Quả Hồng Nhũn

Chương 1

Tác giả : Thu Thiên Tại Thời
Edit: Dưa
Beta: Dưa
———
Thịnh Kỳ Phương tan tầm ngồi xe buýt số 902, qua hết 6 trạm thì xuống xe, quẹo phải, lại đi thêm 200m, ra tới Dật Thúy Loan.
Vây quanh Dật Thúy Loan là các trung tâm thương mại, gần đó còn có quán bar, nhà hàng, quy mô nhỏ lẻ khác nhau. Nơi này được xây dựng dành riêng cho những viên chức trẻ tuổi có thu nhập trung bình và cao đến ở.
Kết thúc khoảng thời gian giam cầm ban đầu, chờ cho Thịnh Kỳ Phương trở nên hơi ''nghe lời'' hơn, Bái Chính mua một căn hộ ở đây, thuận tiện cho cả hai đi làm.
Một chiếc Regal đậu ở trước tiểu khu, cửa xe phía sau được hạ xuống, Thịnh Kỳ Phương bị hơi nóng ngoài trời hắt vào phải đưa tay lên che mắt, bước chân vươn dài, một bước thành hai đi tới.
Tài xế nhanh tay lẹ mắt giúp anh mở cửa, Bái Chính đang dựa lên ghế, hôm nay cậu mặc một thân âu phục, nhìn trưởng thành hơn khi ở nhà, hai tay đặt trên gối, dáng vẻ trông rất khẩn trương, giương đôi mắt không có sức sống nhìn về phía Thịnh Kỳ Phương, đến lúc nhìn thấy anh xuất hiện ánh mắt liền loé lên, gấp gáp kéo lấy anh nói.
''Anh mau lên đây, sao bên ngoài lại nóng vậy chứ?''
Mùa hè ở C thị nổi tiếng là nóng, nhiệt độ lên tới 40-41 độ là chuyện bình thường, thân hình Thịnh Kỳ Phương cao lớn, muốn tiến vào xe buộc phải khom người, đôi chân dài cũng theo đó mà cong lại.
Riêng việc này cũng đủ khiến anh cảm thấy khó chịu, lại thêm nhiệt độ nóng nực quấn quanh, đến khi ngồi được vào xe, bộ dáng đã trở nên có chút chật vật.
Trên trán phủ một tầng mồ hôi, gương mặt lạnh lùng ngày thường hơi đỏ. Nhưng một thân áo vest lẫn cà vạt vẫn không một chút xê dịch, nghiêm chỉnh đến mức cúc áo trên cùng cũng được tỉ mỉ gài vào.
Bái Chính nhìn thấy bộ dạng này của Thịnh Kỳ Phương, sắc mặt lại trở nên khó coi, dường như có chút phát giận vì thời tiết quá nóng.
Thịnh Kỳ Phương kiên quyết từ chối đi chung xe với Bái Chính, ngồi cùng xe buýt cũng không được, Bái Chính chỉ còn cách nhượng bộ đến đợi ở cửa tiểu khu.
Thịnh Kỳ Phương biết Bái Chính không phải khó chịu vì thời tiết mà là bất mãn với anh. Có điều việc này cũng chẳng sao cả, vì làm gì có ngày nào mà Bái Chính hoàn toàn hài lòng với anh đâu? Anh không quan tâm.
Thậm chí khi nhìn đến Bái Chính lộ ra biểu tình âm u không thể làm gì mới khiến tâm trạng của Thịnh Kỳ Phương trở nên sáng sủa hơn.
Tiếng đóng cửa vang lên, lúc đầu Bái Chính còn thành thật, giờ lại lập tức quấn lên người Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương bị cậu chạm vào lui về sau một bước, lưng tựa trên cửa, chưa kịp làm gì đã bị Bái Chính vươn tay tới, một bộ muốn được hôn.
Bái Chính sau khi tan làm liền trực tiếp lên xe, được tài xế chở đi, trên người cậu có mùi hương sữa tắm hai người xài chung, thân thể tiếp xúc với Thịnh Kỳ Phương còn có hơi mát, không giống anh toàn thân đầy mồ hôi.
Thịnh Kỳ Phương không cần thiết trốn, anh chỉ cần ngẩng đầu lên cao hơn so với bình thường, làm vậy thì cho dù Bái Chính có kiễng chân cũng khó mà hôn anh được.
Thịnh Kỳ Phương không nói ra được bực bội trong lòng, cánh tay vừa động liền nhấc chân đi vào phòng tắm.
Anh chỉ cần nhìn thấy Bái Chính, đứng chung một chỗ với người này thì sẽ không khỏi cảm thấy khó chịu.
''Lão công." Bái Chính không tức giận, đuổi theo nắm lấy tay áo anh, cẩn thận từng li từng tí hỏi
"Trên đường về đổ mồ hôi, anh khoan hãy tắm, em rót cho anh ly nước để uống được không?"
Mỗi lần Thịnh Kỳ Phương nghe được Bái Chính dùng hai chữ này kêu mình lập tức không nhịn được nhíu mày.
Thịnh Kỳ Phương hiểu, vừa rồi ở trên xe Bái Chính xém chút nữa không nhịn được mà kêu hai tiếng ''lão công'', nhưng cũng may người này còn nhớ rõ mấy cái quy ước ít đến đáng thương giữa hai người, kịp thời sửa lại xưng hôn.
Ba cái quy ước, không được tỏ ra quen biết anh khi ở công ty, không cho gọi Thịnh Kỳ Phương là lão công khi ở ngoài, không thể mỗi ngày đều làm tình.
Thịnh Kỳ Phương nhớ tới lúc anh nói không thể mỗi ngày đều làm tình, ánh mắt Bái Chính rũ xuống, tự cắn môi mình, phối hợp với gương mặt xinh đẹp quá mức kia, không chút nào giống với dáng vẻ mà một người đàn ông nên có, liền có thể châm lên hỏa khí trong lòng Thịnh Kỳ Phương.
"Tự tôi làm.''
Thịnh Kỳ Phương gạt tay Bái Chính ra, quay người rót một ly nước sôi để nguội, giống như nhận mệnh uống một hơi cạn sạch.
Bái Chính ngước đôi mắt chờ mong nhìn anh, sau đó nhận ly từ trong tay Thịnh Kỳ Phương, xoay tới chỗ anh vừa uống khi nãy, đưa lên môi chậm rãi nhấp vài ngụm, làm xong còn có chút thẹn thùng mỉm cười.
Thịnh Kỳ Phương nhớ tới lúc cậu không biết xấu hổ mà lộ ra những biểu tình kia lúc lên giường, lại cảm thấy một trận chán ghét, mặc kệ Bái Chính kêu gọi lão công gì gì đó, một lòng đi về phía phòng tắm.
Anh tắm rửa sạch sẻ xong đi ra, Bái Chính đã ở phòng bếp nấu cơm.
Món ăn được bưng lên là cá hồi hầm cùng với đậu hủ Nhật Bản, Thịnh Kỳ Phương chưa bao giờ nói với Bái Chính anh kị ăn món gì, thích hay không thích ăn món gì, nhưng không biết làm sao mà Bái Chính có thể nắm rõ được khẩu vị và sở thích của anh.
Thịnh Kỳ Phương lại cảm thấy buồn bực, nhìn một lượt không có gì để làm, dứt khoát đi tới thư phòng mở máy tính tiếp tục xem bản thảo.
Bộ phận của anh đã làm bản vẽ này hơn nửa tháng, nhưng thái độ bên A vẫn không rõ ràng. Không nói không được, cũng không nói rõ chỗ nào cần chỉnh sửa, tóm lại là thái độ không chắc chắn.
Chăm chú xem bản kế hoạch, Thịnh Kỳ Phương không chú ý đến thời gian, không biết Bái Chính đi vào từ khi nào, cậu đứng sau bàn làm việc, lúc lên tiếng đã hù cho Thịnh Kỳ Phương giật mình một phen.
Bái Chính đại khái bị bất ngờ lập tức trợn tròn hai mắt, miệng vểnh lên, nhìn thấy Thịnh Kỳ Phương không nổi giận mới nói:
''Lão công, em không phải cố ý , em muốn vào gọi anh ăn cơm, cơm làm xong rồi."
Thịnh Kỳ Phương không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.
Bái Chính đã đồng ý không gọi lão công ở ngoài, nhưng chỉ cần ở nhà cậu sẽ dường như chịu không nổi, mở đầu mỗi câu đều phải kèm theo hai từ "lão công".
Lần đầu Thịnh Kỳ Phương nghe thấy không đến nổi cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn có chỗ không thể tiếp thu.
Hai người ngồi trong phòng bếp nhỏ hẹp, Bái Chính đưa lưng về phía máy lạnh, không đề phong mà ngồi xuống liền bị lạnh đến run cả người.
Nhiệt độ trên người Thịnh Kỳ Phương rất cao, sờ một cái thì nóng như chạm phải lò lửa, Bái Chính thấy vậy liền chỉnh điều hoà xuống mức rất thấp.
Có thể vì bản thân cậu chịu không nổi, cho nên mặc một lớp áo ấm, buổi tối chui vào chăn vẫn lạnh như một khối băng, bỏ qua lãnh đạm của Thịnh Kỳ Phương, cậu vừa gọi lão công, vừa rúc vào ngực anh xin ấm áp.
Thịnh Kỳ Phương hoài nghi đây là quỷ kế mà Bái Chính cố ý dựng lên vì muốn làm tình.
Cơm nước xong xuôi Bái Chính liền lui vào bếp, Thịnh Kỳ Phương ngồi bên ngoài xem tivi, nghe trong bếp vang lên âm thanh chén dĩa va chạm cùng tiếng nước chảy một lúc, Bái Chính đi ra. Cậu đứng ở cửa phòng bếp nhỏ giọng nói:
''Lão công, em đi tắm''
Thịnh Kỳ Phương vẫn chưa đồng ý, Bái Chính đã tự động đi, rất lâu sau mới trở lại.
Bản tin thời sự kết thúc, Thịnh Kỳ Phương tiếp tục xem dự báo thời tiết, Bái Chính đi tới trước mặt Thịnh Kỳ Phương, có ghế số pha thì không ngồi, ngược lại dạng hai chân dính lên lên người anh.
Thân thể hai người dính sát nhau, Bái Chính vểnh cái mông cọ cọ tính khí của Thịnh Kỳ Phương.
Chỗ nào đó không khỏi chạm vào hai cánh mông tươi tốt, tay cầm điều kiển từ xa của Thịnh Kỳ Phương nắm càng chặt, dương vật có hơi cương lên.
Bái Chính mềm nhũn mà hôn môi anh, tay vói vào trong áo ngủ, vuốt loạn cơ bụng và lồng ngực anh, ngữ điệu câu dẫn như phát ra từ trong miệng huyệt, mang theo tao khí.
''Lão công....Ân...Lão công...''
Thịnh Kỳ Phương nhịn xuống cảm xúc muốn quăng Bái Chính ra, một tay chế trụ hai cánh tay sờ loạn, tay Bái Chính ốm đến mức có thể một phát bẻ gãy, Thịnh Kỳ Phương tăng thêm năm phần sức lực, cảnh cáo cậu
"Ngày hôm qua đã làm''
Bái Chính mặc áo ngủ mỏng , cổ áo rộng, Thịnh Kỳ Phương chưa làm gì mà cậu đã tự cọ ra nhiệt, xương quai xanh động tình đỏ lên, đôi mắt ươn ướt, khảm trên ngũ quan xinh đẹp, nghe thấy lời Thịnh Kỳ Phương nói, cậu có chút ủy khuất dùng cánh mông cọ xát dương vật cách một lớp quần của Thịnh Kỳ Phương.
''Thế nhưng lão công cũng cứng rồi."
Hết chương 1.

Bình Luận (0)
Comment