những vấn đề khác, chúng nô tài cũng không rõ. Nhưng mỗi lần Lâm Quý Phi ra về đều cho chúng nô tài một ít ngân lượng làm phần thưởng, hơn nữa mỗi lần đều cẩn thận dặn dò chúng nô tài không cần nói lại với Hoàng Thượng."
Lạc Quân Tường vừa lòng gật đầu, rồi mới quay sang Lâm Quý Phi nói: "Như thế nào? Có ấn tượng gì không? Biết bọn họ là ai rồi chứ?"
"A, Hoàng Thượng, nô tì nghĩ ra rồi!!! Bọn họ là thái giám và thị vệ trong Vĩnh Tường Cung, khó trách nô tì lại thấy quen thế . Hoàng Thượng, lời bọn họ nói rất chuẩn xác. Nô tì mỗi lần đi Ngự Thư Phòng đều là vì giúp Đại Hoàng Tử lấy thư tập tham khảo thôi mà. Hoàng Thượng ngày thường vất vả trăm bề, nô tì thấy chuyện này quá vặt vãnh , không đáng để quấy rầy Hoàng Thượng ." Lâm Quý Phi ngoài mặt thì lễ độ nói cứng như chỉ cần nhìn cử chỉ cũng biết là hồn vía sắp thăng thiên.
"Giúp Đại Hoàng Tử lấy thư tập? Nội dung học của Thư Viên cần tham khảo sách ở Ngự Thư Phòng từ bao giờ ?" Lạc Quân Tường tạm dừng một chút, "Thế sao không thấy Nhị Công Chúa và Tam Hoàng Tử phải chạy đến Ngự Thư Phòng hỏi han gì? Mấy đứa cũng học ở Thư Viên cơ mà." Với Lạc Quân Tường mà nói, nữ tử lẫn nam tử đều phải học hành cho ra trò hết lượt.
"Cái này. . . . . . Hoàng Thượng, Đại Hoàng Tử lớn tuổi hơn so với Nhị Công Chúa và Tam Hoàng Tử, nội dung học hành không giống, điểm này cũng không có gì kỳ quái a." Lâm Quý Phi uốn lưỡi biện hộ.
Lạc Quân Tường giờ mới tự khen mình nhẫn nại qúa giỏi."Không giống à? Cần Trẫm tìm Thái Phó đến đối chất không? Vậy ý ngươi nói là những người cùng tuổi đang học với Đại Hoàng Tử cũng cần đến Ngự Thư Phòng lấy thư tập chứ gì?"
"Phanh!!!!!!!!"
Lạc Quân Tường cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đập thẳng tay xuống bàn, "Cố, Hải, Lâm! Gan ngươi cũng to thật, ngươi coi Trẫm là con nít lên ba sao?"
Mọi người vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lạc Quân Tường. Thảm!!! Hoàng Thượng nộ khí xung thiên rồi !
Nhìn Lạc Quân Tường mắt trừng lớn, Lạc Quân Tề đứng cạnh không khỏi thầm nghĩ: Xem ra lần này Hoàng Huynh thật sự tức giận. Bình thường thì chỉ khó chịu mà to tiếng, giờ là thực sự phát hỏa. Nhiều năm không thấy lại, Lâm Quý Phi coi như xong rồi.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị Hoàng Thượng lôi tên đầy đủ ra mà gầm, Lâm Quý Phi bị dọa đến thiếu chút nữa á khẩu, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, "Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng."
"Ngươi nói ngươi đến ngự thư phòng là để lấy thư tập, vậy ngươi xem đây là cái gì!" Lạc Quân Tường lấy từ trong ngực ra vài tấm điệp thư, ném tới trước mặt hai kẻ đang quỳ, "Các ngươi xem, đây chính là chứng cứ xác thực nhất. Vài ngày nay có phải Quốc Cữu nóng ruột vì không nhận được thư hồi âm của Thần Khê Quốc? Đó là vì thư từ đều bị Trẫm chặn được Thư này toàn có chuyện tối mật của triều đình, toàn chuyện chỉ có ta và vài vị đại thần biết được, cố Quốc Cữu ngươi không biết sao? Hơn nữa trong thư này còn thấy nguyên ấn triện của ngươi, các ngươi thấy rõ ràng ! Các ngươi còn muốn chống chế cái gì?"
Cố Vệ Quốc phụ tử nhặt thư lên, sắc mặt trắng bệch còn hơn cả giấy điệp.
Lạc Quân Tường nhìn mặt họ còn trắng hơn giấy, hừ lạnh một tiếng nói: "Tiện đây nói cho các ngươi biết, kỳ thật Trẫm đã sớm biết là các ngươi thông đồng với địch bán nước. Cố Hải Lâm nhất định sẽ ở trong cung ăn cắp cơ mật quốc gia, nên đã hạ mật chỉ cho thị vệ Vĩnh Tường Cung để ả tiến vào. Nhưng Cố Hải Lâm ngươi thật đúng là đần hết chỗ nói. Ngươi cho rằng ngươi là Quý Phi của Trẫm, cháu gái của Thái Hậu, mẫu phi của Đại Hoàng Tử thì có thể tiến vào Vĩnh Tường Cung? Trẫm nói thẳng với ngươi, cho dù là Thái Hậu, không có Trẫm phê chuẩn cũng không tiến vào nổi đâu!"
Nghe Lạc Quân Tường nói xong, xác định chính xác là quan ấn của mình lù lù trên mặt điệp thư, Cố Vệ Quốc phụ tử tuyệt vọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngơ ngác cắm đầu nhòm đất. . . . . .