Dưới ánh trăng, người thanh niên băng qua hành lang uốn khúc, đẩy cửa bước vào, cung kính nói: “Phụ thân.”
Trong phòng ánh nến sáng rực, nam nhân ngồi một mình sau bàn, tay cầm một cuộn da dê tràn đầy chữ viết Hung Nô, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, cười nói: “Thương tổn đã dưỡng tốt rồi?”
“Vâng.” Thanh niên ấn ấn phần xương sườn dưới bụng, mơ hồ ẩn ẩn đau, “Đã không còn đáng ngại. Hài nhi vô năng, hơn nửa năm qua đã khiến phụ thân vất vả rồi.”
“Không có gì.” Nam nhân liếc nhìn cuộn da dê, “Ngươi ngày mai lên đường, nếu thương tổn chưa khỏi hẳn cũng không cần mạnh mẽ chống đỡ.”
“Tạ phụ thân quan tâm, hài nhi nhất định sẽ không để người lại thất vọng.” Thanh niên nói xong, thấy nam nhân cũng không nói nữa, hơi do dự, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Mặt khác, hài nhi cả gan xin hỏi, vì sao sau khi trở về lại không nhìn thấy Tĩnh Xu…”
“Ngày mai lên đường, tối nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút.” Nam nhân lên tiếng đánh gãy hắn.
Thanh niên hơi ngưng lại, cuối cùng thấp giọng đáp ứng, yên lặng lui ra.
Hắn kéo cửa ra, gió đêm xông vào mặt, thổi bay lên ống tay áo, giữa phần tay áo nhấp nhô lên xuống mơ hồ hiện ra trên cánh tay tái nhợt của hắn một đạo vết thương đỏ đậm do kiếm gây ra thật sâu.
Ung Hòa năm thứ chín, giữa mùa hạ, theo ý kiến Ngự Sử đại phu, ban hành Thôi Ân lệnh, lệnh chư hầu tự mình phân chia đất đai, chia cho con cháu, mà bởi vì ổn định phong hào, phân cách tuyến đường thuộc hán quận. Vì vậy bắt đầu phân chia từ các nước thuộc địa, phân cho con cháu xong rồi, các nước chư hầu tự đánh giá mà tách ra từng phần nhỏ lẻ.
Chiếu lệnh vừa ban, như bọn họ dự đoán, chư hầu ồ lên, con trưởng bất mãn mà con thứ lại vui mừng ra mặt, khắp nơi tranh chấp không ngớt, mãi đến tận khi Tây Lăng vương đứng ra ủng hộ, lúc này mới thuận lợi thúc đẩy. Nhưng ngay khi mọi người đều cho rằng đã bình yên thì đột ngột lại sinh biến động, ngoài dự đoán của mọi người chính là, nơi náo động cũng không phải các nước chư hầu, mà là thủ hạ Hoài Nam của Tây Lăng vương.
Dư nghiệt khởi sự, cưu binh phản loạn.
“Lần này dư đảng Hoài Nam vương đột nhiên hiện thân, khởi binh phản loạn, quả thực là đột ngột không kịp chuẩn bị.” Lý Duyên Trinh thở dài, đem công văn đưa cho Tô Thế Dự, “Hoàng thúc vẫn chưa thể bố phòng chu toàn, đối với địa vực Hoài Nam cũng không hiểu nhiều lắm, bây giờ sứt đầu mẻ trán, phái người ngàn dặm khẩn cấp truyền tin thỉnh triều đình phái binh trợ giúp.”
“Mặc dù Vương gia không đề cập tới, triều đình cũng nên phái binh tới trấn áp.” Tô Thế Dự nói, “Huống chi vẫn là dư đảng của Hoài Nam vương.”
“Ái khanh trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống vụ án Hoài Nam vương sao?” Lý Duyên Trinh hỏi.
Tô Thế Dự vẫn không trả lời, chỉ là nhàn nhạt nói: “Thần bất quá là đột nhiên cảm thấy, phản loạn mặc dù sinh tai họa, nhưng vẫn có thể xem là một cơ hội tuyệt vời.”
“Cơ hội?”
“Vâng, ” Tô Thế Dự gật đầu, nhìn hắn nói, “Là cơ hội cho Lạc Tân, cũng chính là cơ hội cho bệ hạ.”
Lý Duyên Trinh hơi run, chống lại ánh mắt thâm trầm của Tô Thế Dự, đột nhiên tỉnh ngộ.
Xác thực, muốn bồi dưỡng tướng lĩnh, tất nhiên trước tiên phải khiến hắn bộc lộ tài năng. Huống hồ thứ làm người khác lên án Lạc Tân nhất chính là xuất thân từ Hoài Nam của hắn, nếu có thể một lần hành động bình định, vừa có thể lơ đãng quét ác ngữ phỏng đoán, lại có thể thu vào tay tướng tốt. Bởi vậy vừa bắt đầu, đã có thể cẩn thận thăm dò đem binh quyền từng chút thu lại trong tay quân vương.
“Chỉ là ứng cử viên lĩnh binh bình định này… Tất nhiên là do Sở ái khanh lựa chọn.” Lý Duyên Trinh lo lắng nói, “Đạo lý trong đó, hắn há lại không nghĩ ra?”
Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, thở dài, “Cho dù là hi vọng xa vời, cũng nên thử một lần.”
Thái úy phủ luôn mơ hồ hiện ra vài phần lãnh túc, thị vệ tỳ nữ qua lại ít ngữ ít lời, thấy Tô Thế Dự đều tránh lui hành lễ, càng không có người nào tiến lên ngăn cản hoặc thông báo dẫn đường, mặc y không chút trở ngại nào đi vào thư phòng.
Sở Minh Duẫn một tay chống trên giá sách, đang chăm chú tìm cái gì, không quay đầu lại nói: “Sáng sớm sách đem phơi nắng ta nói ngươi thu để ở đâu…” Đang nói liền ngưng, phía sau tiếng bước chân dần dần rõ ràng, chưa đợi đối phương lên tiếng, hắn liền câu môi nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại, “Tô đại nhân, tới tìm ta hẹn hò sao?”
“Ta sợ rằng sẽ không có ai hẹn hò giữa ban ngày.” Tô Thế Dự đạm thanh cười nói.
Sở Minh Duẫn xoay người nhàn rỗi dựa trên án thư, mặt mày mỉm cười nhìn y, “Ta không ngại a.”
“Sở đại nhân tùy tính thoải mái, điểm này…ta đích xác rõ ràng.” Tô Thế Dự quét mắt nhìn từng đống vỏ hạt sen bên cạnh án thư, có ý riêng.
Sở Minh Duẫn mặt không biến sắc nói, “Đỗ Việt vừa nãy còn ở đây.”
Tô Thế Dự nở nụ cười, khá là phối hợp gật gật đầu, “A Việt càng ngày càng kỳ cục rồi.”
“…” Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, cất bước đi đến trước mặt Tô Thế Dự, hạt sen căng tròn bị kẹp chặt trên đầu ngón tay, giơ tay tiến đến trước mắt y, “Vừa vặn còn có một hạt, muốn ăn không?”
Tô Thế Dự cười nhạt nói, “Chính ngươi ăn là tốt rồi.”
Lời chưa tan, hạt sen lại bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt trên môi y, mơ hồ nhiễm một chút mùi đàn hương ấm áp, từ nhẹ cho đến nặng dần, ám muội chậm rãi lướt qua trên môi, Sở Minh Duẫn rũ mắt bình tĩnh nhìn, thấp giọng cười nói: “Tô đại nhân còn muốn xem ta ăn sao?”
Tô Thế Dự đè lại tay Sở Minh Duẫn, bất đắc dĩ tột cùng mà nhìn thẳng hắn, tiếp nhận hạt sen. Vừa vào trong miệng có vị thanh thanh, dư âm lại nhàn nhạt chát.
Sở Minh Duẫn quay lại phía sau án thư, “Tại sao không ngồi?”
Tô Thế Dự theo hắn ngồi xuống đối diện, trực tiếp mở miệng: “Việc Hoài Nam phản loạn, Sở đại nhân dự định tự mình xuất chinh bình định hay là cắt cử người khác?”
“Loại tiểu bạo loạn này không cần ta tự mình động thủ.” Sở Minh Duẫn nói, ngữ khí hơi ngừng lại dẫn theo ý tứ hàm xúc khó hiểu cười cười, “Lại nói, biến số khi hành quân rất lớn, nếu ta đi một lần liền hai, ba năm, chỉ sợ thời điểm trở về Tô đại nhân ngài cũng đã thành gia, vậy ta nên làm thế nào cho phải đây.”
Tô Thế Dự không dấu vết tránh né tầm mắt hắn, ngữ khí không chút nào không gợn sóng, “Nếu là cắt cử người khác, vậy Sở đại nhân đã có người thích hợp rồi chứ?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Sở Minh Duẫn nói.
Tô Thế Dự rút ra gập lại tấu biểu đặt trước mắt hắn, “Đã như vậy, chỗ này của ta ngược lại có chọn một người, Sở đại nhân không ngại cân nhắc nhìn một chút.”
“Lạc Tân?” Sở Minh Duẫn chỉ liếc nhìn tên trên đó, vén mi nhìn về phía Tô Thế Dự, nở nụ cười, “Hắn quả nhiên đã thành người của ngươi?”
“Đều là vì bệ hạ phân ưu, cần gì phải nói chuyện người nào là của ai. Tô Thế Dự bình thản nói, “Đây là người khác tiến cử, ta chỉ tới chuyển đạt.”
Sở Minh Duẫn cũng không để ý lời y, chậm rãi cười nói: “Hà tất gấp gáp bồi dưỡng thế lực ở trong quân như vậy.”
“Tại sao lại nói là bồi dưỡng thế lực, thân là thần tử tự nhiên…”
“Ta cũng không phải người của ngươi sao?” Sở Minh Duẫn cúi đầu lại nói tiếp, mặt mày thâm trầm.
Vị hạt sen đắng chát vẫn tràn ngập giữa răng môi, y bỗng dưng không biết phải làm sao để mở lời, tầm mắt rơi vào hoa văn cánh sen đỏ thẫm như máu trên tay áo Sở Minh Duẫn, nửa ngày mới bình tĩnh lại tâm thần, sóng lớn không sợ mà cười nói: “Việc chinh phạt ta cũng không thể nói là hiểu biết, bất quá chỉ là một chút đề nghị, Sở đại nhân vô ý thì thôi vậy.”
“Ta cũng chưa nói không đáp ứng ngươi a.” Sở Minh Duẫn nói.
Tô Thế Dự ngoài ý muốn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Sở Minh Duẫn tiện tay cầm qua tấu biểu, loan mi nhìn y nở nụ cười, “Nếu ngươi cảm thấy Lạc Tân thích hợp, vậy theo ý ngươi.”
Thái độ chuyển biến này thực sự làm cho y mờ mịt không rõ, nhưng chung quy ý đã toại nguyện, liền gom lại quyết tâm cáo từ. Tô Thế Dự xoay người muốn đi, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh lại ngừng cước bộ dừng lại chỗ cũ.
“Bất quá Tô đại nhân về sau tốt nhất vẫn không nên quá chiếu cố người khác.”
Tô Thế Dự xoay người trở lại. Sở Minh Duẫn tay chống cằm, cười đến mặt mày cong cong, “Bằng không ta không thể nào bảo đảm được chính mình còn có thể nhịn được giết hắn hay không, bất kể là ai.”
Bộ binh động tác nhanh chóng, không đến mấy ngày đã đem vật tư chuẩn bị đầy đủ, binh qua sắc bén, thiết giáp phát lạnh, xe lương thảo vô số, chiến mã to lớn, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, đại quân có thể xuất phát.
Trước khi đi một ngày Sở Minh Duẫn gọi Lạc Tân tới, “Mấy ngày nay chuẩn bị thế nào rồi?”
Lạc Tân suy nghĩ một chút, “Khởi bẩm đại nhân, đã đọc qua lễ nghi và thượng thư rồi.”
Sở Minh Duẫn thần sắc phức tạp nhìn về phía hắn, “… Ngươi tại sao không đọc luôn Kinh Thi?”
“A? Cái kia cũng phải đọc?” Lạc Tân ngẩn ra.
Sở Minh Duẫn giơ tay ấn ấn mi tâm, “Sắp sửa xuất chinh, ngươi xem những thứ đó làm cái gì?”
“Chuyện này…” Lạc Tân thẳng thắn nói, “Đây là Tô đại nhân nói muốn ta đọc thêm nhiều sách, có cái gì không đúng sao?”
Sở Minh Duẫn trầm mặc nháy mắt, bỏ qua đề tài này.
Hắn rút ra trên án vài cuốn sách đưa tới, “Đây là bản đồ Hoài Nam và binh thư có thể dùng tới, cho dù hành động này có kém đi nữa cũng sẽ không đi nhầm chỗ.” Hắn thấy dáng vẻ Lạc Tân trực mi lăng nhãn
(mi mày thẳng tắp), dừng một chút, lạnh giọng nói bổ sung, “Như vậy nếu còn để thua, ngươi trực tiếp tự sát ở Hoài Nam đi, không cần hồi kinh.”
Lạc Tân vội vàng hai tay tiếp nhận sách, nghe vậy chẳng những không có chút nào không vui mừng, trái lại mặt mày nở nụ cười, “Đa tạ Đại nhân, ta nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng!”
Sở Minh Duẫn lười lại để ý, khoát tay áo ý bảo hắn lui ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Ý nghĩa của việc dùng hạt sen trong văn học=v=Sen và thương là đồng âm, nghĩa là yêu thương. Tử là kính xưng thời cổ đối với nam tử. Cho nên liên tử (pinyin là: [liánzǐ] hạt sen) ý tứ chính là ‘Thích ngươi’.Rất nhiều câu thơ dùng hạt sen để tỏ tình, như ‘Vô đoan cách thủy phao liên tử, dao bị nhân tri bán nhật tu.’**Trích từ bài thơ Thái liên tử 採蓮子 • Người hái sen
採蓮子
船動湖光灩灩秋,
貪看年少信船流。
無端隔水拋蓮子,
遙被人知半日羞。
Thái liên tửThuyền động hồ quang diễm diễm thu,
Tham khan niên thiếu tín thuyền lưu.
Vô đoan cách thuỷ phao liên tử,
Dao bị nhân tri bán nhật tu.
Dịch nghĩaTrời thu, chèo thuyền làm nước mặt hồ sóng sánh,
Mải ngắm chàng trai trẻ, mặc thuyền tự trôi.
Khi không, ném qua thuyền chàng một bông hoa sen,
Bị người trên thuyền xa xa thấy, mắc cỡ đến nửa ngày.
Chú thích cách thay đổi cổ văn:
“Theo ý kiến Chủ Phụ Yển, lệnh chư hầu tự mình phân chia đất đai, chia cho con cháu, mà bởi vì ổn định phong hào, phân cách tuyến đường thuộc hán quận. Vì vậy bắt đầu phân chia từ các nước thuộc địa, phân cho con cháu xong rồi, các nước chư hầu tự đánh giá mà tách ra từng phần nhỏ lẻ”. —— ( Hán Thư? Cảnh mười ba Vương truyền? Trung sơn Tĩnh vương Lưu Thắng)“Xuân tháng giêng, chiếu viết: ‘Lương vương, thành nam Vương thân từ cùng sinh (sinh ra và yêu thương), nguyện dùng Ấp phân Đệ (chia quận huyện của mình cho em út), chấp nhận. Chư hầu thỉnh nhà vua cùng đệ tử Ấp giả, trẫm đem thân lãm, khiến có chư vị nào.’ vì vậy bắt đầu phia chia từ các nước thuộc địa, phân xong xuôi cho con cháu.” —— ( Hán Thư. Võ đế kỷ luật).Editor có lời muốn nói: Đoạn này mình có tham khảo thêm một ít trên Baidu, phần chiếu thư mà tác giả đề cập ở cuối mình không hiểu cho lắm nên cũng mạn phép edit sơ sơ cho mọi người cùng hiểu thôi.