Sau khi điều tra, hắn liền biết đứa bé đó là con của mình.
Tần Trạch thất thấn một lúc, sau đó liền đưa ra một quyết định, đó là bảo vệ hai người bọn họ cả đời.
Hắn muốn chuộc lỗi, muốn cho hai người họ có một cuộc sống hạnh phúc.
Tiếp đó, hắn bắt đầu tiếp cận đứa bé.
Trao cho đứa bé mọi thứ, quan tâm, cưng chiều.
Tần Trạch cho đứa bé biết được thế nào là cảm giác có cha, thế nào là gia đình hạnh phúc.
Cuối cùng, đứa bé liền cảm động bởi sự thương yêu kia.
Và tiếp đó, đứa bé đã quyết định sẽ hàn gắn cha và mẹ lại với nhau.
Sau bao nhiêu công sức và kế hoạch của thiên tài bảo bảo, Nhạc Dao Dao và Tần Trạch liền ở cùng nhau.
Cuối cùng kết thúc bằng một cái đám cưới trong mơ, bao nhiêu người ao ước.
Nguyệt Ninh: "..." A, ha ha.
Hiện tại không có thiên tài bảo bảo, vì thế có lẽ Thiên Đạo liền cho bọn họ "Trùng hợp" gặp nhau tại đây.
Nguyệt Ninh cảm thấy, Thiên Đạo sẽ sớm cho bọn họ gặp nhau thêm lần nữa để thúc đẩy cốt truyện.
Hiện tại Tần Trạch chỉ có hối hận, hắn vẫn chưa đem Nhạc Dao Dao về nhà mà dưỡng.
Vì thế Nguyệt Ninh nghĩ, dù sớm hay muộn bọn họ sẽ gặp nhau, sẽ cùng nhau trở về.
Nghĩ đến khi ấy, Nguyệt Ninh liền cảm thấy háo hức.
Nàng muốn bọn họ nhanh chóng cùng một nhà, sau đó cắn xé lẫn nhau.
Quả nhiên, không lâu sau đó bọn họ liền gặp nhau.
Bọn họ gặp nhau tại một cái khách sạn 8 sao, tại phòng VIP.
Tần Trạch đến là để cùng người khác nói chuyện làm ăn, trùnh hợp hơn là hắn nhìn thấy Nhạc Dao Dao trong một phòng VIP bên cạnh, nàng ta đang bị một lão già nào đó chuốc rượu.
Quay lại trước thời điểm đó, Nhạc Dao Dao đang cón ngồi ngây ngốc trong phòng.
Nàng ta phát hiện bản thân chỉ có 3 vạn 5, số tiền này căn bản không đủ!
Trong lúc nàng đang đau khổ, nghĩ cách để kiếm tiền thì liền có một người bạn gọi cho nàng, hỏi rằng nàng có muốn tham gia một bữa tiệc rượu hay không.
Một bữa tiệc mà có thể cầm 5 vạn tiền công, đối với nàng mà nói thì đây là một khá tiền lớn, có thể cứu mạng.
Nhạc Dao Dao liên tục xác định rằng bữa tiệc này chỉ ăn chút cơm, uống chút rượu mà thôi.
Sẽ không có chuyện ngủ cùng cùng nhau, lăn ga giường gì đó.
Nghĩ nghĩ như vậy Nhạc Dao Dao mới đồng ý đi đến đó.
Thật sự không thể tin rằng, đến khi Nhạc Dao Dao tới, mới phát hiện bữa tiệc này tất cả đàn ông đều là một đám lão già hèn mọn biến thái.
Bọn họ liên tục ép nàng uống rượu, hơn nữa còn dùng bàn tay ghê tởm ấy sờ nàng.
Nghĩ đến vạn khối tiền, Nhạc Dao Dao cố gắng nén giận, dù sao hiện tại nàng không có tiền.
5 ngày nữa liền đến thời hạn trả lại tiền cho công ty kia, nếu bây giờ nàng tùy hứng thì sẽ không nhận được một xu nào từ bọn họ.
Nếu không trả hết số tiền trong thời hạn, Nhạc Dao Dao chắc chắn rằng bản thân sẽ khôn!!g thể yên ổn mà sống.
Vì thế, nàng cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhạc Dao Dao càng nhịn, những cái lão già xấu xí ghê tỡm kia liền tiến tới.
Bọn họ sờ tay nàng, sờ eo nàng.
Gương mặt biến thái đến cực điểm.
Nhạc Dao Dao nhìn vào thì liền cảm thấy muốn nôn.
Nhạc Dao Dao tức giận răng cũng bắt đầu run lên, ngay lúc nàng đang phân vân giữa rời khỏi nơi này hay là không thì liền nhìn thấy một ly rượu giơ trước mặt.
Lão nam nhân xấu xí, trên người bốc lên cỗ mùi hôi tanh tưởi đang dí sát vào măt nàng, hắn cười cười nói: "Tiểu thư, cô không uống hay sao a?"
Ngay lúc này, Tần Trạch vô cùng trùng hợp đi ngang qua phòng của Nhạc Dao Dao, sau đó hắn nhìn thấy Nhạc Dao Dao đang bị lão già ôm vào lòng.
Tần Trạch lành lạnh nhìn lướt qua bao sương, bên trong đều là lão già có tiền, còn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đang cười, thậm chí còn ngồi lên đùi bọn chúng.
Nhạc Dao Dao cảm giác như có người đang nhìn mình, vì thế nàng liền xoay đầu nhìn lại.
Khi ấy, Nhạc Dao Dao nhìn thấy Tần Trạch đang đương tại cửa mà nhìn nàng.
Tần Trạch vóc người cao, ngũ quan tựa như được tỉ mỉ điêu khắc mà ra, mang theo một loại bất phàm khí thế.
Trông thấy Tần Trạch, Nhạc Dao Dao tâm kinh ngạc một chút, nghĩ đến tình càn hiện tại của bản thân, Nhạc Dao Dao liền không muốn hắn nhìn thấy nàng.
Ngay tại thời điểm Nhạc Dao Dao ngây người, lão nam nhân bên cạnh liền đút thẳng rượu vào họng nàng.
Nhạc Dao Dao uống sặc, nàng đẩy ra nam nhân kia, sau đó liền che lại yết hầu mà ho khan.
Nhạc Dao Dao vừa ho khan, vừa ngẩng đầu nhìn cánh cửa.
Đến khi Nhạc Dao Dao nhìn thấy Tần Trạch không có ở đó, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, lão gìa kế bên liền nói: "Mĩ nữ, nàng không muốn cùng ta uống rượu hay sao? Nàng đang khinh thường ta sao?"
Nhạc Dao Dao nghe thấy lời nói ghê tỡm ấy liền cảm thấy buồn nôn, vì thế Nhạc Dao Dao liền lấy tay che miệng.