Nghe thấy lời thái y, hốc mắt thừa tướng đỏ lên. Nhi tử của hắn không sao rồi, thê tử của hắn đã mất, nếu nhi tử có chuyện gì hắn không biết sống sao nữa đây. Lúc dị tượng xuất hiện bệnh tình của A Kha chuyển biến tốt đi, chẳng lẽ... Thừa tướng giật mình bấm đốt tay, hôm nay hoàng hậu nương nương sinh, tiểu công chúa ra đời sau đó nhìn về phía nhi tử của mình nói thầm “Tất cả đều là duyên số.”
Sáu năm sau
Kinh thành Tây Lương
“Thúc thúc, con muốn ăn kẹo đường.” Nữ hài đẩy đẩy nam tử đang dựa lưng vào xe ngựa ngủ.
“Dương Dương, con ăn nữa sẽ rụng răng đấy, sắp đến nhà rồi để cho thúc ngủ.”
“Thúc là tên lừa gạt.” Mắng xong nữ hài cũng dựa vào nam tử ngủ. Mấy bữa nay bọn họ chạy mấy ngày đêm để về kinh nên ngủ không được yên giấc.
Tiểu nữ hài trong xe ngựa là Đam Đài Dương Dương, trưởng công chúa của Tây Lương Quốc và cũng là Dương Dương thần quân đang lịch kiếp. Còn nam tử đang ngủ chính là đường đệ của hoàng đế Tây Lương, Phúc vương gia.
Nửa canh giờ sau
Ngự thư phòng
“Phụ hoàng, mẫu hậu, Dương Dương về rồi” Dương Dương nhào tới ôm lấy Nạp Lan hoàng hậu.
“Tiểu Dương nhi của mẫu thân về rồi, để mẫu hậu xem con có gầy đi không?” Nạp Lan hoàng hậu bế Dương Dương đặt lên đùi.
“Không gầy, còn mập thêm” Nạp Lan hoàng hậu hài lòng véo véo má nữ nhi.
“Đúng vậy, công chúa của phụ hoàng đáng yêu nhất.”
“Hừ, cũng không xem ba tháng nay do ai nuôi.” Phúc vương gia đắc ý nói.
“Được rồi, ta mang Dương Dương tắm rửa chải đầu. Tối nay còn có yến tiệc.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Vĩnh Hoà cung
“A Kha, trưởng công chúa là người sáu năm trước đã cứu mạng con. Nếu như lát nữa, con được chọn làm thư đồng cho công chúa thì không được từ chối.” Thân Đồ thừa tướng dặn dò như tử, mấy hôm trước bệ hạ có ý muốn từ trong vương tôn quý tộc chọn hai thư đồng cho công chúa. Nhi tử của hắn cái gì cũng tốt nhưng quá ít nói chỉ sợ nó kháng chỉ bất tuân.
“Vâng.”
“Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, trưởng công chúa giá lâm.” Tiếng hô của thái giám cắt đứt cuộc trò chuyện của cha con tướng gia.
“Thần/ thần phụ/ thần nữ/ nô tài tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên thiên tuế, tham kiến trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Chúng khanh bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Đám triều thần cùng gia quyến ngẩng đầu lên liền kinh ngạc bởi vì trưởng công chúa bên cạnh hoàng hậu nương nương. Nữ hài mặc một thân váy màu hồng phấn, tóc chải hai búi, đính mỗi bên hai chiếc chuông nhỏ, thắt lưng bằng lụa màu đỏ đính hồng ngọc, đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí, mũi cao, môi nhỏ nhắn, đặc biệt là khí chất. Sau này trưởng thành ắt thành đại mỹ nhân. Từ ngày trưởng công chúa chọn lễ vật trăm ngày đến bây giờ chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người nên bọn hắn cứ nghĩ rằng trưởng công chúa xấu xí không thể gặp người. Nghĩ rằng hoàng hậu sau khi sinh công chúa bị tổn thương nguyên khí không thể có con được nữa. Nghĩ rằng bệ hạ chỉ có một mình công chúa nên tìm cách đưa nữ nhi của mình vào cung để sinh hạ long nhi nhưng lần nào cũng thất bại.
“Hôm nay là trung thu, là ngày đẹp, quả nhân muốn tuyên bố một chuyện, trưởng công chúa tiếp chỉ.” Sau đó giơ tay ra hiệu Thân Đồ thừa tướng tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trưởng công chúa Đam Đài Dương Dương, thông minh hào phóng, vừa sinh ra trời sinh dị tượng, là thiên định đế vương. Nay trẫm sắc phong nữ vương Tây Lương, đủ mười lăm tuổi đăng cơ thành nữ hoàng Tây Lương. Khâm thử.”
“Nữ nhi tạ chủ long ân.” Dương Dương nghiêm trang tiếp chỉ. Từ hôm nay trở đi, nàng là trữ quân của Tây Lương quốc. Nàng không cầu trở thành minh quân lưu danh thiên cổ. Chỉ mong có thể bảo vệ người nhà, bằng hữu, bảo vệ con dân của nàng, không để bách tính Tây Lương chìm trong đói khổ. Không thể phụ lòng phụ hoàng, mẫu hậu.
“Thần/ thần phụ/ thần nữ/ nô tài tham kiến nữ vương điện hạ, cung chúc điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Mặc kệ bất mãn hay không bất mãn, đám triều thần cùng gia quyến đều phải quỳ xuống hành lễ. Không phải bọn hắn chịu khuất phụ dưới sự cai trị của một nữ nhân, mà bởi vì thánh chỉ đã nói quá rõ ràng rồi. Trưởng công chúa, à không, phải gọi là nữ vương, nàng thiên định đế vương, huống hồ người tuyên chỉ lại là Thân Đồ thừa tướng, chứng tỏ tướng gia đã biết trước, không chỉ không phản đối mà còn tán thành. Trấn quốc tướng quân lại là cữu cữu của nữ vương. Đứng đầu quan văn quan võ đều không ý kiến, đám tép riu bọn hắn nào dám phản đối, không chỉ chọc mặt rồng không vui mà còn làm cho đế quân tương lai ghi thù.
“Miễn lễ.” Dương Dương uy nghiêm nhìn chúng thần.
“Ngày mai Dương nhi theo phụ hoàng đến ngự thư phòng đi.” Đam Đài Khiêm vẫy vẫy Dương Dương đến, sau đó nhìn Thân Đồ thừa tướng và Nạp Lan tướng quân nói “Trẫm nhớ hai vị ái khanh đều có nhi tử tầm 8,9 tuổi, vậy thì bắt đầu từ mai tiến cung làm thư đồng của Dương nhi đi.”
“Thần tuân mệnh.”
Việc hoàng thượng muốn chọn thư đồng cho nữ vương bọn họ đều biết, nhưng lúc đó nữ vương chỉ là công chúa bọn họ khinh thường giờ thì hối hận không kịp.