Từ Đình Hòa ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn thị.
Từ Nghi Bằng và Thôi thị ngồi trên ghế dựa lớn sườn đông, Từ Nghi Liên ngồi trên ghế lớn phía tây, ngẩng đầu nhìn Từ Đình Hòa, chờ người đứng đầu một nhà lên tiếng.
Từ Hàn thị lệnh đại nha hoàn Mai Tuyết dâng trà cho Từ Đình Hòa, chờ Mai Tuyết lui ra, bà mở miệng dò hỏi: "Lão gia,nhị côgia được phong vương thật sao?"
Từ Đình Hòa cười không thấy cả mắt: "Đương nhiên là thật !"
Ông ta uống một hớp trà, nhìn về phía Từ Hàn thị: "Phu nhân, lão thái thái biết tin tốt này chưa?"
Từ Hàn thị biết ông ta xưa nay và lão thái thái thân cận, vội vàng giải thích nói: "Thiếp thân vừa biết tin tức, vẫn chưa kịp đibẩm báo lão thái thái!"
Mặt mày Từ Đình Hòa giãn ra, thần thái phấn khởi: "Chúng ta bây giờ phải đi sân Xuân Huy báo tin vui cho lão thái thái!"
Phó Vân Chương có đường tin tức của mình, từ trước đã biết hôm nay có chuyện vui.
Nhận được tin Phó Dư Sâm theo Vĩnh An đế cáo cho thái miếu, Phó Vân Chương bắt đầu hoảng loạn, đầu tiên sai Phó Đại Lương tự mình đi hỏi thăm, sau khi Phó Đại Lương đi, ông lại phái nam hầu thiếp thân Phó Nhị Thập Nhất đi tìm hiểu tin tức.
Phó Đại Lương nhanh chóng mang về tin tức Phó Dư Sâm được phong Thanh thân vương.
Dù Phó Vân Chương bình tĩnh tự tin, lúc này cũng vui vẻ mở cờ trong bụng, nói ngay: "Việc này nên uống cạn một chén lớn!"
Phó Đại Lương mang theo người hầu hạ chính viện thư phòng cùng nhau hành lễ chúc mừng Phó Vân Chương: "Chúc mừng Quốc Công Gia! Chúc mừng Thanh vương gia!"
một tiếng chúc mừng này kéo lý trí của Phó Vân Chương—— về sau A Sâm là con Vĩnh An đế, trên danh nghĩa không phải con mình ; A Sâm là Thanh thân vương, tương lai sẽ là hoàng đế Đại Lương, mà bản thân cho đến chết cũng chỉ là Định Quốc Công!
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Vân Chương khổ sở, mệt mỏi phất phất tay: "Các ngươi lui ra hết đi!"
Tất cả mọi người lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại Phó Vân Chương và Phó Đại Lương.
Phó Đại Lương từ nhỏ hầu hạ Phó Vân Chương, đoán được tâm tư của ông, khuyên giải nói "Quốc Công Gia, chuyện công tử thành con nối dõi của thánh thượng, chẳng phải ngài vẫn tìm cách sao?"
Phó Vân Chương thở dài một hơi, không nói gì. Nhân gian chuyện thường không được như ý, có kết quả này, coi như mong muốn của ông được đền bù!
Mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều rực rỡ tạo nên màn lụa mỏng màu vàng, mang theo ý thơ mông lung.
Từ Xán Xán rốt cục nhàn rỗi, cả người có một loại thoải mái, nàng cầm một quyển 《 lý nghĩa sơn tập 》, nằm trên ghế nằm Bích Vân đặt trong phòng, im lặng xem.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa màn trúc, ấn từng dấu vết nhè nhẹ lên mặt Từ Xán Xán, làm khuôn mặt chăm chú của nàng tĩnh lặng mà ấm áp.
Chu Nhan đứng bên cạnh nhìn, đi pha một bình trà xanh đặt trên bàn, chuẩn bị cho Từ Xán Xán khi khát thì có thể uống.
Từ Xán Xán đang đọc sách, lại đột ngột ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của hoa hồng. Nàng ngẩng đầu vừa thấy Bích Vân xốc lên màn trúc, cầm theo một rổ hoa đến, trong rổ hoa đầy những đóa hoa hồng nở rộ hoặc nụ hoa chớm nở, có đỏ thẫm, tímđỏ, màu hồng, màu trắng và các loại sâu cạn bất đồng màu vàng, nhìn qua đẹp không sao tả xiết, ngửi mùi thơm nức mũi.
Chu Nhan thấy nàng cắt nhiều hoa hồng như vậy, liền cười hỏi: "Ngươi cắt nhiều hoa hồng như vậy làm gì vậy?"
Bích Vân đưa giỏ hoa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê: "Hoa hồng nở đẹp như vậy, rất xứng với bình hoa bích sứ họa đêm trung thu của thiếu phu nhân, ta liền cắt một ít cắm vào! Hơn nữa, y phục ngày mai thiếu phu nhân mặc đã chọn xong rồi, ta muốn dùng hương hoa hồng đến xông cho thơm!"
Nàng đặt giỏ hoa xuống bàn, cười hì hì vặn ngón tay: "Bên ngoài là áo dài trắng thêu hoa hồng, sau đó là áo ngắn đỏ thẫm thêu cánh hoa hồng và trung ycổ chéo Bạch Lăng, váy dài trắng thêu hoa Tường Vi, hoàn toàn thích hợp với hoa hồn,hôm nay ta hun cả ngày, ngày mai quần áo sẽ thơm ngát!"
Bích Vân bước tới trước giỏ cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn ra một bông hoa hồng xinh đẹp nhất, đi tới nhẹ nhàng cắmtrên búi tóc của Từ Xán Xán.
Đại Lương có tập tục cài hoa lên tóc, mặc kệ nam nữ già trẻ đều thích trên búi tóc có một đóa hoa tươi hoặc trâm hình hoa, cho nên Từ Xán Xán cũng không phản đối, bỏ sách xuống cười nói: "Cũng chọn cho công tử các ngươi một đóa đi, chờ chàng ấy trở về ta búi cho chàng!"
Chu Nhan và Bích Vân nghe vậy, lập tức tưởng tượng ra Phó Dư Sâm luôn luôn nghiêm nghị trên đầu có đóa hoa, không khỏi cười rộ lên.
Chu Nhan chọn hoa hồng màu xanh nhạt cho Từ Xán Xán xem.
Từ Xán Xán nhận rồi nhìn nhìn.
Bên trong nụ hoa hồng lộ ra màu xanh nhạt, giống như được chạm bằng ngọc, thật hợp với khí chất của Phó Dư Sâm.
Thấy thiếu phu nhân đang cầm đóa hoa nhìn, Bích Vân cười nói :"Thiếu phu nhân, trời tối rồi, sao công tử còn chưa về?"
Từ Xán Xán rũ mắt xuống nói: "Có lẽ còn bận việc!" Nàng đoán rằng Phó Dư Sâm nhất định đang ở Sùng Chính điện sắm vai hiếu tử hiền tôn hầu hạ Vĩnh An đế. Nhưng lời này không thể nói với Bích Vân và Chu Nhan, cho nên chỉ tùy ý đáp một câu.
Trời dần dần tối, Phó Dương chỉ huy vài gã sai vặt mười hai mười một tuổi hầu hạ nội viện cầm ngòi lấy lửa, thắp toàn bộ đèn lồng trong nội viện, ánh sáng mờ nhạt nhu hòa bao phủ toàn bộ nội viện.
Từ Xán Xán tắm rửa xong đi ra, chờ tóc khô tùy tiện búi đoạn kế, mặc bộ y phục rộng thùng thình ra ngoài.
Nàng mới vừa ngồi xuống tháp, Dõan ma ma, Trần ma ma, Lý ma ma và Đổng ma ma bước vào thỉnh an nàng.
Từ Xán Xán bảo Chu Nhan và Bích Vân cho bốn vị ma ma ngồi xuống.
Bốn vị ma ma từ chối một hồi mới ngồi xuống, nịnh hót Từ Xán Xán.
Bốn bà đều là những người từng va chạm xã hội, không biết trải qua bao nhiêu sóng gió mới sống sót đến ngày hôm nay, cho nên đều rõ ràng địa vị bản thân —— Thanh vương phi giúp đỡ, người tiếp khách kiêm tô vẽ, đêm nay đem toàn bộ lời hay của bốn bà khen ngợi, không dấu vết nịnh nọt Từ Xán Xán tâm tình vui sướng.
Lúc Phó Dư Sâm trở về, Từ Xán Xán đang nghe Đổng ma ma kể chuyện cười.
Đổng ma ma không giống với những ngườiDoãn ma ma trên mặt luôn cười, biểu tình trên mặt bà ta luôn nghiêm nghị. Bà dùng biểu tình nghiêm túc như vậy để kể chuyện cười, lại càng làm Từ Xán Xán hớn hở.
Thấy Từ Xán Xán cười đến nỗi thở không nổi, Trần ma ma luôn im lặng bước đến vô lưng giúp nàng thuận khí.
Đúng lúc này, Phó Dư Sâm đã trở lại.
hắn bước vào phòng, người trong phòng ngoại trừ Từ Xán Xán, tất cả đều đứng dậy quỳ gối thỉnh an Phó Dư Sâm: "Thỉnh an vương gia!"
Hôm nay Phó Dư Sâm ngây người ở Thái Miếu nửa ngày, lại phụng dưỡng Vĩnh An đế ở Sùng Chính điện, cảm thấy lúc nàytrên người vừa có âm khí vừa có bệnh khí, cho nên chỉ vội vàng gât đầu với Từ Xán Xán, cũng không để ý những người khác, nhấc chân vào phòng ngủ.
Từ Xán Xán vội hỏi một câu: "Chàng ăn cơm tối chưa?"
Phó Dư Sâm quay đầu đáp "Ăn rồi", rồi vào phòng ngủ. hắn bồi Vĩnh An Đế dùng ôn hỏa thiện ở Sùng Chính, ôn hỏa thiện nổi danh khó ăn, so với đồ ăn ở nhà càng khó nuốt. Phó Dư Sâm miễn cưỡng ăn mấy đũa thì không chịu ăn, còn nhíu mi nói với Vĩnh An đế: "Thực không thể ăn được, có cơ hội ăn thử đồ ăn ở chỗ con!"
Thân thể Vĩnh An đế suy yếu, cũng không có khẩu vị, nghe vậy cười nói: "Chờ trẫm rãnh rồi đi thử!"
Phó Dư Sâm nghiêm túc gật đầu. hắn thật muốn cho Vĩnh An Đế nửa đời ăn ôn hỏa thiện nếm thử thức ăn Xán Xán làm.
Từ Xán Xán đoán Phó Dư Sâm muốn đi tắm rửa, thân thiết tiễn bốn vị ma ma đi, để Chu Nhan và Bích Vân lại ở nhà chính, còn bản thân vào phòng ngủ.
Phó Dư Sâm đang cởi quần áo ở trong phòng tắm, thấy Từ Xán Xán vào, vội vàng lui về phía sau mộtbước, che lại vạt áo đãcởi ra.
Từ Xán Xán thấy hắn một bộ dáng trinh tiết liệt nam, không khỏi buồn cười, hai tay khoanh lại dựa vào cột chạm ngọc, mỉm cười hỏi: "Chàng hôm nay bận rộn một ngày?"
Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Từ Xán Xán cởi trung y, trên người chỉ còn lại quần lụa trắng rộng thùng thình.
Từ Xán Xán nhìn thắt lưng mảnh khảnh của hắn, trong lòng sáp sáp, nhẹ nhàng bước tới, cánh tay đưa về phía trước, cầm tay Phó Dư Sâm đang cởi dây lưng, mặt dán trên lưng Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm được nàng ôm như vậy, cả người tê dại trái tim nhảy rộn, ngửa đầu nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.
Tay Từ Xán Xán linh hoạt tháo đai lưng của Phó Dư Sâm, quần lụa trắng mềm mại rơi xuống đất.
Phó Dư Sâm rốt cuộc nhịn không được, bỏ tay Từ Xán Xán đang ôm eo hắn ra, xoay người ôm Từ Xán Xán, cúi đầu hôn.
Chu Nhan và Bích Vân đứng ở nhà chính.
Hai người các nàng đều không chịu ngồi yên, Chu Nhan thêu khăn lụa cho Từ Xán Xán, Bích Vân bận rộn bỏ hoa hồng vào trong lồng hun, bắt đầu hun quần áo Từ Xán Xán mặc ngày mai.
Chờ Chu Nhan thêu xong hai khăn tay, Bích Vân cũng hun xong y phục, Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm vẫn chưa ra ngoài.
Bích Vân nói nhỏ bên tai Chu Nhan, thấp giọng nói: "Công tử và thiếu phu nhân vào bao lâu rồi?"
Chu Nhan cúi mặt vội vàng thêu chiếc khăn thứ ba, nghe vậy thấp giọng nói: "Gấp cái gì? Chúng ta chỉ cần chú ý chờ chuông vang lên là được!"
Bích Vân thấy nàng dứng đắn như thế, hơi xấu hổ, vội vàng thu lại tâm tư bát quái, đứng dậy cầm giỏ hoa hồng, lại cắt cắm vào bình hoa, bắt đầu hết sức chuyên tâm cắt tỉa hoa lá.
Trong phòng im ắng, Chu Nhan chăm chú làm việc của mình.
Kim đồng hồ vừa báo giờ hợi, tiếng chuông "Đinh linh linh" vang lên.
Chu Nhan và Bích Vân lập tức nảy lên, buông việc trong tay, xốc bức rèm che lên vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ nến đỏ đều đốt, chiếu toàn bộ phòng sáng như ban ngày, Phó Dư Sâm mặc áo dài trắng cổ tròn, bên hông buộc đai lưng, tóc dài rối tung đứng trước giường, thấy Chu Nhan và Bích Vân bước vào, mặt không đổi sắc nói: "đi phòng tắm hầu hạ thiếu phu nhân đi!" Sau khi trải qua thời gian mây mưa, hắn mệt đến nỗi mắt mở không ra, đành phải bảo thị nữ hầu hạ Từ Xán Xán!
Chu Nhan và Bích Vân vội vàng quỳ gối hành lễ, sau đó chạy chậm vào phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, dạ minh châu khảm trên trần nhà xuyên thấu qua hơi nước tản ra ánh sáng yên tĩnh lạnh lẽo, Từ Xán Xán mệt mỏi tựa vào vách thùng tắm, mệt đến nổi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Chu Nhan và Bích Vân rón rén bước tới, cẩn thận hầu hạ.
Chờ hai nàng nâng Từ Xán Xán ra phòng ngủ, mới phát hiện Phó Dư Sâm đã ghé vào trên giường mà ngủ thiếp đi .
Từ Xán Xán thế mới biết Phó Dư Sâm lại mệt đến mức này, trong lòng hơi hối hận bản thân câu dẫn hắn, thở dài một hơi nói: "Lấy mấy khăn lụa lớn đến đây!"
Chờ Bích Vân cầm đại khăn lụa lớn tới, Từ Xán Xán ngồi bên giường, trước nhẹ nhàng kéo chắn đắp lên choPhó Dư Sâm, sau đó dùng khăn lụa lớnphủ lên tóc dài của Phó Dư Sâm, nhẹ nhàng lau, hút hơi nước bên trong.
Chờ dùnghết khăn lụa lớn, tóc Phó Dư Sâm mới coi như khô mười phần.
Từ Xán Xán sờ sờ, cảm thấy tóc dài đen lành lạnh, tỏa ra hương lạnh, thế này mới yên lòng, xoay người dặn Chu Nhan: "Ngươi đi phòng bếp lấy bình giữ ấm đựng nước quả chưng bách hợp đến đây!" Phụ thân từng nói Phó Dư Sâm cần thường xuyênuống nước lê chưng bách hợp thanh phế ngọt, Từ Xán Xán luôn luôn sai người nấu sẵn choPhó Dư Sâm uống.
Phó Dư Sâm tắm rửa xong không uống nước liền ngủ, ban đêm nhất định sẽ tỉnh một lần, vừa vặn để hắn uống chút nước lê.
Chu Nhan bưng bình giữ ấm nước lê chưng bách hợp vào, đặt trên bàn nhỏ.
Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán nằm xuống phía ngoài giường, dịch lại màn và giường sa, đóng cửa giường, sau đó tắt đèn trong phòng ngủ.
Các nàng chỉ để lại một cây nến trên bàn trang điểm, tạo thuận lợi choTừ Xán Xán ban đêm hầu hạ Phó Dư Sâm uống nước lê.
Sau khi Phó Dư Sâm thư giản, ngủ đặc biệt ngon, ngủ thẳng đến rạng sáng, thế này mới mở mắt —— cổ họng khó chịu!
hắn vừa động, Từ Xán Xán liềntỉnh, còn buồn ngủ ngồi dậy: "Phó Dư Sâm, có nước lê bách hợp, chàng muốn không uống?"
Phó Dư Sâm nói giọng khàn khàn: "Uống."
Thấy Từ Xán Xán bò xuống giường, Phó Dư Sâm vội vàng giữ nàng lại: "Để ta đi!"
Từ Xán Xán nghe giọng hắn còn khàn khàn, cười liếc hắn một cái: "Đêm qua chàng mệt đến độ không động nổi, vẫn nên để thiếp đi!"
Trong bóng đêm, Phó Dư Sâm không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, nhưng nghe nàng có ý trêu chọc, mặt dần dần đỏ lên.
Từ Xán Xán khẽ cười một tiếng, liền xuống giường.
Cửa giường vừa mở ra, một cơn gió lạnh lập tức thổi vào, Từ Xán Xán không khỏi run cả người, nàng sợ Phó Dư Sâm bị cảm lạnh, lập tức nhanh chóng đóng cửa lại.
Nước lê làm xong đã lâu nhưng vẫn còn ấm. Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm uống một chén nước lê bách hợp xong, đặt chén không lên bản nhỏ, đi nhanh chui vào chăn, lăn vào lòng Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm vươn cánh tay làm gối cho nàng, nghiêng người ôm nàng, tâm tình ấm áp bình thản, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Lúc phu thê Từ Xán Xán dùng điểm tâm, Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ trong ở nhà chính, bốn vị ma ma và tiểu nha hoàn Huyền Y và Hồng Diệp ở bên ngoài truyền đồ ăn, trong ngoài nhà chính tuy người nhiều, nhưng lại im ắng, ngay cả thanhâm chiếc đũa đụng bàn cũng có thể nghe rõ ràng.
Dùngđiểm tâm xong, Phó Dư Sâm bưng một ly hồng tràuống, chờ Từ Xán Xán ăn xong.
Sau khi từ huyệnLan Khảo trở về, lượng cơm Từ Xán Xán hình như tăng lên không ít, không tính một ngày ba bữa cơm, ban đêm còn muốn dùng chút ăn khuya.
Phó Dư Sâm sóng mắt lưu chuyển, đảo một vòng quanh bụng Từ Xán Xán.
Hôm nay, Từ Xán Xán mặc áo ngắn đỏ thẫm thêu hoa hồng, Phó Dư Sâm không thấy được hình dạng bụng của nàng.
hắn rũ mắt xuống, lông mi dày đen che khuất sóng mắt, ở trong lòng yên lặng nhớ lại lúc kiều diễm với Từ Xán Xán, cuối cùng xác định, bụng Từ Xán Xán quả thật béo một ít.
Phó Dư Sâm bắt đầu lo lắng: có nên mời đại phu đến xem hay không?
Thấy Từ Xán Xán buông đũa xuống súc miệng xong, Phó Dư Sâm mở miệng hỏi nàng: "Xán Xán, hôm nay có khách nàokhông?"
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: "Có bảy vị tỷ tỷ, tỷ phu, còn có hơn hai mươi cháu ngoại trai, cháu ngoại gái, ngoài ra còn có nhà đại bá thiếp cũng đến!"
Phó Dư Sâm trầm ngâm một lát, nhân tiện nói: "Nam khách tatiếp đón ở trước, nữ khách ở phía sau, bất quá nàng không cần nhiều quan tâm đến bọn họ —— "
"Nàng là thê tử của ta, " mắt phượng hắn sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán, thanh âm mang theo ý lạnh, "Bây giờ bọn họ nên quỳ lạy trước mặt nàng!"
Từ Xán Xán nghe xong lời của hắn, con ngươi đen láy chuyển động: "Nha, đến lúc đó thiếp cũng phải làm ra vẻ của mộtThanh vương phi!"
"Tùy nàng!" Mắt phượng Phó Dư Sâm mang theo ý cười, "Cho dù giết người đáng ghét, cũng không quan hệ, có ta ở đây!"
Từ Xán Xán mở cờ trong bụng, thấy Chu Nhan và Bích Vân đang vội vàng thu dọn chén trên bàn, đi tới ngồi bên cạnhPhó Dư Sâm trên tháp, nói nhỏ bên tai hắn: "Đêm qua chàng mệt muốn chết phải không?"
Mặt Phó Dư Sâm lại đỏ.
Lúc ấy hắn mệt đến nỗi mắt mở không ra, nhưng giống như khi nhạc phụ còn không phải nhạc phụ của hắn nói—— hắn là gặp may giải trừ lấy thân thể thư giản!
Phó Dư Sâm đột nhiên nghiêng mặt, khẽ hôn lên môi Từ Xán Xán một cái, thấp giọng nói: "Nếu không tối nay lại thử mộtlần?"
Lần này đến phiên Từ Xán Xán đỏ mặt, nàng ngã người về phía sau, kéo dài khoảng cách với Phó Dư Sâm, ánh mắt long lanh: "Sắc lang!"
Phó Dư Sâm cảm thấy bản thân suốt đời giữ mình trong sạch, lần đầu tiên bị người khác gọi "Sắc lang", nhất thời có chút buồn cười, nhân tiện nói: "Đợi đến đêm, ta sẽ cho nàng thấy cái gì gọi là sắc lang!"
Từ Xán Xán cười đến càng sáng lạn: "Ai u, thiếp chờ nha!"
Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán hai người đùa giỡn nhau, lấy buồn nôn làm thú vị, vẻ mặt Chu Nhan trầm tĩnh dọn dẹp, Bích Vân hơi buồn cười, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Hai người dùng khay bưng chén bàn ra ngoài thì có hai tiểu nha hoàn bưng tới bưng đến phòng bếp.
Bích Vân và Chu Nhan hai người rửa tay rồi quay trở lại, đứng bên ngoài nhà chínhchờ gọi vào.
Từ Xán Xán nhìn đồng hồ bên cạnh, phát hiện đã qua giờ thìn, vội hỏi Phó Dư Sâm: "Khi nào thì chúng ta đi cầu Quốc Công Gia thả Phó phu nhân ra?"
Phó Dư Sâm cười khẽ: "Chờ chúng tỷ tỷ đến cầu ta rồi nói sau!"
Từ Xán Xán biết hắn tâm tư nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy chàng trước đi tản bộ với thiếpđi!"
Phó Dư Sâm đáp ứng, nắm tay Từ Xán Xán đi hậu viện.
đi trên con đường nhỏ trong rừng, Phó Dư Sâm đột nhiên mở miệng hỏi Từ Xán Xán: "Quan gia Viết trên tấm biển hàn viên "Thanh thân vương phủ", chúng ta về sau chuyển qua đó, nàng có ý kiến gì không?"
Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm: "Thiếpmuốn một sân đủ loại cây lê, đến mùa xuân hoa lê trắng nở đầy sân!"
Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm, ghi tạc trong lòng, lại hỏi: "Còn có gì nữa không?"
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, lại nói: "Thiếp muốn ở cùng một chỗ với chàng!" Đêm qua, nàng nghe Lý ma ma nói phu thê nhà quyền quý phải ở tách ra, trong cung đế hậu lại mỗi người ở một cung, mấy ngày không gặp cũng là chuyện thường tình.
Nàng vừa nghĩ đến tương lai khi vào cung không được cùng ở một chỗ với Phó Dư Sâm, trong lòng khó chịu.
Phó Dư Sâm đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của nàng, ôn nhu nói: "Cho dù chuyển vào cung, hai người chúng ta cũng không ở xa nhau!"
"thật sao?" Từ Xán Xán vừa mừng vừa sợ, ánh mắt long lanh trông mong nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm gật đầu. Tuy rằng dựa theo quy củ, tẩm cung của đế hậu phải tách ra, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ đến bản thân sẽ xa Từ Xán Xán.
Ánh mắt Từ Xán Xán ươn ướt, nhào vào lòng Phó Dư Sâm, mặt chôn trước ngực Phó Dư Sâm cọ xát trong chốc lát —— nàng cảm thấy cho tới bây giờ mới là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng!