Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 123

CHƯƠNG 9

“A!” Thái hậu cả kinh, vội đứng dậy: “Người đâu? Mau tới đây! Minh nhi, ngươi làm sao vậy?”

Bốn năm thị nữ nghe tiếng kêu vội chạy vào, nhìn thấy cảnh này giật nảy mình, vội vàng ba chân bốn cẳng giúp Thái hậu nâng Phượng Minh dậy, đưa tới bên giường. Phượng Minh đã mất đi tri giác, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch.

Sai người bưng trà nóng tới, Thái hậu đón lấy chén trà, rót vào miệng của Phượng Minh. Phượng Minh cắn chặt hàm , nước trà theo khóe miệng chảy xuống.

Thái hậu sắc mặt trắng bệch, vội buông chén trà, liên thanh nói: “Ngự y, mau truyền ngự y!”

Tùy nhân đứng bên cạnh vội đáp: “Đã phái người đi thỉnh .”

Chợt nghe một tiếng “Ân” khe khẽ , Phượng Minh hơi nhúc nhích. Tất cả mọi người khẩn trương theo dõi hắn.

“Minh vương? Minh vương ngươi tỉnh rồi.”

“Minh nhi? Ngươi mở mắt ra.”

Làn mi dày khẽ rung động,chớp 1 cái, chậm rãi mở ra, lộ ra hắc đồng trong suốt. Phượng Minh chậm rãi di chuyển tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Thái hậu , rên rỉ nói: “Ta làm sao vậy?”

Thái hậu thấy cậu mở miệng, tâm tình chợt giãn ra, nhẹ giọng nói: “Ngươi bỗng nhiên té xỉu . Là ngực đau phải không? Hiện tại ra sao rồi?”

Phượng Minh chậm chạp nhăn mày, xem ra đã thanh tỉnh được 1 chút, gật đầu nói: “Nga, ta nhớ ra rồi. Có lẽ vừa rồi đứng lên quá nhanh , người bị huyết áp thấp cũng hay bị như vậy, là chuyện bình thường thôi mà.”

Thái hậu lo lắng nói: “Hay là cho ngự y xem qua đi.”

“Đã truyền rồi, ngự y sẽ mau tới đây.” Tùy nhân nói.

Nhớ tới nếu xem mạch sẽ phải uống khổ dược kì quái, Phượng Minh nhất thời kháng nghị: “Không cần ngự y tới xem bệnh đâu. Ngủ một giấc, ăn no một cái. Đúng rồi, nhất định là bởi vì ta không có ăn cơm chiều, đói bụng dễ gây huyết áp thấp.” Giãy giụa ra khỏi giường, mọi người can ngăn , đều kêu “Không thể” .

Tùy nhân vừa ấn Phượng Minh xuống, vừa nói với một thị nữ khác: “Mau đi xem ngự y đã tới chưa.”

Thị nữ đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền quay lại: “Quốc sư đến.”

Lời còn chưa dứt, Lộc Đan đã xuất hiện tại cửa phòng, gật đầu tỏ ý chào Thái hậu , bước ba bước thành hai đã tới bên giường, nắm lấy cổ tay Phượng Minh, vẻ mặt ngưng trọng.

Tất cả mọi người biết hắn tinh thông y đạo, đều thối lui.

Phượng Minh thấy biểu tình nghiêm túc hiếm thấy của hắn, cũng không giãy giụa nữa, hắn tự tay bắt mạch, cười khổ nói: “Hy vọng Quốc sư kê cho thảo dược không quá khó uống.”

Lộc Đan tĩnh tâm nghe xong nửa ngày, mới buông tay ra, cười nói với Phượng Minh: “Không sao, không cần uống dược. Việc này giao cho Lộc Đan, Minh vương hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Con ngươi đen thâm thúy như bảo thạch, lóe ra tia nhìn động lòng người.

Phượng Minh nghe ra trong lời nói của hắn có thâm ý, cảm thấy bất an, đột nhiên chộp lấy tay của Lộc Đan, hạ giọng nói: “Quốc sư ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.”

“Minh vương yên tâm.” Lộc Đan cũng hạ giọng, ôn hòa nói: “Không phải chuyện hệ trọng Lộc Đan cũng không làm. Ngươi chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi là được.” Không hề để ý tới ánh mắt phức tạp của Phượng Minh, đứng lên chắp tay với Thái hậu : “Hai ngày nay sự vụ nhiều, không có thể tới viếng thăm Tôn Tử đại sư, thỉnh đại sư thứ tội.”

Thái hậu ung dung cười: “Quốc sư khách khí rồi. Đa tạ Quốc sư đích thân tới bắt mạch cho đồ nhi ta.”

“Ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Đại sư cũng tinh thông y đạo, Lộc Đan nghe nói Minh vương sinh bệnh, nhất thời sốt ruột nhưng lại quên mất điểm này, kết quả trước mặt đại sư tự bêu xấu rồi.” Lộc Đan hàn huyên hai câu, lại nói: “Nếu Minh vương thân thể đã không còn đáng ngại, Lộc Đan có chút việc phải làm, không lưu lại được, có rảnh sẽ lại tới viếng thăm đại sư.” Quay lại chào Phượng Minh rồi vội vàng đi mất.

Thái hậu thấy Phượng Minh tinh thần chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt dần hồng hào trở lại, giống như không có gì xảy ra, đành phải cho cậu xuống giường. Cho thị nữ lui ra, lúc ấy mới thôi hoảng sợ mà nói: “Lần sau không được như thế, hù ta sợ muốn chết.”

Phượng Minh le lưỡi: “Lần sau ngồi lâu, đứng lên nhất định sẽ chậm rãi. Bằng không lại dọa sư phụ sợ chết khiếp như vừa rồi?” Nhưng trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ đúng như lời Lộc Đan nói, nguyên khí của bản thân đang bị hao tổn quá nhiều.

Cậu không muốn Thái hậu chấn kinh, đổi đề tài hàn huyên hai câu, vừa ngáp vừa nói: “Ta nên dùng vãn thiện, sau đó ngủ sớm một chút, ai, không biết sáng mai sẽ lại bị ai đánh thức. Sư phụ ngủ ngon.”

Cáo từ Thái hậu  rồi đi ra thính phòng.

Tùy nhân sớm chuẩn bị tốt vãn thiện thơm phức. Phượng Minh vội vàng ăn một chén cơm, thật cũng thấy được hương vị thập phần ngọt ngào, cười nói với tùy nhân: “Nhìn ngươi, ta lại nhớ tới thị nữ trước đây ở bên ta, nàng tên Thu Lam, nấu ăn cũng rất ngon.”

Tùy nhân nói: “Người đó làm đồ ăn ngon lắm sao?”

“Nói ra ngươi không được giận nhé, hi hi, quả thật ta thấy đồ ăn Thu Lam làm ngon hơn một chút, nhưng đồ ngươi làm cũng không tồi.”

Tùy nhân mỗi ngày thị hầu Phượng Minh, dần dần quen với tính cách của vị Minh vương này, cười nói: “Ai lại tức giận vì cái này chứ? Minh vương hôm nay bôn ba một ngày, cũng đã mệt mỏi. Nước ấm đã chuẩn bị xong, tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút đi.”

Phượng Minh gật đầu.

Hôm nay cơ hồ mỗi một phút đồng hồ đều không lãng phí. Sáng sớm phát hiện Thái hậu  muốn thu nhận đồ đệ, rồi lại cùng Quân Đình đàm luận luyện binh, mật thư thứ hai của Dung Điềm lại nối gót, Thái hậu vạch ra thành nam có phục binh, phục binh bị phát hiện rồi lại có người mật báo, cuối cùng phát hiện gian tế dĩ nhiên là người đang theo đuổi Quân Đình – Lâm Ầm, rồi lại còn mang ưu sầu về tính mạng của Lộc Đan cùng bản thân.

Thật là một ngày dài.

Đặt mình xuống giường lớn ấm áp, Phượng Minh rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Giờ Tí, trước cửa cung điện của Phượng Minh, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, càng ngày càng gần.

Đích thực là hai người kỵ mã phóng tới, Thương Nhan ở phía trước,tới trước cửa xoay người xuống ngựa hướng phía trong tiến vào. Tùy nhân còn chưa đi ngủ, nghe thấy động tĩnh vội chạy tới phòng khách nghênh đón, nói: “Minh vương đã đi ngủ rồi. Hắn hôm nay không được khỏe, hù chúng ta sợ muốn chết.” Nhìn sắc trời bên ngoài, u ám âm lãnh, chắc Thương Nhan sẽ không vô cớ đêm khuya tới chơi, lại nói: “Nếu có quân vụ khẩn cấp, không thể trì hoãn, ta vào thỉnh Minh vương ra ngay.”

Thương Nhan nghe xong chuyện Phượng Minh bỗng nhiên té xỉu, nhăn mày,ngăn trở nói: “Nếu bị bệnh, không cần đánh thức hắn, để cho hắn ngủ đi.” Hắn do dự một chút, nói với tùy nhân: “Như vậy đi, ngươi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, nếu hắn tỉnh, vậy thỉnh hắn ra đây; nếu không tỉnh, thì đã ngủ say rồi , không cần quấy rầy hắn.”

Tùy nhân tuân mệnh , đi vào một lát, lúc ra thì lắc đầu nói: “Đang ngủ say.”

“Chờ Minh vương tỉnh, ngươi nói cho hắn biết, ta đêm khuya tới đây, biết hắn bị bệnh, nghĩ không làm phiền hắn. Sáng mai chờ hắn tỉnh, thỉnh hắn đến quân vụ nghị thính một chuyến.”

Dặn dò xong xuôi, lại lên ngựa phi đi.

Phượng Minh một đêm mộng đẹp.

Giường mềm mại lún xuống, thoải mái giống như nằm trong lòng Dung Điềm, bất tri bất giác mơ thấy Tây Lôi thái tử điện.

Quang cảnh giống như cảnh ngày xuân tháng ba rực rỡ, rừng cây xanh nhạt vừa mới thay lá nhẹ nhàng lay động, tiểu phòng bếp xa xa thoảng qua hương vị ngọt ngào chưa từng có, chắc Thu Lam lại làm món ngon mới.

“Dung Điềm…” Mơ hồ nói thầm một tiếng, Phượng Minh miễn cưỡng trở mình.

Ngày kế thời tiết thật rất đẹp, phong tuyết đột nhiên ngừng thổi. Mặt trời từ chân núi nhô lên, ấm áp dễ chịu chiếu rọi khắp một vùng rộng lớn, băng đọng dưới mái hiên phản chiếu ánh sáng lấp lánh trông thật mĩ lệ.

Tùy nhân sáng sớm đã tới, đi qua phòng của Phượng Minh hai ba lần, thấy hắn vẫn đang ngủ say, phân phó chúng thị nữ không được đánh thức. Dạo qua phòng bếp một vòng, điểm tâm nóng hổi đã chuẩn bị xong, liền vào phòng, vừa vặn thấy Phượng Minh nhẹ nhàng rên rỉ  một tiếng, mở to mắt, đi đến bên giường cúi đầu nói: “Minh vương tỉnh rồi à? Ta đang định tới gọi người, trời hôm nay rất đẹp, nắng đã chiếu tới tận phòng rồi này.”

Phượng Minh mở to mắt, mông lung cười với nàng, khóe môi loan thành một vòng cung duyên dáng: “Mặt trời lên rồi sao? Thật tốt.” Đứng lên vặn mình mấy cái, “Đây là lần đầu tiên sau khi ta tới Đông Phàm ngủ ngon giấc.”

“A, Minh vương ngủ ngon như vậy thật không dễ dàng, tối hôm qua thiếu chút nữa đã bị Thương Nhan tướng quân kêu dậy rồi.” Tùy nhân gọi hai ba thị nữ, vừa chuẩn bị y phục cho Phượng Minh, vừa kể lại chuyện tối qua.

Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Hắn đến muộn như vậy, không có sự tình quan trọng gì chứ? Sao ngươi không gọi ta dậy? Ài ngươi cũng phải hỏi hắn 1 chút mới được chứ.”

Tùy nhân bĩu môi nói: “Ta không hỏi. Thương Nhan tướng quân đêm khuya đến, ta đoán tám phần là quân vụ. Chuyện quân vụ, chúng nô tì làm sao có gan dám hỏi?”

Phượng Minh đang ở hiểm cảnh, không giống lúc ở Tây Lôi cung vương, mọi chuyện không dám phớt lờ. Mặc đồ xong, đi tới chỗ Thái hậu  đang nhàn nhã đọc sách, nói chuyện đêm qua, nói: “Đồ nhi nghĩ vẫn nên chạy qua xem quân vụ nghị thính thì tốt hơn.”

Thái hậu  sắc mặt như thường: “Ta thấy bất quá là quân vụ tầm thường, nếu không tướng quân sẽ không thể không gọi ngươi dậy. Cũng tốt, ngươi đi xem đi.”  Bí hiểm liếc nhìn cậu một cái, âm thầm lộ ra chút hỉ ý.

Phượng Minh ngẩn ra, thầm nghĩ: chẳng lẽ Dung Điềm đã bắt đầu hành động? Trong lòng nai con thẳng khiêu, không dám hỏi nhiều, tâm tình hưng phấn đến thẳng quân vụ nghị thính.

Không biết là hôm nay không có hội nghị, hay là hội nghị đã chấm dứt, quân vụ nghị thính chỉ có Thương Nhan cùng vài vị tướng lãnh. Phượng Minh âm thầm xem xét bốn phía, cũng không thấy Quân Đình.

Thương Nhan thấy Phượng Minh bước vào, mời cậu ngồi xuống cạnh mình, thân thiết hỏi: “Nghe nói Minh vương hôm qua sinh bệnh , hôm nay đã khỏe chưa?”

Phượng Minh cảm tạ Thương Nhan ân cần thăm hỏi, hỏi chuyện đêm qua. Thương Nhan sang sảng cười nói: “Thì ra Minh vương vì chuyện này mà cảm thấy kì quái. Kỳ thật là như vầy, Minh vương là người Đại vương chỉ định tham gia quân vụ, bởi vậy tất cả quân tình trọng yếu mới đều phải lập tức thông tri Minh vương. Phải biết rằng, nếu có quân tình mà không thông tri Minh vương, tương đương chúng ta làm trái vương lệnh a.”

Đây là cái gọi là quyền bảo vệ người tham gia, Phượng Minh tuy rằng đối với quân vụ không hiểu nhiều, nhưng có chút hiểu được, gật đầu.

Thương Nhan lại nói: “Tối hôm qua, quân ta thu được tin tức, lại tìm được chỗ phục binh, Tà Quang tướng quân lập tức mang binh đánh bất ngờ, đã toàn thắng. Tin tức truyền đến, vừa vặn ta ở trong này xử lý quân vụ mệt mỏi, nghĩ muốn kỵ mã đi lại một chút, vì thế đêm khuya mới kỵ mã đến chỗ Minh vương, định thông tri Minh vương tin này. Không ngờ Minh vương thân thể không khỏe lại đi ngủ mất rồi, không đành lòng đánh thức. Dù sao quân tình cũng không phải khẩn cấp lắm, kêu thị nữ đừng quấy rầy ngươi ngủ.”

Phượng Minh thoải mái nói: “Thì ra là thế. Ta biết mà, Thương Nhan tướng quân đêm khuya tới, sự tình nhất định khẩn cấp, làm sao thấy ta ngủ đã đi được .”

“Trời lạnh đêm khuya làm việc, người dù làm bằng sắt cũng sẽ mệt mỏi a. Đi ra ngoài một vòng truyền tin tức, giãn gân giãn cốt, nếu Minh vương không ngủ, nói không chừng còn có thể ăn khuya một chút, cớ sao không làm?”

Hai người cùng nhau cười ha ha.

Tà Quang phía sau hấp tấp chạy vào, thấy bọn họ, nhìn Thương Nhan reo lên: “Ngươi đây rồi, ta ở bên ngoài lạnh muốn chết, khá khen cho ngươi, ở trong này nói giỡn.” Vội ngồi xuống, xoa xoa tay sưởi ấm bên hỏa lô, bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to, xoa cái mũi, mắng: “Tuy rằng mặt trời lên rồi, trời vẫn lạnh thấu xương, cũng không biết có phải cảm lạnh không.” Lại hắt xì hai cái .

Phượng Minh ở đây chỉ quen thân với mỗi Thương Nhan và Quân Đình, liền ngồi im không lên tiếng, cúi đầu nhìn ánh lửa, ngẫu nhiên giương mắt đánh giá Tà Quang.

Thương Nhan cùng Tà Quang nhiều năm là chiến hữu, tùy ý cười, trêu: “Xương cốt ngươi so với ta lão hóa nhanh hơn à? Hắc hắc, biết ngươi đêm qua lập công, Tướng quân đã biết, lúc đó tự nhiên có ngợi khen.”

“Cái đó mà là công lao gì chứ?” Tà Quang hừ mũi: ” Trăm ngàn tiểu binh như vậy, cũng không biết có phải quá mức vô năng bị quân chủ lực bỏ rơi lại hay không, một đám hữu khí vô lực, ngay cả thương cũng cầm không được , nhìn thấy nhân mã của ta, chưa giao chiến đã bị dọa cho mềm nhũn một nửa. Binh lính Bắc Kì quốc đều là dạng này, ta thấy căn bản không cần đánh, binh lính chúng ta chỉ cần hắt xì 1 cái là có thể đánh bại chúng. Sớm biết như vậy, không cần khẩn trương triệu hồi tất cả binh lính tinh nhuệ về đô thành, ngươi xem xem hiện tại binh doanh ở đô thành, nơi nơi đều là người, ngay chỗ ngủ cũng không đủ, một cái doanh trướng so với ngày thường người đông gấp hai ba lần.”

“Ha hả, ngươi không phải đang nghi ngờ mệnh lệnh của Tướng quân chứ?” Thương Nhan nói: “Đô thành là trái tim của quốc gia, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”

Tà Quang sắc mặt không được tự nhiên lẩm bẩm nói: “Ai dám nghi ngờ Tướng quân đại nhân? Lời này không thể đùa đâu.” Lại ngậm miệng sưởi ấm.

Phượng Minh trong lòng tràn đầy nôn nóng không biết kế hoạch của Dung Điềm thế nào, trận đánh đêm qua không phải nằm trong kế hoạch của Dung Điềm chứ? Thực đáng hận, Thái hậu cái gì cũng không chịu nói, cậu tuy rằng cùng Dung Điềm liên lạc được với nhau, nhưng vẫn chẳng biết cái gì. Cân nhắc một hồi, ngẩng đầu thỉnh giáo Tà Quang: “Không biết tướng quân có biết nơi phục binh nào khác của Bắc Kì không?”

Tà Quang đối với Phượng Minh chẳng có hảo cảm, liếc nhìn cậu một cái, cười nhạo nói: “Ta không hiểu văn tự thần linh, sao có thể biết nơi phục binh.” Ngữ khí chua ngoa mang theo chút ghen tị.

Phượng Minh không phải người Đông Phàm nhưng lại là kẻ được thần linh sủng ái, người Đông Phàm sùng bái nhất là thần linh, tự nhiên không phải là chuyện làm người ta cao hứng.

Người có năng lực cùng thần linh thông câu, vì sao cư nhiên không phải người Đông Phàm?

Thương Nhan đứng giữa hòa hoãn, đối Phượng Minh giải thích: “Tà Quang tướng quân đêm qua bắt giữ không ít tù binh, hiện đã mang về trong quân doanh tách ra thẩm vấn, hẳn là rất nhanh có thể biết được nơi phục binh khác.”

“Chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Tà Quang nhớ tới tù binh liền thở dài: “Những tên kia, sợ chết lại hồ đồ, lúc thẩm vấn hỏi cái gì cũng không biết, lại có hai kẻ tè cả ra quần. Bọn họ đúng là người Bắc Kỳ, nhưng lại phủ nhận mình là binh lính, chỉ nói mình là dân chúng Bắc Kỳ bình thường.”

Thương Nhan cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Vậy bọn họ vì sao lại mặc hắc phục ở ngoại thành? Bên người vì sao lại có binh khí của Bắc Kì binh doanh?”

“Đúng vậy! Bọn họ ngay cả mình làm sao vào được Đông Phàm cũng không biết, một đám thần trí không rõ, ngôn ngữ hỗn loạn, ta thẩm vấn nửa đêm, bực bội vô cùng.” Tà Quang lộ ra vẻ ảo não: “Vừa rồi tiểu tử Quang Ứng kia tới quân doanh của ta, biết ta còn chưa thẩm ra kết quả, thế nhưng giễu cợt ta thủ đoạn dụng hình không đủ độc ác, kinh sợ không được tù binh này. Ta trong cơn tức giận, phân phó thuộc hạ đem tù binh này đi nơi khác, hừ, xem bọn hắn có thể hỏi ra những thứ gì.”

Phượng Minh trong lòng hơi hơi động, trong đầu có chút ánh sáng lóe qua mà không thể giữ lại, cố gắng nghĩ muốn truy cứu rõ ràng, lại không thể suy tư hiểu được, nghĩ đến đó, huyệt thái dương khẽ nhói lên, Phượng Minh không khỏi ôm đầu nhíu mày.

Thương Nhan thấy thế, thân thiết hỏi: “Minh vương làm sao vậy?”

“Đầu hơi đau…” Phượng Minh ngượng ngùng cười cười: “Gần đây cũng hay đau ở chỗ đó.”

“Cần phải kêu ngự y không?”

“Không cần, không cần!” Phượng Minh sợ lại rước khổ vào thân, phải gọi là người sợ uống thuốc, đứng lên nói: “Ta quay về nghỉ ngơi một lúc là được. Nếu có quân tình mới, làm phiền Thương Nhan đại nhân phái thị vệ báo ta một tiếng.”

Bái biệt mọi người rồi kỵ mã hồi cung điện.

Tới đại môn, vài thị nữ đi ra đứng ở trên bậc thang chờ, hai người hầu tiến lên dẫn ngựa. Phượng Minh lập tức xoay người bước xuống, vừa đặt chân xuống đất, đột nhiên choáng váng, tay nắm dây cương nhất thời giữ không chặt, “Phanh” một tiếng, cả thân mình ngã xuống nền tuyết lạnh.
Bình Luận (0)
Comment