Quả Hồng Nhũn

Chương 2

Cơ thể Bái Chính gầy đến nổi có thể thấy rõ xương sườn, vậy mà cánh mông lại đầy đặn nhiều thịt khiến người phiền lòng.
Một đại nam nhân, lại vểnh cao mông, mỗi lần thao đến một nửa, chứng kiến cảnh bàn tay mình đã vô thức dán lên đó từ khi nào, Thịnh Kỳ Phương đều giận đến đỏ mắt.
Nhưng hai cánh tay và dương vật đều không có liêm sỉ như nhau, mặc kệ người dưới thân dâm thành cái dạng gì, dù cho anh có chán ghét cậu bao nhiêu, tóm lại chỉ cần bị tình dục khống chế thì không còn quan tâm cái gì nữa.
Thịnh Kỳ Phương nhéo eo Bái Chính không cho lộn xộn, Bái Chính thấy vậy đành phải dán chặt cơ thể lên người anh, gò má cọ Thịnh Kỳ Phương, mềm nhũn gọi lão công, ngữ khí dồn dập, giống như là anh đã làm gì cậu vậy.
" Mẹ kiếp "
Thịnh Kỳ Phương hung tợn đánh một cái lên mông cậu, nâng Bái Chính lên, đứng dậy ném cậu tới một góc sô pha, anh cũng đi theo qua, một chân chống đất, một chân quỳ trên ghế sô pha kéo quần xuống, móc căn dương vật đã cương cứng từ lâu đưa tới bên miệng Bái Chính.
" Liếm "
Bái Chính vừa bị đánh mắt đã đỏ, lúc này cậu như bị tính khí của Thịnh Kỳ Phương dọa sợ, mềm nhũn nhìn anh một hồi, sau mới há miệng ngậm lấy.
Bái Chính liếm nơi đó của anh rất nhuần nhuyễn, dù sao thì lúc đầu Thịnh Kỳ Phương cũng không có cách nào cương lên với đàn ông.
Bái Chính không biết cách dùng tiểu huyệt kẹp Thịnh Kỳ Phương, thế nhưng lại học được cách liếm anh đến thoải mái.
Từ trên cao Thịnh Kỳ Phương  nhìn xuống người đang ngồi chồm hỗm trên ghế sô pha khẩu giao cho mình, hốc mắt người kia hồng, chóp mũi cũng hồng, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra cũng màu hồng nốt, cậu cúi đầu liên tục phun ra nuốt vào, dáng vẻ rất biết vâng lời, nhưng vẫn còn một đoạn rất dài không ngậm hết được, Bái Chính chỉ có thể vừa mút bao quy đầu vừa dùng tay tuốt lộng.
Có thể vì đôi tay kia quá lạnh, tiếp xúc với dương vật đang nóng lên hoàn toàn như một tầng băng lửa kết hợp, thêm cả mười ngón tay vừa mảnh vừa trắng, nắm lấy tính khí dữ tợn tạo nên hai hình ảnh đối lập rõ ràng. Thịnh Kỳ Phương bị kích thích thở gấp một hơi, Bái Chính lập tức dừng động tác, nhả quy đầu to lớn ra, cánh môi đỏ tươi ướt át, sốt ruột ngẩng đầu hỏi.
" Lão công, em cắn trúng anh sao? ''
Thịnh Kỳ Phương cảm thấy cậu vốn dĩ cố ý, Bái Chính dâm đãng đến như vậy lẽ nào không phân biệt rõ thế nào là thoải mái thế nào là đau sao?
Dục hỏa càng khiến lửa giận tăng cao, Thịnh Kỳ Phương không để cậu tiếp tục liếm mà trầm mặt lật người Bái Chính lại, hai tay đẩy cánh mông đang vểnh ra cao đâm vào.
Eo nhỏ của Bái Chính hạ xuống, đột nhiên bị đâm sâu khiến cậu nghẹn ngào kêu lên một tiếng, âm cuối khàn đi, hòa cùng tiếng khóc nức nở, âm thanh nức nở nghẹn ngào giống như đang phải chịu oan ức vô cùng.
Thịnh Kỳ Phương nhéo mông cậu thao lộng, dương vật thô to hung hăng xỏ xuyên miệng huyệt, Bái Chính quá mức mẫn cảm, chỉ cần anh đỉnh vào nơi sâu nhất trong người cậu cũng đủ khiến cậu đạt tới cao trào, càng khỏi cần phải nói đến không khống chế sức lực mà thao.
Quả nhiên Bái Chính rất nhanh chóng cong eo bắn một lần, cậu gian nan quay đầu để lộ gương mặt đầy lệ, chịu không nổi mà cầu Thịnh Kỳ Phương,
" Lão công...Ah Ân...Quay về, quay về giường Ân...Cầu...Xin anh lão công...Ah ah ah...Ô ô...Cầu xin anh... "
Thịnh Kỳ Phương thẳng lưng đâm vào càng sâu, Bái Chính chỗ nào cũng mẫn cảm, chỉ cần bị Thịnh Kỳ Phương cắm vào liền thoải mái, ý thức mơ hồ mà gọi, lúc này bị đâm đau mới hơi hồi phục lại chút thần trí.
Cậu vừa khóc vừa thở hổn hển,nghẹn ngào nói
" Trở về phòng, ngày mai Ân... Ngày mai sẽ không làm... Không làm... "
Thịnh Kỳ Phương nghe cậu nói vậy lập tức rút dương vật ra, giơ tay đánh " bành bạch " vài cái lên cánh mông đã bị anh nhéo đến đỏ, quay người trở về phòng.
Anh chủ động nằm lên giường, qua một lúc mới nhìn thấy Bái Chính để hai chân trần đi tới, trên người cậu còn mặc áo lông mỏng, chỉ có điều nó đã bị kéo đến xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dạng gì. Bái Chính đứng ở cửa, gọi anh
" Lão công... "
Thịnh Kỳ Phương không nói không rằng, nhắm mắt, rất nhanh anh đã nghe thấy một loạt tiếng xột xoạt, tiếp theo Bái Chính từ dưới chân anh chui vào trong chăn, bò một đường từ chân đến hông.
Rõ ràng bị một lớp chăn che khuất không thể thấy gì, vậy mà trước mắt Thịnh Kỳ Phương vẫn hiện ra hình ảnh Bái Chính lè lưỡi liếm nơi kia của anh, đôi lúc đưa ra một đoạn lưỡi đỏ hồng.  Cách một lớp chăn, anh đè đầu Bái Chính đè lại, lập tức cảm nhận được da thịt dán lên tính khí của mình, Bái Chính kinh hoảng giãy dụa, cầu xin tha thứ:
" Lão công...lão công... "
Thịnh Kỳ Phương biết Bái Chính sợ cái gì, khí lực trên tay không giảm chút nào, Bái Chính uốn éo vài cái, hiểu rõ bản thân không thể giãy khỏi gọng kiềm của anh, rất nhanh liền ngoan ngoãn gục mặt tại chỗ, mở miệng nhỏ giọng:
'' Lão công, lau một cái rồi liếm được không? Em tự mình lau, dùng áo lông lau, được không lão công? ''
Thịnh Kỳ Phương hỏi cậu:
" Em chê tôi bẩn? "
" Không phải! Không có chê lão công, em không chê lão công... "
" Vậy thì làm sao? "
" Xuyên tiểu huyệt, lão công... " Bái Chính ở trong chăn rầu rĩ, âm thanh lọt vào tai Thịnh Kỳ Phương rất thấp, " Em lau xong sẽ liếm, được không? ''
Lúc cậu nói chuyện toàn bộ hơi thở nóng rực đều phun lên bắp đùi của Thịnh Kỳ Phương, vật kia lại bắt đầu trướng đau, Thịnh Kỳ Phương không còn kiên nhẫn làm nhục Bái Chính, vén chăn đẩy cậu thành tư thế nằm ngửa, sau đó tách hai chân cậu ra, đâm vào tiểu huyệt đã sớm bị anh thao đến chảy nước.
Làm trên giường thoải mái hơn làm trên ghế sô pha gấp trăm lần, eo và lưng không bị ép đến đau nhức, Thịnh Kỳ Phương dùng cả gốc rễ mà thao cậu, Bái Chính phối hợp cùng với tiết tấu của anh, cậu nửa khép mắt, ư ah rên rĩ, rất nhanh liền vô lực tách chân mình ra, cậu mềm nhũn gọi lão công, mặt hiện lên một tầng ửng hồng, con ngươi đen kịt chứa đầy lệ.
Thịnh Kỳ Phương buông tay khỏi cánh mông đã chịu đủ dằn vặt, tiếp nhận Bái Chính cong gối, nhìn thấy cậu nhắm mắt muốn hưởng thụ, một trận bực mình dâng lên, anh lại hung hăng đỉnh một cái, cảnh cáo Bái Chính. 
" Em nói, ngày mai không làm "
Ngữ khí của anh quá kém, nhờ vậy mà Bái Chính mới mơ hồ tỉnh táo hơn một chút, cậu im lặng gật đầu, mí mắt rũ xuống, lông mi thật dài bị nước mắt dán thành một nhúm, nhỏ giọng nói:
" Em nhớ kỹ rồi, ngày mai, ngày mai sẽ không phiền lão công. "
Miệng Bái Chính nói như vậy, tràng bích lại bắt đầu co rút, kích thích Thịnh Kỳ Phương chọc sâu vào, bất chợt bị nơi ẩm ướt kẹp lấy, phút chốc nửa người đã tê rần, thiếu chút nữa đã bắn ra.
Lông mày Thịnh Kỳ Phương càng nhíu chặt, cảm giác không thể nhớ rõ là một hay hai lần bị dáng vẻ giả bộ đáng thương của Bái Chính lừa, nhất thời lửa giận bốc lên, không nói một lời dư thừa nào, tính khí dữ tợn liền nhanh chóng ra vào, dùng sức bắt lấy hai chân Bái Chính thao, che tai không thèm nghe cậu khóc cầu.
Hết chương 2.
Công thật sự có tình cảm với thụ, ra vẻ lãnh đạm như vậy là vì thụ dùng sai cách để yêu ảnh, nhưng chung quy vẫn là có thương nhau nên mình sẽ để xưng hô như vậy , vừa không quá xa cách cũng không quá thân thiết.
Truyện này H tương đối nhiều nhưng không ngán, khổ nỗi editor là người hay ngại ngùng, đọc H không sao mà edit có cảnh H thì lại ngượng vô cùng :((

Bình Luận (0)
Comment