Quá Thời Hạn

Chương 18

Bên nửa khuôn mặt của Mạc Phi ẩn khuất sau màn đêm âm u, mờ ảo, nên không thể nhìn ra được vẻ mặt cô ta, nhưng thân hình mềm mại đáng yêu động lòng người kia lại không ngừng tỏa sáng dưới ánh đèn chiếu rọi. Hành động của cô rõ ràng là cá vú lắp miệng em, nhưng lại không biết vì sao ánh mắt kia lại tràn ngập vẻ đau thương cùng sự không cam tâm.

Cố Bình An hơi trầm mặc, dường như lơ đãng nhìn thoáng qua Mạc Phi:”Mạc Phi, chưa từng có ai nợ gì cô cả!”

Mạc Phi cười càng thêm khinh miệt, đưa lên ngón tay, quyến rũ quấn vào một lọn tóc, đen mượt óng ả, lọn tóc kia theo từng động tác của cô nhẹ rũ xuống dường như mang theo trong đó rất nhiều tâm sự ngỗn ngang. Cô bình tĩnh liếc nhìn Cố Bình An:”Cô có tất cả mọi thứ đương nhiên là có thể nói dễ dàng như vậy đi.”

“Tôi không phải là nói dễ dàng để cho qua.” Cố Bình An cố giải thích, giọng điệu rất bình thường. Giọng cô thật trầm ổn, đây cũng là lần đầu tiên cô có thể ôn hòa mà đối mặt với Mạc Phi như thế:”Cô thật ra đã có được mọi thứ, nhưng lại luôn xoi mói, ganh tỵ với những gì mà tôi đang có mà thôi.”

“Có lẽ là vậy!” Mạc Phi xoay người,” Tôi nghĩ những gì mình muốn lại chính thật vừa vặn là những thứ mà cô có, cho nên tôi sẽ cố hết sức của mình mà tranh thủ đoạt về.” Cô nhìn Cố Bình An khoát tay, cử chỉ trong nháy mắt thật nhẹ nhàng:”Tôi đi vào trong trước, cô có thể coi như không nhìn thấy tôi ngoài đây.”

Cố Bình An đứng yên bất động, không đáp lời cô ta, một bên nhìn bóng dáng Mạc Phi uyển chuyển rời đi.

Cô chưa từng nghĩ bản thân mình có thể bình tĩnh mà đứng nhìn cô ta như thế. Một hồi lâu sau, ngay lúc bóng dáng Mạc Phi gần như biến mất trong tầm mắt, Cố Bình An hướng cô ta nói thêm một câu:

“ Cô muốn, tuy tôi không chắc mình cũng muốn có, nhưng tôi nhất định sẽ không cho cô được toại nguyện. Bởi vì tôi và cô rất giống nhau, đều thật chán ghét đối phương.”

Mạc Phi cũng không quay đầu, cơ thể thoáng run lên một cái, tiếng giày cao gót cũng chậm lại một nhịp, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô sau đó liền khôi phục tâm tình bước đi, biến mất trong tầm mắt của Cố Bình An….

Cố Bình An từ khi quay trở lại ghế ngồi vẫn một mực im lặng dùng cơm, đem mình đóng trọn vai trò của một bình hoa trang trí. Thẩm An Bình ngồi cạnh cô, hơi thở anh lại không ngừng như lan tỏa chiếm lấy không gian quanh xoang mũi của cô, Cố Bình An âm thầm trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác hốt hoảng.

Cô vừa vặn ngẩng đầu, cố điều chỉnh góc độ nhìn Thẩm An Bình. Dưới một góc độ nghiêng, cô nhìn được rất rõ khuôn mặt của anh, đường con xương quai xanh đến cằm anh rất rõ và đẹp, thể hiện cốt cách người đàn ông rất kiên nghị. Anh rất đẹp, rất khôi ngô tuấn tú dù trên mặt rõ ràng đã lưu lại không ít những thăng trầm trong cuộc sống. Hoàn toàn khác hẳn với những kẻ chỉ biết kiêu ngạo, một cái liếc mắc lơ đãng của anh, Cố Bình An cũng cảm nhận được sự kiên định trong đó. Nhớ lại trước đây Quan Tiểu Bảo thường nói, chính vì điều này nên dù biết hắn là người thích ăn chơi trác táng đi nữa cũng làm không ít cô gái cứ thế mà đâm đầu vào, còn đàn ông trên đời này thì lại hận hắn chết đi vì tất cả những gì nam nhân khác có hắn cũng đều có, còn là nhiều hơn nữa chứ .

Cố Bình An đến giờ phút này mới cảm thấy lời nói kia thật sự rất có đạo lý.

Tiền tài, quyền lợi, địa vị, đàn bà, Thẩm An Bình tất cả đều có, thậm chí anh còn có tuổi trẻ và sự nghiệp.

Cố Bình An đối với anh nhận xét vẫn là một: đó là kẻ không biết kiềm chế dục vọng. Thật kỳ diệu thay cô không biết bắt đầu từ khi nào bản thân lại sinh ra tình cảm với anh, kẻ hoa tâm này. Vì thế đôi khi cô cảm thấy rất tự ti khi mỗi lần anh gọi cô là “nha đầu xấu xa”. Cô lúc đó âm thầm oán giận tại sao mình lại không thể quyến rũ hơn một chút, thân hình cao thêm một chút, học tập khá hơn một chút vậy thì tốt biết mấy.

Chính bởi vì loại cảm giác tự ti này, cho nên cô mới không ngừng hết lần này đến lần khác mà cố ý dò xét tình cảm của anh.

Nhưng là có đôi khi, cảm tình này nọ chính là được một lại muốn thêm, càng muốn làng nhiều không thể dừng được.

Nuông chiều cùng kiên nhẫn của Thẩm An Bình đối với cô đại khái cũng nhiều như thế. Nhưng một khi kiên nhẫn không còn, tình cảm từng có trước đây bây giờ nhớ lại chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi.

Cố Bình An lặng yên không một tiếng mà thở dài, cúi đầu. Thức ăn giờ đã nguội lạnh, đặt trên đầu lưỡi có chút khô cứng. Ăn xong bữa cơm này đối với Cố Bình An cũng là một thách thức rất lớn đi.

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về câu nói kia của Mạc Phi. Thật ra bên người cô có gì đáng giá cho cô ta mơ ước cơ chứ? Trừ bỏ Cố Mẹ thì chỉ còn Thẩm An Bình mà thôi.

Cả hai đều là người mà cô không thể mất đi, nhưng cô giờ đây cũng không biết phải làm sao mà giữ họ lại bên mình.

Từ nhỏ đến lớn, cô không phải là người thích cạnh tranh, hầu như một chút cũng không có. Cô càng không hiểu muốn thắng cuộc thì cần phải làm gì, cho nên lúc nào cô cũng ngây ngốc đứng yên một chỗ. Cô chỉ luôn hy vọng, người khác có thể để ý mà nhìn ra suy nghĩ của mình, đồng thời tính cô lại luôn quật cường, chưa bao giờ để lộ ra chút tâm tư nào cho người khác thấy. Đôi khi cô cũng thật hận bản thân tạo sao lại không thể thuận theo tự nhiên, giả vờ nhu nhược một chút chứ.

Sau khi ăn uống xong xuôi, đối với Cố Bình An, bữa cơm này chẳng khác gì một”Hồng môn yến” điển hình. Từ đầu tới cuối lòng cô luôn không yên, tựa như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cho nên khi nghe nói có thể rời đi, cô cơ hồ vui đến muốn nhảy dựng lên.

Trước khi rời đi điện thoại chợt vang lên, là một chủ nhiệm trong công ty, theo thói quen cô liền đi thẳng đến một góc kia mà nhận điện thoại. Thẩm An Bình thì đi lấy xe. Cô vừa nghe điện thoại vừa thong thả bước đến phía trước, hai tay vô thức túm chặt góc áo chính mình. Bên kia đầu dây điện thoại, chủ nhiệm bộ môn đang báo cho cô lịch công tác sắp tới, nhờ cô chuyển lời đến Tất Nhiễm. Cô nghe rất chăm chú đến đầu óc cũng muốn mờ mịt.

Không biết là đã qua bao lâu điện thoại bên kia rốt cuộc cũng chịu kết thúc. Cố Bình An cầm điện thoại trong tay giờ đã hơi nóng lên, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng. Cô đứng phía cuối hành lang đón nhận gió lạnh thổi vào, tuy hơi lạnh nhưng lại giúp cho đầu óc cô được thanh tĩnh ít nhiều.

Cô nhớ rõ chỗ rẽ cuối hành lang kia là đường hướng ra cổng chính, vì thế theo hướng đó mà đi ra không nghĩ tới mới vừa bước hai bước, còn chưa có đi đến ngã rẽ liền nhìn thấy cách đó không xa hình ảnh hai người mà cô dị thường quen thuộc.

Cô theo bản năng đứng lại, đang lúc còn do dự không biết là nên tiếp tục đi tới phía trước hay là quay đầu trở lại, liền nhìn thấy Mạc Phi nét mặt lóe sáng, tươi cười kiễng mũi chân vô cùng thân mật chạm mặt người con trai đang đưa lưng về phía cô, mà cô biết không ai khác đó chính là Thẩm An Bình.

Qua hết ba giây, Cố Bình An đứng chết lặng nơi đó, cũng không hề quay đầu. Trên mặt không có chút biểu tình gì nhìn hai người trước mắt, cô đang chờ xem phản ứng của Thẩm An Bình.

Ba giây trôi qua, Thẩm An Bình cũng không hề đẩy cô ta ra.

Cố Bình An chỉ cảm thấy trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ, từng cơn đau bén nhọn không ngừng đâm vào tim cô làm chúng nát thành từng mảnh vỡ vụn. Cô vô lực nhìn hai người đang đứng cách đó không xa, trước mắt mờ mịt, lại quên mất không biết là mình phải rời đi hay tiến lên phía trước, chỉ là ngây ngốc đứng yên chỗ đó.

Trong một khắc trước, cô vẫn hết lòng một mực tin tưởng mọi chuyện, liền một khắc này đã bị nghiền nát thành tro vụn.



**

Thẩm An Bình vốn không nghĩ sẽ cùng ăn cơm với Cố dì, nhưng khi nhận điện thoại bà, nghe bà cười ấm áp, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của bà, cũng biết rõ bà vô tình mà cố ý muốn tác hợp anh cùng Mạc Phi, những biểu hiện thế này anh tất nhiên không phải không biết rõ.

Anh cũng không muốn quá thân cận với Mạc Phi. Trên thực tế anh đã rất lâu không có gần gũi với bất cứ cô gái nào, trong tiềm thức anh như dần dần đem sinh hoạt của chính mình thay đổi.

Tuy rằng anh cũng không hiểu bản thân vì sao lại muốn làm thế.

Mãi cho đến hôm nay anh cũng không thể nào quên được vẻ mặt khinh thường cùng ghét bỏ của Cố Bình An, giọng cô lạnh lùng chất vấn :”Có bản lĩnh thì anh đừng có cùng bất cứ cô gái nào lên giường đi.”

Lúc đó, trái tim chết lặng từ lâu của Thẩm An Bình giờ lại trỗi dậy sự nhức nhói, đau đớn. Anh không biết vì sao lại kiên định mà trả lời cô:”Anh có thể làm được.”

Anh thật sự đã làm được, nhưng dường như Cố Bình An lại không chịu hiểu cho ý tứ mà anh đang ngầm thổ lộ với cô.

Hai mươi mấy năm qua anh như một thân cây ở bên cạnh cô, đem cô bao bọc che chở, chỉ đợi khi cô cần anh đều đúng lúc mà xuất hiện .

Nhưng cô lại giống như một khối đá khô cứng lạnh lẽo, anh có làm thế nào cũng không thể thay đổi, càng không thể nào sưởi ấm được tim cô.

Anh chưa bao giờ oán thán, bởi vì anh hết lòng tin tưởng, anh vẫn chưa hề chậm bước. Anh chỉ cần đứng cách cô ở một khỏang gần nhất thì ưu thế kia đương nhiên đã thuộc về anh, cho nên anh không phải gấp gáp làm chi.

Thẳng đến lúc anh xuất ngoại du học.

Anh thật không tin Cố Bình An lại có thể cùng một người khác mà yêu đương. Anh nghĩ chỉ cần cố gắng biến bản thân mình đối với cô càng che chở thì Cố Bình An sẽ không thể nào nhìn thấy người nào khác ngoài anh, nhưng vật nhỏ Cố Bình An này lại phụ đi sự mong đợi của anh, đi yêu người con trai khác. Thì ra cô cho tới bây giờ đều chưa từng để ý đến anh, người con trai lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh cô.

Anh đã tốn không ít tâm tư để tìm hiểu bối cảnh, xuất xứ của người con trai đó, đồng thời cũng dụng tâm không ít điều tra vì muốn hiểu rõ mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ. Anh cảm thấy bản thân thật quái gở nhưng lại không có cách nào để khắc chế chính mình đi làm tất cả những chuyện hoang đường này.

Thời điểm anh muốn có cô nhất, anh đã vụng trộm mà trốn về nước nhưng không ngờ lại chứng kiến đóa hoa mà mình ngày đêm trân quý gìn giữ bao năm giờ đang vì người con trai khác mà nở rộ. Dù rất đau lòng nhưng anh có tư cách gì mà trách móc hay chất vấn cô chứ?

Mới trước đây ai đã nói khi trưởng thành sẽ gả cho anh ? Cô bé ngày xưa giờ đã trưởng thành nhưng đồng thời lại giãy khỏi vòng vây kiềm chế của anh, đem lời hứa hẹn trước đây biến thành lời nói bông đùa trẻ con.

Đêm đó anh quay trở về trường học cả người thờ thẩn đần độn qua hết mười mấy giờ. Nhớ lại cảm giác khi ngồi trên máy bay trở về thăm cô, nhìn bên ngoài cửa sổ mây trắng bên ngoài nương đậu trên cánh máy bay, lòng anh cảm thấy khắp nơi đều đẹp đến thật lạ kỳ, tựa như vẻ đẹp Cố Bình An trong lòng anh, nhưng khi trở về Mỹ nhìn mọi thứ bên ngoài, anh sợ hãi nhìn thấy chúng đều biến thành một mảnh tối đen âm u, làm cho anh ngay cả hít thở cũng trở nên thật khó khăn.

Ngày đó trở về anh uống một trận say mèm, cả người lôi thôi xốc xếch dựa vào thùng rác bên ngoài quán bar mà nôn mửa một trận.

Lý trí biến mất không còn một mảnh, anh dần đi vào con đường ăn chơi trác táng như những đứa con nhà giàu khác. Không ngờ đêm đó lại cho anh đụng một cô gái cũng là một học sinh du học, càng là cô ta đã ngưỡng mộ anh từ lâu. Đêm nay cô không ngờ lại nhìn thấy anh ở đây.

Cô chủ động lại dường như không thể tin được tai mình nên còn hơi khiếp sợ, bộ dạng tuy không phải là xinh đẹp gì nhưng đôi mắt lại rất sinh động. Thẩm An Bình sợ hãi cảm thấy ánh mắt đó cực kỳ quen thuộc, anh không tự chủ mà ôn tồn vuốt ve mái tóc đen mượt kia, cảm giác quen thuộc cũng theo đó mà truyền đến. Trong lòng Thẩm An Bình có hơi run sợ, cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm An Bình an ổn ngồi nơi đầu giường mà hút thuốc. Anh cũng không hiểu lòng mình sao lại cảm thấy thật khó chịu đến như vậy.

Anh không nghĩ tìm cớ, không nghĩ lấy cớ vì mình say rượu. Trên thực tế tối hôm qua anh vẫn còn sót lại một chút ý thức, nhưng tiềm thức lại bảo anh cứ để bản thân phóng túng đi, anh cũng không biết chính mình là muốn trả thù ai hoặc là trên thực tế ai anh cũng không thể trả thù.

Mọi thứ rồi cũng lặng đi xuống, Thẩm An Bình đem quần áo mặc vào, rồi lấy trong ví của mình ra một xấp tiền để lại cho cô gái kia. Cô gái trẻ tuổi vẫn còn đang nằm ngủ rất yên ổn, trên mặt còn mang một chút trẻ con, nhìn qua càng giống Cố Bình An cực kỳ.

Ánh nắng chiếu vào bên trong căn phòng, trải rọi lên trên ra giường có hình những đóa hoa hồng màu đỏ, từng cánh hoa đỏ thắm xinh đẹp nở rộ, giống như Cố Bình An xinh đẹp của lòng anh, nhưng lại vĩnh viễn không thuộc về anh.

Đại khái cũng từ ngày đó trở đi, anh bắt đầu phóng túng chính mình. Trầm luân trong dục vọng cùng các cô gái, anh nghĩ mình vẫn còn năng lực để cùng người khác nói chuyện yêu đương. Nhưng một lần lại một lần nếm thử, anh mới thật bi ai phát hiện đời này trừ bỏ Cố Bình An, anh không thể yêu thêm một người nào khác.

Anh đã đem tất cả quan hệ dây dưa với những cô gái đó một cái cắt đứt, nhưng Cố Bình An lại như cái gì cũng không biết, thì ra cô nào có để ý gì đến anh đâu.

Ngày đó, anh đã không thể khống chế chính mình đem di động của cô đập bể, anh lại càng không biết tại sao mình lại có thể hành động trái ngược với lương tâm, nói lời gây tổn thương đến cô.

Khi một phút kia rời đi, anh thoáng nghe được tiếng Cố Bình An đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ kia lại chẳng khác nào như mũi dao nhọn đang dùng hết sức mà đâm vào tim anh từng nhát, thật đau, thật đau.

Anh tình nguyện nhìn thấy Cố Bình An giống như trước kia mỗi khi giận dữ sẽ lấy nắm tay đấm lên người anh, cũng không nghĩ sẽ nhìn cô đau khổ đến rơi lệ. Bởi vì anh biết, giờ phút này Cố Bình An đã thật sự bị thương, nhưng cô lại chưa bao giờ tình nguyện cho người khác nhìn thấy miệng vết tương của mình.

Tối hôm đó, anh cả đêm cũng không hề chợp mắt. Suốt đêm nhớ lại những kỷ niệm mà anh cùng Cố Bình An từng trải qua. Kỷ niệm của họ buồn có vui có, nhưng tất cả anh đều nhớ thật rõ ràng, anh càng nghĩ càng khó chịu, trái tim cũng từng trận co rút đến đau nhói.

Cho đến một ngày đó anh mới thật sự hiểu ra, đới này của Thẩm An Bình anh không thể không có Cố Bình An.

Cố dì mời cơm, Thẩm An Bình suy nghĩ nên vẫn là đồng ý rồi ứng phó sau. Khi nghĩ đến phải đối mặt cùng ba người họ, da đầu anh có chút run lên, không biết bản thân phải dùng biểu tình thế nào đây.

Trên bàn cơm, Thẩm An Bình có thói quen luôn ngồi cạnh Cố Bình An. Nhưng cô từ đầu đến đuôi một cái liếc mắt nhìn anh cũng không có, đôi khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, anh chỉ cảm thấy ánh mắt đó của cô sao mà thật lạnh lẽo.

Khi anh đi ra ngoài tiếp điện thoại, Mạc Phi cũng đi theo ra, cô lúc nào cũng muốn ở trước mặt anh cố tình đem tình cảm bày tỏ. Thẩm An Bình một chút hứng thú cũng không có, còn chưa kịp từ chối liền nhìn thấy bóng dáng Cố Bình An chợt lóe qua ở một góc kia.

Thẩm Bình An luôn tự hỏi không biết ở khoảng cách như vậy cô có nghe thấy vấn đề họ đang nói với nhau hay không? Nếu nghe thấy, cô sẽ nghĩ như thế nào đây? Càng sợ rằng nếu như cô căn bản sẽ không thèm nghĩ gì cả thì làm sao đây?

Sau khi ăn xong, thấy Cố Bình An không hề nói câu nào, Thẩm An Bình cảm thấy không khí này làm cho lòng anh thật sự có chút hoảng sợ.

Đến khi rời đi, anh một mình ra lấy xe. Nhân viên phục vụ giúp anh lấy xe cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì mà để anh đứng ở trước cửa đợi cả nữa buổi cũng không thấy đâu cả. Anh định tiến đến xem thử một chút liền bị Mạc Phi chặn lại.

Thẩm An Bình kỳ thật cũng không nghĩ sẽ cùng Mạc Phi trò chuyện, nhưng anh lại cảm thấy có chút không nỡ, nên theo lễ phép anh vẫn dừng lại nhìn cô cười cười.

“Không phải kêu mọi người chờ ở cửa sao? Sao lại chạy đến đây?”

Mạc Phi cười, ánh mắt trong trẻo, lấp lánh ánh sáng như trăng rằm, khi cô cười rộ lên bộ dáng nhìn lại càng thêm giống Cố Bình An. Sự thật dù cho cô không có đổi kiểu tóc thì khuôn mặt cô cùng Cố Bình An cũng là rất giống nhau, đôi khi anh hốt hoảng chỉ sợ mình đã nhận sai người đi.

Mạc Phi hai tay vòng ở trước ngực, vẻ mặt trẻ con có chút bướng bỉnh, lại không dấu được nét thông minh:”Nhớ anh, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện một mình với anh, nên mới chạy tới đây!”

Thẩm An Bình lập tức trầm mặc, chỉ cười gượng hai tiếng, không có trả lời.

Hai người cứ thế sóng vai hướng phía bãi đậu xe đi tới. Đột nhiên Mạc Phi bước nhanh hai bước đứng khóa chặn trước mặt anh, Thẩm An Bình theo bản năng lui lại, muốn cùng cô duy trì một khoảng cách an toàn.

“Anh trai An Bình, em đột nhiên rất muốn hỏi anh một vấn đề, vần đế này vài năm trước em đã từng hỏi qua một lần.”

Thẩm An Bình vuốt cằm nói:”Hỏi.”

Mạc Phi thu lại ý cười trong đáy mắt, chớp mắt nhìn chầm chầm vào anh:”Nếu không có Cố Bình An, anh có thể chọn em hay không.?”

Giọng nói Mạc Phi trong trẻo vang lên, dường như lưu lại thật lâu trong không gian yên lặng nơi này, cũng nghe ra được trong đó dường như có chút làm nũng. Cô luôn như vậy, một khi đã mở miệng liền khiến cho người xung quanh chỉ muốn yêu mến không thôi. Ở bãi đậu xe thường có những chiếc đắt tiền, đèn xe sáng rực rọi vào khuôn mặt anh, phản xạ ánh sáng qua ánh mắt của Thẩm An Bình, âm thanh vù vù thỉnh thoảng không ngừng lại quét qua hai bên màng tai. Thẩm An Bình ngừng lại một chút rồi nở nụ cười, nói từng câu thật thấm thía:”Đáp án của anh vẫn như trước đây.” Anh dừng một chút, giống như rất trịnh trong trả lời vấn đề lạ lẫm này:”Không có nếu như, anh tuyệt đối không thể nào không có cô ấy.”

Anh vừa nói dứt lời, nét cười trên mặt Mạc Phi liền lập tức bị đông cứng, cả hai đều lâm vào trầm mặc. Thật lâu sau, Mạc Phi mới miễn cưỡng bày ra vẻ phóng khoáng, tươi cười. Cô nháy mắt nhìn anh:”Anh trai An Bình, anh lại tổn thương em lần nữa, để bồi thường, em có thể ôm anh một lần không?”

Thẩm An Bình sửng sốt, Mạc Phi cũng không chờ anh trả lời đã kiễng chân ôm lấy anh.

Thẩm An Bình đứng im bất động, anh không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại dâng lên cảm giác thương hại. Vừa rồi ánh mắt Mạc Phi nhìn qua chẳng khác nào như một con cún con bị người ta vứt bỏ một bên, đây cũng là ánh mắt anh thường bắt gặp ở Cố Bình An cho nên anh đã không đành lòng đẩy cô ra.

Mạc Phi nhẹ nhàng tiến gần Thẩm An Bình, cảm giác hơi thở cô như đang từng chút bao vây, hơi thở cô thật gần, phả vào xương quai xanh rồi lan đến bên gáy tai của anh:”Anh trai An Bình, em là đang muốn trả thù bởi vì anh đã cự tuyệt em!” Cô tiêu sái buông Thẩm An Bình, môi cười tủm tỉm:”Anh trai An Bình, anh có thể quay lại nhìn đằng sau mình rồi.!”
Bình Luận (0)
Comment