Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 124

CHƯƠNG 10

“Minh vương! Minh vương làm sao vậy?”

“Người đâu mau tới đây!”

“Tùy nhân tỷ tỷ mau tới đây!”

Bọn thị nữ sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vã chạy đến bên Phượng Minh, giống như một đám mây nhiều màu vây lấy Phượng Minh.

Tùy nhân nghe thấy tiếng la, vội vã chạy tới.

Phượng Minh ngã xuống nền tuyết, thật cũng không cảm thấy đau đớn mấy, thấy chúng thị nữ vây quanh, vội vàng trấn an: “Không có việc gì, chỉ là nắm dây cương không chặt nên trượt chân té xuống thôi.” Vừa đứng lên vừa làu bàu, phủi phủi tuyết trên người xuống, nói với tùy nhân: “Đừng nói cho sư phụ, không lại làm nàng lo lắng.”

Tùy nhân sắc mặt vẫn tái nhợt, thấy Phượng Minh cười hì hì, tâm khẩn trương đến mức phải dùng 2 tay đè xuống, lòng còn sợ hãi, lắc đầu: “Xin Minh vương lần sau kỵ mã ngàn vạn lần phải cẩn thận, người gặp bất trắc, tùy nhân làm sao ăn nói với quốc sư?” Duỗi tay cẩn thận giúp Phượng Minh phủi tuyết.

Phượng Minh vào phòng tìm Thái hậu , đem sự tình nói một lượt, cố ý hỏi: “Sư phụ có thấy kỳ quái hay không? Những tù binh bị bắt giữ khẩu cung đều rất nhất trí, nói mình không phải quan binh Bắc Kỳ, chính là thường dân Bắc Kì. Ta thấy bọn hắn không phải nói dối, cho dù có người không sợ khổ hình không chịu cho khẩu cung, nhưng cũng không đến mức mấy chục tù binh thấy quan tài mà không đổ lệ?”

Dung Điềm rốt cuộc có kế hoạch gì, ngươi cũng nên nói cho ta biết .

Thái hậu  không nhanh không chậm xem bức thi họa Lộc Đan sai người đem tới, không chút để ý nói: “Điều này có cái gì kỳ quái? Bắc Kỳ đối Đông Phàm sớm có âm mưu, hiện tại tế sư viện đại loạn vừa qua, lòng dân Đông Phàm tất có hoảng sợ, cục diện chính trị cũng có dấu hiệu rung chuyển, mai phục của Bắc Kì vương bất ngờ đánh úp, thật đúng thời điểm. Về phần những tù binh này, sợ hãi nếu nói ra thân phận thật sẽ bị giết, tự nhiên nói mình là dân chúng Bắc Kỳ. Nói như vậy, quân nhân trừ phi là ở trên chiến trường, sẽ không vô duyên vô cớ giết hại dân chúng không có khả năng chiến đấu.”

Phượng Minh thấy nàng giữ kín như bưng, vô cùng mất mặt, sờ sờ cái mũi trở về gian phòng của mình, ăn một mạch hết đĩa điểm tâm tùy nhân mang lên, cau mày nói: “Đã phiền lòng muốn chết rồi, ai nấy cũng đều có một bụng bí mật không chịu nói ra. Khiến bụng dạ ta đây cũng lộn tùng phèo? Hảo, ta cái gì cũng không quản , tùy ý bọn họ. Dù sao chết ở chỗ này cũng không ai đau lòng.”

Dung Điềm đáng ghét, còn nói ở ngay bên ta.

Vài ngày qua đi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, tin tức đưa tới thì không đầu không đuôi, cũng không biết nơi này có kẻ ruột gan nóng bừng đang chờ đợi hắn.

Càng nghĩ càng khổ sở, mắt lại đỏ lên.

Tùy nhân giật mình nói: “Minh vương làm sao vậy?”

Phượng Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ là muốn đào hài cốt Dung Điềm kia lên.”

Tùy nhân đồng tình nhìn cậu một cái, ôn nhu nói: “Mấy ngày trước tinh thần Minh Vương tốt lên nhiều lắm, chuyên chú cùng Đại vương phái quân vụ, tùy nhân còn tưởng rằng Minh Vương đã quên người đó đi rồi, nhưng sao hôm nay bỗng nhiên lại nghĩ tới hắn? Quốc sư phân phó , ngàn vạn lần không thể để cho Minh vương khổ sở mà tổn hại sức khỏe, tùy nhân thật vô dụng, cũng không biết nên khuyên Minh vương thế nào.”

Phượng Minh nghe nàng oanh thanh uyển chuyển, trong lòng cảm động, quay mặt lại nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng. Đồ ăn hôm nay rất ngon, còn không vậy?”

“Tại trù phòng còn, ta đi lấy thêm chút nữa, cái này phải ăn nóng mới tốt.” Tùy nhân thấy Phượng Minh bình phục cảm xúc, cười rộ lên, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Phượng Minh thấy bóng dáng nàng biến mất ở phía sau rèm, đứng lên duỗi thân gân cốt, ánh mắt nhìn cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ ngoài cửa sổ.

Lúc rời Tây Lôi, cây cỏ đã khô vàng một mảnh, bờ A Mạn giang đìu hiu bị gót sắt của đại quân Tây Lôi phá vỡ.

Giờ cũng đã sang đông rồi.

Mùa đông ở Đông Phàm so với mùa đông ở Tây Lôi lạnh hơn nhiều.

Hôm nay dương quang sáng lạn phi thường, làm cho người ta nghĩ rằng xuân sắp về rồi.

Dung Điềm, kế hoạch của ngươi đã lặng lẽ tiến hành rồi sao? Ở nơi đó rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ta biết? Ta không thể tin được, trải qua nhiều thăng trầm như vậy rồi, giữa chúng ta vẫn còn có bí mật.

Ánh sáng trong con ngươi khẽ lay động, Phượng Minh ngẩng đầu, phát hiện trước mắt cảnh vật đang tối dần.

Trời sao lại nhanh tối như vậy chứ?

Tiếng vật nặng rơi xuống vang lên khắp gian phòng. Xa xa, tùy nhân đang cầm điểm tâm mới hâm nóng đi tới.

“Điểm tâm đến đây, Minh vương cũng không thể… A! Minh vương! Người đâu mau tới đây, Minh vương té xỉu !”

Chiếc đĩa ngọc diệp tinh xảo rơi trên mặt đất, tiếng vỡ giòn tan.

Phượng Minh lần này hôn mê rất lâu, giống như dài bằng cả mùa đông vậy.

Thân thể cậu rét run lên, cho dù đắp bao nhiêu chăn bông, cũng sẽ ở trong mộng không ngừng run rẩy vì lạnh, gương mặt ngủ say vặn vẹo , giãy giụa hiện lên một tia thống khổ.

Đông Phàm vương tự mình lệnh ngự y đến xem bệnh cho Phượng Minh. Thương Nhan đến đây hai lần, phân phó tùy nhân cẩn thận thị hầu, quân vụ rất nhiều, mỗi lần đều là chóng đến chóng đi.

Ban đầu, Quân Thanh cũng bớt chút thời giờ đến đây một chuyến.

Quân Đình vẫn không xuất hiện, điều này cũng chẳng có gì kì quái.

Lộc Đan tựa hồ cũng bệnh nặng, phái người tới hỏi nhiều lần, cũng không có tự mình đến đây.

Thái hậu  lo lắng vạn phần, tự mình chiếu cố Phượng Minh, không chịu mượn tay người khác, nhưng bệnh tình Phượng Minh không thấy chuyển biến gì, bất đắc dĩ, Thái hậu  rốt cục chính thức cầu kiến Đại vương, đưa ra yêu sách phải rời khỏi hoàng cung, tự mình ra ngoài hái kỳ dược trị liệu cho Phượng Minh.

Phượng Minh trong cơn hôn mê, nhiệt độ cơ thể quá cao cộng với suy nhược đã ảnh hưởng tới những mộng ảnh của cậu, cậu thống khổ thì thào.

Dung Điềm ở đâu? Hắn ở nơi nào?

Phượng Minh mơ hồ phát giác mình đang ở trên chiến trường do dự.Toàn thân hữu khí vô lực cảm nhận tử khí nồng nặc ở đây. Lãnh phong thổi qua như đao cắt vào tận xương tủy. Khắp nơi đều là tử thi, máu chảy thành sông.

Cậu co chân lại, lết tấm thân đẫm máu nhợt nhạt, tìm kiếm Dung Điềm.

Ở đâu? Ngươi ở đâu?

Phượng Minh quỳ hai đầu gối đẫm máu khóc rống, trong con ngươi không có gì khác, chỉ có huyết đỏ tươi.

Ngươi ở nơi nào?

Cậu biết đó là một ác mộng, nhưng không thể tỉnh lại. Trên bình nguyên hoan vu đầy những thi hài, nháy mắt hóa thành một đống bạch cốt. Cậu biết đây là ác mộng.

“Ngươi ở đâu? Ở đâu?” Cậu dồn dập gào lên, khóc kêu không ngớt, trên trán thấm đẫm mồ hôi.

“Ở đây, ta ở đây.” Tiếng Dung Điềm xa xa như ẩn như hiện.

Phượng Minh hướng về phía xa xa, chạy như điên: “Dung Điềm, ngươi ở đâu? Trả lời ta, ngươi ở đâu?”

“Ở đây, ta ở trong này.”

“Ở đâu?”

“Ở đây, ở bên cạnh ngươi, ngay bên cạnh ngươi.” Âm thanh dần trở nên nôn nóng.

Phượng Minh kinh hoàng xoay người, nhìn về nơi phương xa trống trải: “Ta không thấy! Ta không thấy! Ngươi ra đây, ra đây đi!”

“Ta ở bên cạnh ngươi, tỉnh lại! Mở to mắt ra, Phượng Minh!”

Bả vai bỗng nhiên đau nhức, giống bị người khác nắm lấy. Phượng Minh rên rỉ, mở to mắt.

Ánh nến lay động theo khóe mắt nhập vào, cậu mông lung tỉnh lại, nhìn thấy rõ một khuôn mặt quen thuộc.

“Phượng Minh, ta ở đây.” Con ngươi đen láy hữu thần sáng ngời vẫn lợi hại như vậy, giống như mãnh hổ trẻ tuổi, hôn lên môi cậu trấn an: “Đừng sợ, ta đến đây. Dung Điềm đến đây.”
Bình Luận (0)
Comment