Kim Quy cung
“Tiểu chủ tử, ngài đi đâu mấy ngày vậy?” Quản gia nhìn thấy Dương Dương về vội hỏi.
“Ta đi Đông Hải tầm bảo” Dương Dương khoe viên dạ minh châu ngàn năm ra.
“Tiểu chủ tử, chủ tử sắp về rồi. Ngài mau đi luyện công đi.”
“Được rồi, khi nào lão hồ ly về thúc nói ta luyện đan.”
“Vâng.”
Dương Dương chạy vào phòng luyện đan chuẩn bị nguyên liệu để luyện đan. Mỗi lần sư phụ ra ngoài là nàng sẽ đi chơi, trước khi sư phụ quay lại nàng sẽ giả bộ tu luyện.
Đáng thương Tiểu Dương Dương không biết được lão hồ ly sư phụ nhà nàng biết tỏng trò trẻ con của nàng. Chỉ cần nàng có giới hạn, hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vừa luyện xong bảo nhan đan thì tiếng mắng đến trước người “Thối nha đầu, con lại luyện đan bảo nhan, không tiền đồ.”
“Ây da, lão hồ ly, ngài về rồi à...” chưa nói xong Dương Dương liền bị gõ một cái vô đầu. “Ngươi thối nha đầu, bản quân là kỳ lân, không phải tên hồ ly thối.”
“Sư phụ người thử hỏi cả thiên đình này xem ngài giống hồ ly hay kì lân đây.” Dương Dương đắc ý nhìn Thanh Liên đế quân.
“Hừ, nói chính sự, mười ngày nữa đến chỗ Tư Mệnh đi lịch kiếp.”
“Sư phụ, đồ nhi có việc đi trước...”
Chưa kịp chạy liền bị Thanh Liên đế quân tóm lấy cổ. Thanh Liên vẻ mặt rèn sắt không thành thép điểm điểm trán Dương Dương “Dương nhi, con nhìn phụ quân, mẫu phi, di di của con xem, bọn họ 6 vạn tuổi liền thành thượng thần. Còn con, có danh sư giống như ta, có thiên phú, hơn 3 vạn tuổi đã là thần quân, một bước nữa là thành người phi thăng thành thượng thần nhỏ nhất tam giới.”
(Tam giới: Thần, Ma, Nhân)
“Thành thượng thần có ích gì, chẳng phải phụ mẫu của con cũng chết hay sao.”
“Con... chẳng phải Mẫu Đơn di di của con còn sống đấy sao.”
“Nhưng mà lần này là tình kiếp...”
“Không nhưng nhị gì hết, lần này chiến thần Mặc Kha cũng hạ phàm.”
“Mặc kệ là ai... khoan đã, người nói ai cơ?” Con rùa nào đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn Thanh Liên.
“Đúng là A Kha, ta nói này, ta cùng hắn đều là nam thần của tam giới, nhưng tại sao chưa bao giờ thấy con nhìn vi sư bằng ánh mắt sùng bái như vậy thế, hửm?”
“Con cũng rất sùng bái người đấy thôi, chẳng qua người không nhìn thấy, còn Mặc Kha đế quân...” Dương Dương hồi tưởng lại lần đầu khi nhìn thấy Mặc Kha đế quân. Lúc trước, sư phụ không cho nàng đi theo hắn đến chiến trường thần ma, nàng lúc ấy hiếu kì liền cùng Tiểu Hỏa Hồ của động hồ ly trốn đi theo. Đến chiến trường thì nhìn thấy một nam tử tóc đỏ dài ngang lưng nửa phần trên cố định bằng một cây trâm bạc khắc hoa văn của Phượng tộc, đôi lông mày rậm và đen, đôi mắt phượng có thần đầy sát khí nhìn Ma tộc, môi dày rộng vừa phải mặc giáp bạc tay cầm Phượng Vĩ cầm - một trong mười thần khí thượng cổ đang giao chiến cùng ma quân của Ma tộc. Khiến nàng ấn tượng nhất là lúc hắn đạp lên người ma quân nói “Phạm ta thần tộc, giết không tha“. Sau đó ư, nàng không biết, bởi vì ánh mắt như có như không của sư phụ bắn tới, Tiểu Hồ liền kéo nàng chạy trối chết.
“Nha đầu háo sắc, mau lau nước miếng”
Nghe vậy, Tiểu Dương Dương vội lấy tay áo lau, lau xong mới biết mình bị lừa trừng mắt nhìn con phượng hoàng nào đó cười thành một cục.
“Con yên tâm, vi sư đã nhờ A Kha chăm sóc, nên con không cần lo lắng tình kiếp.” Thanh Liên từ ái xoa đầu Dương Dương.
“Ân.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Mười ngày sau
“Đế quân, người để Mặc Kha đế quân cùng Dương Dương thần quân cùng lịch kiếp liệu...”
“Tư Mệnh không lần lo lắng, bản quân còn sợ không có cơ hội để Dương nhi cùng A Kha cùng nhau lịch kiếp đây.” Thanh Liên đế quân cười như lão hồ ly.——— —————— —————— —————— —————— ——————
Nhân gian
Hoàng cung Tây Lương, Cảnh Nhân Cung
“Sinh rồi, hoàng hậu nương nương sinh rồi!” Tiếng bà vú vang ra, cùng lúc đó dị tượng xuất hiện tứ quốc, trời âm u bỗng nhiên sáng chói, muôn hoa đua nở tỏa hương thơm nồng nàn, trăm loài chim hiếm bay lượn trước Cảnh Nhân cung.
“Chúc mừng bệ hạ, trưởng công chúa ra đời, trời giáng điềm lành, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Cung nhân quỳ xuống hành lễ, đợi một lúc lâu mà không thấy bệ hạ miễn lễ, một người to gan ngẩng đầu lên nhìn nhưng mà không thấy bệ hạ của bọn họ đâu. Bởi vì bệ hạ của bọn họ đã chạy vào trong phòng sinh rồi.
Người ta thường nói nam nhân sẽ không bước vào phòng sinh, cho dù người dân bình thường cũng không. Bất quá nam nhân hoàng tộc của Tây Lương Quốc lại ngoại lệ, các đời hoàng đế vương gia đều nhất thế một đôi, vài trường hợp có mấy người thiếp thất.
Trong phòng sinh
“Nương tử, vất vả rồi” Đam Đài Khiêm - hoàng đế Tây Lương hôn nhẹ lên trán hoàng hậu.
“Không vất vả, nhưng mà nữ nhi giống chàng mà không giống ta.” hoàng hậu nương nương ăn giấm chua.
“Nữ nhi còn nhỏ, biết đâu sau này lớn lên lại giống nàng thì sao.” Bệ hạ dỗ dành thê tử.
“Hừ. À phải rồi, chàng đã nghĩ được tên cho nữ nhi chưa?”
“Lúc nữ như vừa sinh ra ánh mặt trời chói sáng, gọi là Đam Đài Dương Dương, Dương của mặt trời.”
“Dương Dương, tên hay.” hoàng hậu vỗ tay khen. Sau đó phu thê hai người ôm tiểu công chúa hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, tại thừa tướng phủ của Thân Đồ thừa tướng
“Tướng gia, mạch đập của tiểu công tử đã trở lại bình thường.” Thái y thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng lúc nãy tiểu công tử tướng phủ sắp đi đời nhà ma, vậy mà dị tượng xuất hiện liền khỏe mạnh.
Nghe thấy lời thái y, hốc mắt thừa tướng đỏ lên.