Quân Có Bệnh Không

Chương 50

Vị Ương cung ngày nhàn ấm áp, ngói xanh chân tường đỏ thắm, trên đường vào cung an ổn yên tĩnh.

Tô Thế Dự bỗng nhiên nghe thấy có người từ sau lưng gọi y, tự xa mà gần, âm điệu hơi kéo dài chút, mang theo ý cười, quen thuộc đến vô cùng.

“Tô đại nhân —— “

Y xoay người nhìn lại, Sở Minh Duẫn đi lên phía trước, cùng y sóng vai mà đi, “Quả nhiên đến sớm một chút là có thể gặp ngươi.”

Tô Thế Dự nghi hoặc nói: “Sở đại nhân tìm ta có việc?”

“Ta không thể muốn thấy ngươi nhiều hơn vài lần sao?” Sở Minh Duẫn hỏi ngược lại.

“Mỗi tháng đến ngày hôm đó ngươi ta đều phải đến ngự thư phòng hồi bẩm sự vụ, sớm muộn gì chẳng gặp.” Tô Thế Dự cười nhạt nói.

“Vậy thời gian trước thì thế nào, ” Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, “Chẳng lẽ còn không cho phép ta nhìn nhiều thêm hai con mắt?”

Tô Thế Dự bất đắc dĩ cười liếc hắn một cái, âm thanh chợt đè thấp xuống, nhắc nhở: “Tây Lăng vương.”

Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy có người trung niên thân mang áo mãng bào đang đi tới.

Lý thị hoàng tộc phong ấn Hầu rất nhiều, mà trong đó an ổn nhất phục tùng nhất, không phải Tây Lăng vương Lý Thừa Hóa thì không còn ai khác. Huống hồ hắn làm người hòa khí hào hiệp, kết bằng hữu đông đảo, ở phiên vương Trung Phi chưa từng gặp qua người nào xem thường, ngược lại khá là có danh vọng, thậm chí ngay cả lúc trước cũng có lui tới cùng Hoài Nam vương một, hai lần. Nếu là người dẫn đầu thực thi Thôi Ân lệnh, đích thực lại không quá thích hợp.

Tương phùng thi lễ, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự khách khí nói: “Tham kiến Vương gia.”

“Tốt tốt tốt.” Lý Thừa Hóa liên tục giơ tay, cười híp mắt nhìn hai người trước mặt, “Hiếm thấy vào kinh một chuyến, ta còn dự định rảnh rỗi sẽ đi bái phỏng hai vị đại nhân, lần này vừa khéo.” Hắn nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Sở đại nhân, còn nhớ ta hay không? Năm đó trên chiến trường Tây bắc ngươi dùng đoạn kiếm giết hơn mười người, một đòn tối hậu đâm xuyên cuống họng tướng lĩnh phe địch, khi đó tướng lĩnh chê ngươi ra tay tàn nhẫn dự định phạt ngươi, nhưng vẫn là ta thay ngươi nói tình.”

Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, “Không ấn tượng.” Hắn hơi dừng lại, lại nói, “Bất quá ta mơ hồ nhớ tới tên tướng lĩnh kia chính là hận ta đoạt công trạng của hắn.”

“Đúng đúng, chính là người kia.” Lý Thừa Hóa cười nói, “Hắn vốn là hành vi không ngay thẳng, sau đó bỗng nhiên gặp chuyện không may chết rồi cũng không ai cảm thấy đáng tiếc, ngươi lại vừa vặn lên thay vị trí của hắn, nghe nói binh lính trong doanh trại đều rất vui lòng.” Hắn không khỏi cảm khái, “Lúc đó ta liền cảm thấy Sở đại nhân khác biệt với người thường, sẽ thành đại sự, bây giờ nhìn xem, ánh mắt của ta thật đúng là không kém.”

“Phải không?” Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười, “Đa tạ vương gia thưởng thức.”

Lý Thừa Hóa cười liên thanh đáp lại, ánh mắt ngược lại dừng trên người Tô Thế Dự, “Nhiều năm không gặp như vậy, Tô đại nhân thật đúng là càng ngày càng tuấn tú a.”

Tô Thế Dự nhíu nhíu mày, hơi dừng lại liền nhịn xuống, nhạt thanh cười nói: “Vương gia ngược lại vẫn y hệt năm đó, vẫn hài hước như vậy.”

“Nào có, rốt cục vẫn là già rồi a.” Lý Thừa Hóa thở dài một tiếng, xa xa nhìn bầu trời xanh thẳm, mấy phần buồn lo vô cớ, “Chỉ chớp mắt Tô tướng quân đã đi, ngươi lẻ loi một người chống đỡ Tô gia, ngay cả triệt nhi, cũng đã nhược quán mấy năm.”

Tô Thế Dự cười nói, “Thế tử vẫn tốt?”

“Vẫn như vậy, làm việc do do dự dự không có cái gì quyết đoán, ” Lý Thừa Hóa lắc đầu nói, “Triệt nhi nếu có thể giống như ngươi nửa phần, ta cũng bớt lo hơn nhiều.”

Tô Thế Dự hơi nhíu mày cười khẽ, ngữ khí ôn hòa, “Thế tử trọng tình, tự nhiên có cái tốt của hắn, cần gì phải giống ta.”

Lý Thừa Hóa thuận theo cười cười, không nhiều lời. Hắn cũng không ôn chuyện nhiều thêm, lại thăm hỏi hai câu liền cáo từ rời đi, thân ảnh biến mất sau khúc ngoặt xanh biếc, trên tảng đá xanh còn lưu lại toái ảnh loang lổ đầy đất.

Tô Thế Dự quay lại nhìn, lại va vào ánh mắt Sở Minh Duẫn, “… Làm sao vậy?”

“Không có gì, ” Sở Minh Duẫn câu lên khóe môi, chậm rãi nói, “Muốn nhìn kỹ Tô đại nhân tuấn tú một chút a.”

Tô Thế Dự bất đắc dĩ nở nụ cười, “Kém xa Sở đại nhân tuấn tú.”

“Ồ ——?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y, loan mi nở nụ cười, “Nếu dung mạo ta rất tuấn tú, tuổi tác lại vừa vặn, vậy đại nhân ngươi dự định khi nào thu ta vào trong phủ đi đây?” Âm cuối dần dần đè thấp, trong lời nói chứa nồng đậm ý cười, khiến trong lòng hơi căng thẳng.

Tô Thế Dự ngưng mắt sâu sắc liếc hắn một cái, lại tiếp tục dời tầm mắt, dừng một chút, mới cười nói: “Tô gia ta bần cùng đơn giản, chỉ sợ là thu không nổi Sở đại nhân.”

“…” Sở Minh Duẫn trầm mặc nháy mắt, đột nhiên hiểu rõ ý tứ Tô Thế Dự, “… Tô đại nhân, ta cũng không phải thường xuyên đều ăn.”

Tô Thế Dự không khỏi nở nụ cười lên tiếng.

Bên trong ngự thư phòng, Lý Duyên Trinh đang chuyên tâm ngắm tượng gỗ, hờ hững đáp ứng cung nữ bẩm báo sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay người trông thấy Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự tiến vào trong điện, lúc này mới nở nụ cười: “Ái khanh tới thật đúng lúc!”

Sở Minh Duẫn liếc mắt một cái trông thấy tượng gỗ nữ tử kia, cách nửa tầng tầng sa mạn trong điện, ánh nắng xuyên thấu qua hoa văn chằng chịt cách cửa sổ rơi vào trên tượng gỗ, đường nét mơ mơ hồ hồ. Không hiểu được có một cảm giác quen thuộc đột nhiên tới, lại nhất thời nhìn không thấu, hắn bất giác quấn chặt lông mày, quan sát tỉ mỉ.

Tô Thế Dự nhìn thấy tượng gỗ điêu khắc cao bằng một con người kia cũng hơi nhíu mày, lập tức trông thấy Lý Duyên Trinh bước nhanh đến phía trước, “… Bệ hạ?”

“Ái khanh có thể đưa bàn tay ra cho ta nhìn hay không?” Lý Duyên Trinh gần như khẩn thiết nói.

Tô Thế Dự không rõ vì sao nhìn hắn, lại cùng Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi nhấc tay đưa lên, mở ra.

Lý Duyên Trinh nhìn tay hắn, lại suy tư nói: “Thời điểm ái khanh đánh đàn chỉ pháp như thế nào?”

Dao khắc vẫn nắm trong tay, nói đến đây bọn họ cũng rõ ràng Lý Duyên Trinh muốn làm cái gì.

Tô Thế Dự cong ngón tay, bỗng dưng gẩy hai tiếng đàn, khớp xương ngón tay xinh đẹp khẽ lật một cái, phong nhã tự thành, trong thoáng chốc chỉ có tiếng đàn như lưu thủy róc rách chảy ra.

Lý Duyên Trinh nhìn chằm chằm tay Tô Thế Dự, dưới ánh mặt trời mờ tối dường như phát quang, hắn nhìn chăm chú nửa ngày, không khỏi chậm rãi đưa tay ra.

Sở Minh Duẫn ho nhẹ, tiến lên một phen nắm chặt tay Tô Thế Dự khẽ ấn trở lại, nghiêng người chặn ngang lối đi giữa hai người, nhìn về phía Lý Duyên Trinh chưa lấy lại tinh thần nở nụ cười, “Bệ hạ nếu muốn khắc nữ tử, đương nhiên phải tìm tay của một nữ tử đến xem. Cho dù Tô đại nhân đánh đàn rất tốt, nhưng mà tay nam nhân thì có cái gì hay mà xem?”

Nói là như thế, hắn ngược lại là đem bàn tay không có gì đẹp đẽ kia cầm vô cùng chặt.

Tô Thế Dự lặng lẽ không nói gì giãy giụa, không thể tránh ra, may mắn bị thân hình Sở Minh Duẫn che chắn cho nên không người nhìn thấy.

Lý Duyên Trinh kinh ngạc nhìn Sở Minh Duẫn, đang muốn mở miệng, lại bị hắn trực tiếp chặn lời nói: “Bệ hạ vừa rồi có gặp qua Tây Lăng vương?”

Lý Duyên Trinh lúc này mới tỉnh táo lại, trở về vị trí ngồi xuống, “Trẫm vừa rồi đúng là có gặp qua Hoàng thúc.”

Tô Thế Dự nghe vậy kéo tay Sở Minh Duẫn xuống, từ phía sau hắn đi ra, “Bệ hạ có đề cập với Vương gia chuyện Thôi Ân lệnh?”

“Đã đáp ứng.” Lý Duyên Trinh nói.

“Đã đáp ứng?” Tô Thế Dự nói, “Thần lúc trước trình lên phác thảo Thôi Ân lệnh, bệ hạ có đưa cho Vương gia nhìn hay không?”

“Hắn không nói điều kiện gì?” Sở Minh Duẫn nói.

“Chuyện này…” Lý Duyên Trinh tránh né tầm mắt của bọn họ, có chút do dự, “Nội dung trong Thôi Ân lệnh Hoàng thúc nhìn rồi, cũng không có dị nghị gì.”

“Điều kiện đáp ứng thì sao?” Sở Minh Duẫn thẳng tắp nhìn hắn, lời nói bình tĩnh, “Bệ hạ đáp ứng cho hắn cái gì?”

Lý Duyên Trinh nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Trẫm đem đất phong Hoài Nam vương vốn có dành cho hắn.”

Sở Minh Duẫn không mang theo tâm tình nở nụ cười, “Lúc trước bệ hạ có ý định cắt đất minh ước cho Hung Nô, bây giờ Tây Lăng vương vừa đến Trường An liền được đất phong Hoài Nam. Xem ra Cửu hoàng tử kia nói không sai, bệ hạ quả nhiên hào phóng.” Thanh âm hắn hơi ngừng lại, “Chỉ là sự tình lớn như vậy, thần cho là bệ hạ sẽ chờ đến sau khi lâm triều ngày mai mới quyết định, chớ để độc đoán mới phải.”

Trầm mặc trong chốc lát, Lý Duyên Trinh nói: “Ái khanh nói trẫm đều hiểu, nhưng Thôi Ân lệnh chung quy chính là hành động tước bỏ thuộc địa, nếu không như vậy, e rằng Hoàng thúc sẽ sinh lòng bất mãn.”

“Hoài Nam quốc địa vực rộng lớn bệ hạ hẳn là rõ ràng, Thôi Ân lệnh là hành động tước bỏ thuộc địa bệ hạ cũng rõ ràng, vậy bệ hạ cảm thấy thế lực Tây Lăng vương là tăng hay là giảm?” Sở Minh Duẫn ngữ khí lạnh lùng.

Lý Duyên Trinh không có gì để nói.

Trong điện nhất thời yên tĩnh, gần như là giằng co.

“Thôi.” Tô Thế Dự khẽ thở dài nói, “Quân vương nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không đổi ý. Việc đã đến nước này, Sở đại nhân cũng không tất nhiều lời.”

Sở Minh Duẫn mở ra được một cái nhìn khác không lên tiếng nữa.

“… Tô ái khanh?” Lý Duyên Trinh nhìn về phía y.

“Vương gia sẽ có sở cầu, điểm này thần đã sớm chuẩn bị, việc bệ hạ làm cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.” Tô Thế Dự hơi thu con ngươi, trầm ngâm nói: “Sau khi Hoài Nam vương đền tội các chư hầu vương ẩn tích có thái độ rung chuyển, Thôi Ân lệnh thi hành tất sẽ khơi ra náo động, thái độ của hắn lại quá sức quan trọng. Bây giờ hắn bằng lòng sảng khoái đáp ứng, chung quy là tốt đẹp.”

Đã nói đến đây, nhiều lời thêm cũng vô dụng.

Đơn giản đem chính sự bẩm báo xong xuôi, bọn họ xin cáo lui rời đi, Tô Thế Dự đi đầu ở phía trước, đã ra cửa điện.

Bỗng nhiên một câu nói nhẹ như than thở lại bởi vì gió chợt nổi lên, phất qua mành rơi vào trong tai Sở Minh Duẫn, nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy.

“Tô ái khanh nếu là nữ tử thì tốt rồi.”

Bước chân hắn hơi dừng lại, xoay người nhìn lại, ánh mắt lướt qua bóng lưng Lý Duyên Trinh rơi vào trên tượng gỗ, cuối cùng đã rõ ràng vì sao bên trong đường nét kia lại mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc cũng không phải ảo giác.
Bình Luận (0)
Comment