Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 3

Vài ngày sau, Cẩn Lan có vẻ khá hơn, phía sau cũng không còn đau. Nhưng Tú Hồng lại lo lắng quá đà, làm thứ gì cũng ngăn cản, việc đi lại cũng khá hạn chế.


"Công tử, người cảm thấy sao rồi?" Cẩn Lan đang đi dạo thì Tú Hồng từ phía sau lưng lên tiếng hỏi.


"Đã tốt hơn rồi, ngươi không cần lo lắng".


"Công tử đang phiền lòng chuyện gì sao?" Tú Hồng nhìn gương mặt đang suy nghĩ chuyện gì đó của Cẩn Lan mà lo lắng hỏi.


"Ta ở đây cũng khá lâu, ta là do đại nương và nhị nương hãm hại mà rơi xuống đây, phụ thân bây giờ có lẽ đã nghĩ là ta đã chết" Cần Lan nhìn về nơi xa nói. "Ta rất muốn trở về nhưng linh lực của ta so với bọn họ quá yếu, nếu trở về cũng không để đánh lại họ" Cẩn Lan tiếp tục nói.


"Ta có thể giúp công tử tu luyện".


"Ngươi có thể giúp ta tu luyện?!" Cẩn Lan ngạc nhiên hỏi.


"Ta là Nguyên Linh của người đương nhiên ta có thể giúp người tu luyện, người đừng quên bây giờ người là Phượng Trạch, người có thể thu luyện tốt gấp mười lần người thường. Bây giờ người tu luyện có thể đạt đến trình độ hơn cả thiên tài".


"Chuyện này sao có thể" Cẩn Lan trầm ngâm nói.


"Chuyện này đương nhiên có thể bây giờ người vào trong ta giúp vận khí" Sau câu nói cả hai đều đi vào trong, Cẩn Lan ngồi trên tảng đá ở gần đó. "Người hãy vận khí cho ta xem, muốn biết khí tức của công tử như thế nào".


Cẩn Lan nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần. Một lúc sau, một luồn khí màu trắng từ trong người Cẩn Lan bay ra. Tay bên phải xuất hiện một con Bạch Phượng tay bên trái xuất hiện một đóa Bạch Liên, Tú Hồng vô cùng ngạc nhiên khi đóa Bạch Liên cũng nhiên xuất hiện trên tay Cẩn Lan. Một lúc sau Cẩn Lan mở mắt ra, thấy gương mặt ngạc nhiên của Tú hồng nhìn mình liền hỏi "sao vậy?".


"Người là Song Linh!!?" Tú Hồng vẫn gương mặt ngạc nhiên nói.


"Song Linh?" Cẩn Lan không hiểu hỏi.


"Người có đến hai Nguyên Linh, Nguyên Linh đầu tiên của người là ta một con Bạch Phượng, Nguyên Linh còn lại của người là một đóa Bạch Liên. Có lẽ là do chưa từng được tu luyện nên đóa Bạch liên này vẫn chưa thành người". Trầm ngâm một hồi Tú Hồng liền nói tiếp "ta chưa từng thấy người có căn nguyên tốt như người, người nên tôi luyện nhiều hơn có lẽ sẽ trở thành người không ai địch lại, nhưng ta sợ khi tu luyện quá đà thì vết thương của người sẽ khó lành lại nhanh".


"Không sao sao nhưng ta thật xin lỗi vì chuyện hôm đó để ngươi nhìn thấy hết" Cẩn Lan ngại ngùng, đỏ mặt nói.


"Ta không sao nhưng cũng nhờ người đó mà ta mới trở thành thành người được".


"Làm chuyện đó mà giúp ngươi thành hình người chuyện này... Thật khó hiểu" cẩn Lan thật sự không hiểu hỏi.


"Ta không biết người đó là ai nhưng trong khi làm chuyện đó với người, người đó đã truyền cho người không ít linh lực khiến cho ta trở thành người nhanh hơn, người đó nếu ta đoán không lầm có lẽ là thiên duyên của người".


"Thiên duyên?".


"Ta đã nhìn thấy trên lưng người đó có một hình Bạch Long".


"Lại có một người khác nữa sao?".


"Chuyện này ta không biết, hiện giờ người hãy tịnh dưỡng vài ngày rồi mới tu luyện vậy".


Ở một nơi khác, phủ Nhị Vương Gia. Từ bên ngoài thị vệ thân cận của Lý Nghiêm Chính bước vào chấp tay nói "bẩm Vương Gia, có một số tin tức về người mà vương gia cần tìm".


"Mau nói" Lý Nghiêm Chính đang đọc sách liền đặt xuống nói.


"Người này có lẽ đang được cả thành tìm kiếm".


"Sao? cả thành tìm kiếm!?".


"Vài ngày trước chính là ngày Vương Gia gặp thích khách thì bên Hoàng Cung xuất hiện hiện tượng lạ, tuyết rơi vào tháng sáu có ba thiên lôi giáng xuống và một đám mây hình Phượng Hoàng, sau đó các vị đại thần đã phán đoán rằng Phượng Trạch xuất thế và nói các đặc điểm giống như những đặc điểm mà vương gia đã căn dặn nhưng...".


"Nhưng điều gì nói mau".


"Trong triều lúc bàn bạc về việc Phượng Trạch đã có Quốc sư nói người này có thể sinh ra Kim Long".


"Nam mà có thể sinh con sao?".


"Nên bây giờ Hoàng Thượng đã cho tất cả các vị đại thần tìm kiếm người có những đặc điểm đó. Người tìm ta được sẽ được phong hầu còn Phượng Trạch sẽ được phong Vương".


"Chuyện này, nếu Phụ Hoàng cũng ra ý chỉ thì cũng phải tìm, ngươi tiếp tục tìm kiếm, tìm được người thì đem đến đây" Lý Nghiêm Chính trầm ngâm nói.


"Tuân lệnh" nói xong thì quay đi.


Lúc thị vệ kia quay đi, Lý Nghiêm Chính mới thật sự bộc lộ sự kinh ngạc lên gương mặt của mình. "Hắn vừa nói Phượng Trạch, đây không phải là thiên duyên của Bạch Long hay sao?" điều này càng khiến cho Lý Nghiêm Chính cảm thấy cần tìm người này càng nhanh càng tốt, người này có linh lực không thua kém gì các thần thú khác không thể để những người khác tìm người ra trước mình được.


Nhưng điều mà Lý Nghiêm Chính lo lắng hơn là việc Phượng Trạch có thể mang thai Kim Long, lúc ở trong khu rừng hắn và người đó đã làm chuyện kia thì không biết hắn... Có chuyện này Lý Nghiêm Chính không dám nghĩ đến nữa, chỉ muốn tìm hắn càng nhanh càng tốt không để để chuyện này quá tầm kiểm soát được.

Bình Luận (0)
Comment