Quá Thời Hạn

Chương 17

Cố Bình An tự nhận mình không phải là người người rộng rãi, dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, điều này hẳn là ai cũng đã biết rõ. Cô biết mình nói thế chính là làm cho những người cạnh cô cảm thấy khó xử, nhưng cô lại không nghĩ mình là nguyên nhân phát sinh những khó xử này.

Bên đầu dây kia Cố Mẹ thở dài một hơi nói:”Bình An, tính con đã thế này mẹ cũng không biết phải nói gì hơn? Có một số việc, vì con còn quá nhỏ nên mẹ cũng không biết phải mở miệng nói thế nào, tóm lại mẹ hy vọng con cùng Mạc Phi có thể chung sống hòa bình với nhau.”

Cố Bình An cười càng thêm lạnh lùng, ánh mắt giờ đây không còn chút ấm áp nào, đưa mắt lên nhìn bên ngoài thành phố rực rỡ đèn hoa.

“Mẹ, con và Mạc Phi cả đời này sẽ không thể nào chung sống hòa bình được cả”

“Bình An, thật tình con có phải là….”Bên kia đầu dây Cố Mẹ quả nhiên là rất nóng lòng muốn nói giúp gì đó, lại không biết vì sao điện thoại truyền đến vô số tạp âm, âm thanh vang lên vừa ầm ĩ cũng vừa thật chói tai, Cố Bình An phải đem điện thoại cách một khoảng thật xa với tai mình.

Qua một hồi thật lâu, không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ điện thoại kia truyền đến. Cố Bình An không còn cách nào khác là ngắt điện thoại rồi gọi lại nhưng không có ai tiếp máy.

Cô cảm thấy thật kỳ quái, nhưng lòng cô cũng ngầm đống ý không muốn nghe chuyện mà Cố mẹ muốn nói ra.

Ngày hôm sau, Cố Mẹ lai gọi cho cô, có vẻ như bà đã khôi phục lại tâm trạng của trước đây. Bà khéo léo không đề cập gì đến chuyện điện thoại bị cắt đứt nửa chừng của ngày hôm qua, cũng không cho cô cơ hội mà hỏi tới. Cố Bình An cố vài lần muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cố đem chuyện bất ngờ xảy ra hôm qua mà nuốt trở xuống.

Nếu mẹ cô đã muốn vờ như chuyện kia chưa từng phát sinh cô cũng không ngại câm điếc mà phối hợp với bà một chút.

Cuối tuần, Cố Mẹ đúng giờ đợi ở dưới công ty. Cố Bình An sau khi tan làm, khi ra đến phòng tiếp tân của công ty liền thấy Cố Mẹ đang ngồi ở đó.

Thật ra cô sớm đã nhìn thấy Mạc Phi đang đứng ngoài kia nói điện thoại lại không hề có chút biểu hiện gì khó chịu. Đây cũng là điểm rất giống nhau của cô và Thẩm An Bình, nếu đã định phải làm chuyện gì, dù bản thân không thích cũng là xem nhẹ một chút cho nên cô chọn không để ý đến cô ta, trực tiếp bước đến cạnh Cố mẹ.

Cố Bình An không lên tiếng, trong phòng tiếp tân hiện giờ ngoại trừ bảo an chỉ còn hai mẹ con cô, đang ngồi đó. Mạc Phi tiếng cười hơi lớn, âm thanh trong trẻo kia cứ nhắm vào màng nhĩ của cô thẳng một đường mà dội vào:”Thật thấy ghét đi, anh sao cứ nói chuyện gì đâu không a! Em bây giờ đang ở cùng với Mẹ nuôi và Bình An. Anh định trực tiếp qua đó hay là muốn tới đây đón mọi người đi cùng?”

“Cái gì, em chưa bao giờ nói vậy nha!”

“…”

Cố Bình An nghe thấy Mạc Phi nói chuyện nhưng lại giống như đang làm nũng hơn. Không cần nói ra cô cũng biết rõ cô ta là đang nói chuyện với ai rồi, tự nhiên trong lòng Cố Bình An cảm thấy thật khó chịu, cảm thấy mình sao thật nhỏ nhen. Mạc Phi rất tài giỏi, lúc trước không phải họ chưa từng nói chuyện qua, cô lại không hề cảm thấy bọn họ có thể thân thiết với nhau đến vậy. Bây giờ cô ta còn thân thiết gọi cô là”Bình An”, không biết người vừa nói hai chữ “Bình An” đó có thật đúng là cô ta hay không nữa a.

Cô vỗ nhẹ bả vai Cố mẹ:”Đi thôi, còn ngồi đây làm gì, không khéo lại ảnh hường đến những người khác thì không tốt cho lắm.”

Cố mẹ hơi ngẩng đầu, cười sâu xa, hạ giọng nói:”Mẹ ngồi đây cố tình để cho ông chủ con nhìn thấy, để cho họ biết con là con gái của Cố tổng, như vậy họ ít nhiều cũng nể mặt vài phần, sẽ không làm khó dễ con a!”

Cố Bình An nhếch mũi:”Nếu bất ngờ ưu đãi con, chẳng những làm cho ông chủ khó xử sợ còn làm cho đồng nghiệp khác bất mãn, chán ghét con thôi”

Cố Mẹ nhíu mày:”Đứa con gái này, bộ làm con của Cố gia là rất mất mặt sao?”

“Dĩ nhiên là không phải”, Cố Bình An cười nhẹ, không hề có chút ác ý nói thêm:”Nếu mất mặt như vậy thì làm sao có người không ngại sống chết cũng muốn trở thành con gái Cố gia chứ?”

Nói xong câu đó, Cố Bình An lập tức hối hận. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tổn thương mẹ mình, nhưng bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại nông nổi đến như vậy. Cô tự nhiên hiểu rất rõ ràng nói ra lời này chỉ càng làm cho Cố mẹ thêm thương tâm, thất vọng mà thôi.

Thực tế đã chứng minh, Cố Bình An là người luôn rất kỳ quái. Càng trong lúc không để ý cô lại càng có thể nói ra chuyện tròng lòng một cách rất tự nhiên; cũng như cô càng muốn mình không nên để ý, lại cứ thế không kiềm chế được mà suy nghĩ đến nó.

Nhiều năm qua, đã có vô số cơ hội cô rất muốn nói cho mẹ biết là cô không thích Mạc Phi không phải vì chán ghét cô ta, cũng không phải là ganh tị khi nhìn thấy cô ta được nhiều người ngưỡng mộ và yêu thích mà chính là vì Cố Mẹ đối xử quá thiên vị, cô cảm thấy được nguy cơ trong đó, dĩ nhiên cô càng không muốn phải chia xẻ tình yêu của mẹ dành cho mình với bất kỳ một người nào khác. Nhưng cô lại không có can đảm lên tiếng, lòng cứ hy vọng một ngày nào đó Cố Mẹ sẽ nhạy bén nhìn ra mà quan tâm đến cô nhiều một chút, khổ nổi thực tế phủ phàng cứ như vậy mà diễn biến theo chiều hướng không thể khống chế.

Trò chơi đoán ý của người khác cô chưa bao giờ muốn tham gia, không nghĩ trong tình cảm nam nữ nó cũng thế mà phát sinh.

Có đôi khi trong tay càng có nhiều thứ thì càng có cảm giác sợ hãi khi bị mất đi, bởi vì loại tình cảm này một khi mất đi, nó sẽ là làm đảo lộn tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cô, e rằng cô sẽ chao đảo không thể đứng vững.

Cố Mẹ cũng không đáp lại, thấy Mạc Phi giờ đã ngắt điện thoại từ khi nào, đang hướng phía cô đi tới. Mỗi một bước đi, váy áo bên dưới khẽ đong đưa bay bay, trông dáng điệu lại càng thêm thập phần đẹp mắt.

Thấy Mạc Phi từ từ đến gần, Cố Mẹ và Cố Bình An không hẹn mà cùng nhau lập tức im lặng. Cố Mẹ dường như có chút suy nghĩ gì đó quay sang liếc nhìn Cố Bình An. Một cái liếc mắt kia thật ra đã gói ghém rất nhiều cảm xúc cùng hàm ý trong đó, Cố Bình An nhìn thấy mà sợ hãi.

Cả hai từ trước đến giờ dù luôn cố ý tránh né đem vấn đề này nói cho rõ ràng, chính vì thế mà đôi lúc họ lại cảm thấy mình ăn ý đến quỷ dị đi.

Thẩm An Bình luôn biết cách hưởng thụ cuộc sống, nên nhà hàng mà anh ta đặt khỏi nghi ngờ là rất sang trọng, cao cấp. Bên trong trang hoàng vô cùng tinh xảo, chất lượng phục vụ nơi đây cũng là một trong những ưu điểm cạnh tranh mạnh nhất của nhà hàng. Thẩm An Bình là người biết sắp xếp rất chu đáo, đặc biệt trong vấn đề giao tiếp với bề trên, anh đã sớm đến nơi hẹn gặp, vừa nhìn thấy bọn họ ba người bước vô lập tức đứng dậy nghênh đón.

Thẩm An Bình này hiển nhiên có công phu rất cao trong việc giả vờ giả vịt, cao thâm đến nỗi người khác chỉ phải trước mặt anh đành chấp nhận phần sai về mình. Anh rất phong độ giúp Cố Mẹ kéo ghế ra ngồi, Mạc Phi cũng tự động ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh còn chưa kịp xoay người, Cố Bình An đã nhanh chóng kéo ghế, rồi không chút khách khí mà ngồi xuống trước.

Thẩm An Bình người hơi run một chút, ngay lập tức cười cười rồi kéo ghế ngồi cạnh Cố Bình An. Lúc nào, đối với cô, anh cũng luôn tỏ ra cử chỉ cho thấy bọn họ rất thân mật, nên người ngoài nhìn vô cũng không thấy giữa bọn họ có gì là không ổn, nhưng trong lòng cả hai đều biết rất rõ, đều cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Thẩm An Bình cùng Cố mẹ và Mạc Phi trò chuyện thật vui vẻ, bộ dáng như một đứa nhỏ thật khiêm tốn, nhưng cũng không quá nghiêm túc dè dặt, ngẫu nhiên cách nói chuyện như đối với người cùng trang lứa nên làm cho Cố mẹ cùng Mạc Phi cười không ngớt. Cả bàn chỉ có Cố Bình An là biểu tình hơi cứng ngắt mà thôi, tuy ngoài cười nhưng trong lại không cười.

Thẩm An Bình áy náy xin phép mọi người để ra ngoài tiếp điện thoại, Mạc phi cũng thật lựa “đúng dịp” mà đi vệ sinh. Cố Bình An nhìn bóng dáng Mạc Phi rời đi, lòng bất giác cười lạnh, suy nghĩ: muc đích của cô ta thật đã rất rõ ràng.

Cô không có ý định vạch trần, cũng không muốn nhận xét hay đánh giá nhiều, chỉ cúi đầu lo ăn.

Cố Mẹ thấy Cố Bình An suốt buổi không hề lên tiếng, lòng tự nhiên hiểu được là cô đang không thoải mái, hơi thở dài một tiếng:”Bình An, con cũng đừng cảm thấy khó chịu mà cục hứng không vui, mẹ cũng không phải thật lòng muốn tác hợp cho hai đứa nó, chỉ là muốn giúp cho Mạc Phi có một cơ hội mà thôi, những chuyện khác mẹ đương nhiên sẽ không nhúng tay vào nữa.”

Tay Cố Bình An đang nắm đôi đữa chợt hơi run lên một chút, cô gắp đại vài miếng thức ăn trước mặt cho vào miệng, không cảm thấy một chút mùi vị gì, cô chậm rãi nói:”Bọn họ rất xứng đôi mà!” Lời này thốt ra cô cũng không biết chính mình là nói thật tình hay giả dối nhưng Cố Mẹ nghe thấy vẻ mặt liền tươi rói. Bà còn đang muốn hỏi gì đó, liền bị Cố Bình An thêm vào một câu.

“Mẹ đã bỏ sức tạo một cơ hội tốt như vậy, xem ra là sẽ thành công mà.”

Thái độ cô càng bình tĩnh, thì ngược lại Cố Mẹ càng là có chút không quen, bà thận trọng hỏi cô:”Bình An, con hãy trả lời thật với mẹ, có phải con đã yêu thích Thẩm An Bình hay không?”

Cố Bình An buông đũa, nhấc đầu lên, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh lẽo:”Nếu thật như vậy, chẳng lẽ mẹ đành lòng bắt Mạc Phi nhường lại cho con hay sao?” Nói xong, cô không quên mỉm cười thật dịu dàng, không đợi cho Cố Mẹ có dịp trả lời liền đứng dậy:”Con muốn ra ngoài một chút.” Để lại Cố Mẹ nơi đó với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Cố Bình An vừa bước ra khỏi phòng ăn liền nhìn thấy ở một góc kia Thẩm An Bình đang đứng nói chuyện gì đó cùng Mạc Phi. Thẩm An Bình đang đưa lưng về phía cô nên cố Bình An không nhìn thấy được biểu tình hiện giờ trên mặt của anh, nhưng đối diện anh khuôn mặt Mạc Phi dần dần đỏ lên. Hai người bọn họ dường như đang nói đến chuyện gì đó rất quan trọng cho nên biểu tình của Mạc Phi cũng trở nên rất nghiêm túc. Cố Bình An nhìn thấy, trong lòng không chút hứng thú, nên cũng không muốn nắn ná lại thêm nữa, nhấc chân hướng phía khác mà đi, cũng không hề quay đầu nhìn lại.

Cô đứng hóng gió tại một hành lang dài, nhìn ra bên ngoài khung cảnh xa hoa của thành phố qua cửa sổ bằng thủy tinh không khỏi cảm thán. Cảnh trí ở hành lang cùng với thiết kế tinh xảo bên trong nhà hàng dường như bị ngăn cách hoàn toàn. Bên trong những chiếc ghế dựa ấm áp làm lòng người cảm thấy thật dễ chịu hơn trái ngược bên ngoài hành lang vắng lặng, lạnh lẽo đến thấu xương. Nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, những hạt mưa bụi giờ đang không ngừng tung bay lả tả khắp nơi. Nếu giữa mùa thu mà ngồi ở đây chắc là rất lạnh, đã vậy còn có những cơn gió vô tình thổi qua, mang theo ẩm ướt. Ánh đèn nêon cùng đèn đường như đang hòa lẫn chung một nhịp điệu, dưới từng cơn gió mùa thu thổi tới bất giác như đang chặt chẽ hòa quyện thành một khối, trông như một dải lụa sáng bóng không ngừng bắn ra tia hào quang.

Cố Bình Am nhìn cảnh đẹp tỉnh lặng này đến ngẩn cả người. Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì mà lại nhập thần đến vậy, ngay cả tiếng giày cao gót của Mạc Phi đang đều đều tiến gần mà cô cũng không hề nghe thấy.

Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, đầu vừa quay mạnh liền nhìn thấy Mạc Phi. Khuôn mặt cô dường như đã được trang điểm rất kỹ không nhìn ra một chút sơ xót nào.Cô tươi cười như gió xuân ấm áp, từ xách tay lấy ra một gói thuốc lá tinh xảo đặc biệt dành cho phái nữ, thần thục rút ra một điếu, đưa cho Cố Bình An:”Có muốn thử không?”

Cố Bình An có chút kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường khi nãy, khách sáo lắc đầu:”Không cần, cám ơn.”

Mạc Phi cũng không cố ép, thuần thục châm thuốc, dùng hai ngón tay vừa đẹp lại vừa thon dài giữ lấy điếu thuốc, hít vào một hơi rồi thành thục nhả khói, nhìn qua bộ dáng thật mê ly dụ hoặc. Tối nay cô ta trang điểm vừa phải, không quá mức cũng chẳng phải qua loa, mái tóc ngắn xinh đẹp cũng theo mỗi động tác mà đong đưa, cô chậm rãi xoay người lại, một bàn tay khác vô thức nắm thật chặt trên thành cửa sổ kia.

“Cố Bình An, cô là thích Thẩm An Bình phải không” Câu nói kia hoàn toàn là một lời khẳng định, giọng điệu này của cô, Cố Bình An rất không thích, chân mày cau lại. Cô không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, chỉ nói qua loa một câu :”Đúng vậy thì thế nào? Còn không đúng thì làm sao?”

Mạc Phi đối với đáp án của cô cũng không thấy một chút gì là ngoài ý muốn, lạnh nhạt cười, sau dó hít một hơi thuốc lá, nhẹ nhàng phun ra. Từng làn khói thuốc cứ thế trong không khí mà chậm rãi tiêu tán.

Chỉ nghe cô ta giọng điệu xem thường nói:”Không tốt rồi, tôi đây cũng muốn báo với cô một tiếng, tôi cũng thích Thẩm An Bình.”

Cố Bình An nghe thấy giọng điệu như thế liền cảm thấy rất buồn cười, ánh mắt tà mị liếc cô ta một cái, hừ lạnh khinh thường:”Cô thật rất thích Thẩm An Bình sao? Chắc có lẽ cô tưởng rằng tôi đây cũng thích anh ta cho nên mới cố tình tới đây khiêu khích tôi sao?” Cố Bình An không hứng thú mà tốn nước miếng với những người vô nghĩa như cô ta, nhưng không hiểu vì lý do gì hôm nay cảm thấy rất thích thú khi cùng Mạc Phi lôi chuyện cũ ra mà nói.

“Lúc học tiểu học, cô rõ ràng là thích khiêu vũ, nhưng lại từ chối tham gia nhập vào nhóm năng khiếu huấn luyện đặc biệt mà tranh giành vào trong đội ca hát với tôi. Đến khi trung học cô rõ ràng đã được thầy giáo ưu tiên chọn vào ban hội trưởng toàn trường nhưng cô so với việc cạnh tranh vào một chức vụ ủy viên nhỏ bé trong đội tuyên tuyền của tôi lại càng muốn hứng thú hơn. Cô một lần rồi lại một lần đều đã thắng tôi chẳng phải sao? Tại sao hiện giờ vẫn còn thấy chưa đủ chứ? Chẳng lẽ muốn chiếm lấy tất cả những người thân bên cạnh tôi luôn sao?” Giọng nói Cố Bình An không cao không thấp, chậm rãi vừa phải nhưng lại thể hiện khí thế bức người:”Mạc Phi, tôi thật sự rất muốn biết, tôi đến tột cùng là đã làm gì đắc tội với cô chứ? Cô cứ nhằm vào tôi mà đối phó?”

Ánh mắt Mạc Phi cũng dần dần ảm đạm, nhưng vẫn hiện rõ sự hung ác nham hiểm trong đó. Thật lâu sau cô dập tắt điếu thuốc, những đóm sáng từ đầu thuốc từ từ lụi tàn, rồi biến thành tro bụi, Mạc Phi nhẹ nhàng nhấc tay lên thổi mạnh vào nó, tàn thuốc còn vương lại trên đó liến cứ thế mà bay lượn trong không trung.

Mạc Phi đứng đó, chậm rãi mở miệng:”Nếu như tôi nói, tôi chính là cảm thấy cô nhìn thật rất chướng mắt, cô có tin không?”

Cố Bình An gật đầu:”Tin, bởi vì tôi đối với cô cũng có cảm giác giống như vậy.”

Mạc Phi cười cười, ánh mắt vô hồn, con ngươi đem lại nhìn không thấy cô là đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt có chút ngẩn ngơ giống như đứa trẻ hồn nhiền, một tia suy nghĩ tính toán trong đó cũng đều không có:”Tôi thật không hiểu cô có chỗ nào tốt chứ?Mà cái gì cô cũng đều có được? Loại người giống như cô không cần bỏ chút công sức hay cố gắng nào cả nhưng tại sao lại có mọi thứ chứ, cô chẳng phải cảm thấy rất đắc ý đúng không?”

Biểu tình trên mặt của cô một chút cũng không thay đổi, vẫn là mỉm cười rất tự nhiên, đôi mày sắc bên trên ánh mắt long lanh sáng tỏ làm cho người ta không khỏi mà yêu mến. Nếu so cô ta, Cố Bình An chỉ cảm thấy chính mình thật chẳng khác nào như một xác chết không sức sống.

Cố Bình An bị sắc đẹp của Mạc Phi làm cho mình cảm thấy thật kém cỏi cùng tự ti. Cô cũng không phải là đứa ngốc, ngược lại trong lòng cảm thấy thật thú vị, không ngại làm cho người nọ bị tức đến nghẹn mà chết đi, cô mạnh miệng nói:”Đương nhiên là rất đắc chí rồi. Mạc Phi có đôi khi biết chọn chỗ mà đầu thai vào cũng là một loại năng lực”

Mạc Phi cười một cách trào phúng, ý vị thâm trường nhìn Cố Bình An liếc một cái, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói:”Cô làm sao mà biết tôi không có năng lực đó?” Mạc Phi dừng lại một chút nói tiếp:”Đời này, mặc kệ thứ gì tôi muốn, tôi cũng quyết cố gắng sẽ chiếm cho bằng được. Tôi đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể đạt được tất cả những gì tôi đang có hiện nay, còn cô thì lại không tốn một chút sức nào cũng có được nó. Như vậy thật rất không công bằng.”

“Cố Bình An, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ thua cho cô. Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ chúng ta vẫn là ngang bằng nhau.”Cô đưa tay lên vén tóc, khịt mũi cười lạnh:”Cuối cùng để tôi nói cho cô câu này, mọi người trong Cố gia đều thiếu nợ tôi, bất cứ thứ gì liên quan đến họ Cố, tôi đều thấy rất chán ghét.”
Bình Luận (0)
Comment