Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 145

Dáng người người đến yểu điệu, bước chân uyển chuyển, nhưng chỉ năm ba nhịp thở đã đi vào trong lao, cho thấy trình độ võ công không tầm thường.

Dịch Sở Vân vừa nhìn thấy mặt, trong kinh hoảng tăng thêm hoang mang, gọi, "Tử Y tỷ tỷ!" Chính là thị nữ Tử Y bên người Dịch Thư Vân.

Chỉ thấy Tử Y thanh tú xinh đẹp đỡ người dậy, nhẹ nhàng đặt lên mạch Tề Hàm, lập tức vỗ tay hai tiếng; tức khắc, bên ngoài cửa lao lại tiến vào hai người, xem trang phục là thuộc hạ trong Tung Thiên giáo. Tử Y phân phó nói, "Đi lấy cái cáng qua đây."

Thuộc hạ đáp ứng rời khỏi.

Sau khi Dịch Sở Vân đỡ Tề Hàm hôn mê nằm xuống, sợ hãi nói rằng, "Tử Y tỷ tỷ, không thể mang sư huynh..."

Mặt mày Tử Y đẹp đẽ, một thân áo tím không nhìn ra tỳ nữ hèn mọn chút nào, nàng nhìn thiếu niên nói, "Thiếu chủ, nếu Tử Y có thể đến đây, ngài cảm thấy giáo chủ còn không biết chuyện Quân công tử sao?"


Sắc mặt Dịch Sở Vân lại trắng ba phần, tuy trong lòng nó hiểu rõ, giấu giếm như thế nào đi nữa, huynh trưởng mới là người thực tế quản lý Tung Thiên giáo, muốn biết động tĩnh trong giáo, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Có điều trong lòng nó mang theo nửa phần may mắn, hi vọng tội lớn khi sư hại huynh của nó, có thể chữa bệnh ca ca trước...

Nhìn thấy sắc mặt nó, Tử Y an ủi, "Thiếu chủ, không khí chỗ này đình trệ không sạch sẽ, quanh năm lại không có ánh mặt trời, không có lợi cho sự hồi phục của Quân công tử; hơn nữa... trên người thiếu chủ cũng có tổn thương, ở chỗ này... sẽ xảy ra chuyện..."

Kỳ thật không cần Tử Y an ủi, Dịch Sở Vân cũng biết thời khắc này chính mình cũng không còn lựa chọn. Nó đứng bên giường, mắt thấy hai thuộc hạ đặt sư huynh Tề Hàm lên cáng, sau đó theo phân phó đưa đến khách phòng gần chủ viện rồi.


"Thiếu chủ, giáo chủ đang chờ gặp, ngài cũng theo ta đi đi." Tử Y nhìn thiếu niên có chút hồn bay phách lạc, nhẹ nhàng nói. Không ngoài suy đoán, nàng nhìn thấy thân thể thiếu niên run lên một cái.

Lúc hai người tới khách phòng, Dịch Thư Vân đang ngồi một bên nhìn tả hộ pháp Chu Minh bắt mạch cho Tề Hàm, Dịch Sở Vân run run rẩy rẩy vào cửa, cũng không dám gọi người, chỉ chịu đựng đau đớn ray rứt thành thật quỳ xuống.

Sắc trời đã tối, trong ánh nến, cả phòng ngoại trừ Tử Y, sắc mặt mọi người đều không tốt.

Chu Minh chẩn bệnh rất nhanh, mấy ngày nay hắn vốn lúc nào cũng lưu ý tình huống thân thể Tề Hàm; chỉ là mấy ngày trước khi đến chiều, Tề Hàm vẫn có thể khôi phục chút khí lực và tinh lực, hôn mê bất tỉnh giống hôm nay, cũng chỉ có thể nói vì đã lấy máu nhiều ngày liên tiếp, vẫn có chút thương tổn tới nguyên khí.


Hắn đúng sự thật nói tình huống với Dịch Thư Vân.

Dịch Thư Vân im lặng một lúc lâu mới hỏi, "Lần này sở dĩ ta có thể khôi phục nhanh được như vậy, toàn bộ là vì có máu Quân công tử trong thuốc?"

Chu Minh gật đầu nói, "Phải, bốn năm tháng trước Quân công tử từng dùng tục tâm đan, máu của hắn dù không thể trị dứt hoàn toàn bệnh tim của giáo chủ, nhưng quả thật có lợi ích to lớn; mà lần này giáo chủ có thể khôi phục tốt như vậy, còn vì hắn dùng cửu chuyển sinh nguyên đan trước đây không lâu."

"Cửu chuyển sinh nguyên đan?" Dịch Thư Vân nhẹ giọng lặp lại, "Ta nhớ ngươi từng đề cập với ta, loại đan dược này cần chín loại thảo dược bổ trợ tinh thần và thân thể vô cùng khó tìm, trải qua chín lần chưng chín lần luyện mới thành đan; đừng nói chín loại thảo dược khó tìm này, cho dù chín lần chưng chín lần luyện cũng cần một cao thủ nội công cực kỳ thâm sâu tinh thông y lý thuật pháp luyện thuốc mới luyện thành, hơn nữa... xác suất luyện thành cũng cực kỳ nhỏ."
"Đúng là như vậy," Chu Minh gật đầu nói, "Cho nên nghe thiếu chủ nói, giao thừa năm ngoái Quân công tử bị thương nặng gần như hấp hối, đầu tháng sáu lại trải qua một lần ám sát tổn thương tới tâm mạch, đến tháng trước, khí tức cả người hắn đã khôi phục tám chín phần mười, ngay cả võ công tu luyện lúc trước cũng chỉ kém một chân vào cửa. Sau khi lấy máu ngày đầu tiên ta liền phát hiện ra, cho nên mấy ngày nay chẳng những giảm bớt lượng máu mỗi ngày, hơn nữa chỉ cần thêm một lần, thân thể giáo chủ có thể bước đầu khôi phục, lại điều dưỡng kỹ càng, tất nhiên có thể khỏe mạnh như người thường." Nói đến đây, Chu Minh đã kích động vạn phần.

Dịch Thư Vân không kích động như trong tưởng tượng, ngược lại hai hàng lông mày nhíu chặt nói, "Tả hộ pháp, đột nhiên ta nghĩ đến một việc..."
Chu Minh hiếm khi thấy vẻ mặt như vậy trên mặt hắn.

Dịch Thư Vân nhìn Tề Hàm hôn mê trên giường nói, "Vị tiên sinh kia của Sở nhi che chở thân thể Quân công tử như vậy, không tiếc vốn liếng, không quan tâm cái giá, mà theo lời Sở nhi, dường như y lại là người cực kỳ bá đạo. Ngươi nói, nếu như y biết chúng ta đối đãi Quân công tử như vậy, có khi nào y trực tiếp mang người Yến Thiên Lâu san bằng Tung Thiên giáo hay không? Đến lúc đó, ngươi chữa cho ta, lại có ý nghĩa gì?"

Trong phòng lập tức rơi vào sự yên lặng đáng sợ.

Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng "bịch", mấy người họ hoảng sợ, mới nhìn thấy Dịch Sở Vân vẫn không lên tiếng ngã trên mặt đất. Chu Minh liền vội vàng tiến lên thăm mạch, nói rằng, "Giáo chủ, mấy ngày nay thiếu chủ quỳ thỉnh tội dưới đất trong lao, hôm nay lại chịu gia pháp, sợ rằng chịu không nổi..."
Hắn lật thân thể Dịch Sở Vân qua, Dịch Thư Vân liếc nhìn đệ đệ nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, dằn tâm tình trong lòng xuống nói, "Dẫn nó xuống dưới trị thương."

Chu Minh lên tiếng, ôm Dịch Sở Vân rời khỏi khách phòng.

Bên kia, Tề Hàm nằm trên giường mở mắt.

Từ sau khi đi vào Tử Y đứng cuối giường hầu hạ phát hiện trước tiên, liền vội vàng tiến lên thăm hỏi, "Quân công tử, ngài tỉnh?"

Tề Hàm lấy lại bình tĩnh, nhìn khuôn mặt thị nữ bên giường, hơi giật mình, sau đó khôi phục thần thái vốn có, cũng nương nàng nâng đỡ ngồi dậy. Tự nhiên, hắn cũng thấy được nam tử mặc trang phục màu xanh lam nhạt trong phòng.

"Các hạ... chính là giáo chủ Tung Thiên giáo... Dịch Thư Vân?" Trong lòng Tề Hàm có chút giật mình, nam tử ngồi gần cửa sổ, tuổi tác trên dưới hai mươi, trong ánh nến lập lòe lộ ra ôn nhuận và hòa nhã, không giống dáng vẻ dữ tợn độc ác trong tưởng tượng của hắn chút nào. Cái gọi là tâm sinh tướng, Tề Hàm ở Yến Thiên Lâu từng tiếp xúc một ít bàng môn tà đạo tiên sinh cũng không phản đối, tuy chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng được lão giang hồ sõi đời chỉ điểm, nhìn người vẫn nắm chắc bảy tám phần.
Dịch Thư Vân ý bảo Tử Y dời cái ghế gần chút, mới đáp, "Chính là tại hạ, Quân công tử tỉnh táo rồi?"

Tề Hàm mỉm cười nói, "Bởi vì thân thể ta hư nhược hôn mê, vừa nãy một đường xóc nảy đã tỉnh rồi, vô ý nghe thấy giáo chủ và tả hộ pháp nói chuyện. Vậy... giáo chủ có muốn lấy máu lần cuối cùng không?"

"Phế Viên là chỗ tiên phụ từng huấn luyện tử sĩ và là hình đường, sau khi gia phụ qua đời, ta liền phế hình phạt trong đó, cũng liệt nó vào cấm địa. Sở nhi giấu công tử chỗ này, cũng vì không để ta phát hiện mà thôi." Dịch Thư Vân phong thái thản nhiên, không mảy may xấu hổ và tức giận vì bị người chọc thủng ý định, chỉ nói, "Không dối gạt công tử, lần này Sở nhi gây chuyện quả thật ta hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nó là đệ đệ ta, là người thân duy nhất của ta trên thế gian này, nó phạm lỗi dĩ nhiên ta phải gánh vác hậu quả. Về phần chuyện lấy máu... nếu ta tỉnh, đương nhiên sẽ không để nó sai thêm nữa!"
Nụ cười giễu cợt của Tề Hàm càng thêm rõ ràng, "Dịch thiếu chủ cơ mưu tính toán, nhưng giáo chủ lại buông bỏ vào lúc này, dẫn tới thất bại trong gang tấc sao? Dù giáo chủ không thương tiếc thân thể của mình, cũng nên thương cảm lệnh đệ một lòng thành khẩn; lại nói, lần này nó có thể vì thân thể ngươi gây ra động tĩnh như vậy, lần kế thì sao?"

Ngữ khí của Tề Hàm ngay cả Tử Y cũng có chút nghi hoặc, không biết tại sao hắc sắc bén như thế; nhưng Dịch Thư Vân lại như hồ nước ngày xuân, vẫn bình tĩnh như cũ. Nghe thấy Tề Hàm nửa nói mát nửa châm chọc, hắn thậm chí thật sự cẩn thận suy xét một phen, mới đáp lại, "Máu của công tử với ta mà nói, quả thật như tiên đan cứu mạng, mấy năm nay, ta triền miên trên giường bệnh nỗ lực chống đỡ, chưa bao giờ có ngày hô hấp thoải mái như hôm nay, cảm thấy sống trên đời cũng không khổ cực như vậy..."
Cảm giác này sau khi rời Hình bộ dưỡng thương mấy tháng Tề Hàm thấu hiểu rất rõ, làm một người ngay cả hô hấp cũng tràn ngập đau khổ, sống liền chỉ còn lại giày vò.

Giọng Dịch Thư Vân trong căn phòng rộng rãi có vẻ hơi u uất mờ mịt, "Ta vốn đã làm xong tất cả dự định và chuẩn bị, sau khi biết được tin tức Sở nhi, trước hết ta phái tất cả người giỏi trong giáo ra, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đưa nó về nhà. Ta biết mình không gắng gượng được bao lâu, mấy năm nay ta hao tâm tổn sức, không nổi lên xung đột với võ lâm Trung Nguyên, thay đổi thủ đoạn làm việc của Tung Thiên giáo ta ở tây thùy... Mục đích đúng là vì để lúc Sở nhi tiếp nhận Tung Thiên giáo, có thể sạch sẽ một chút, nhẹ nhàng một chút..."

Dường như Dịch Thư Vân đã lâu không nói nhiều như vậy, hắn dừng lại thở ra một hơi, tiếp tục nói, "Sở nhi vô tội, từ khi nó còn chưa sinh ra liền gánh vận mệnh tên ma ốm ca ca này, chuyện này với nó cũng không công bằng. Quân công tử có chỗ không biết, ta thật lòng hi vọng nó lưu lại môn hạ lệnh sư học tập, luyện văn tập võ, đạo lý làm người, sau này cũng có thể thản thản nhiên nhiên đặt chân trên giang hồ."
Tề Hàm kiên nhẫn nghe giáo chủ ma giáo nói ra suy nghĩ của hắn một phen thật dài, hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ sau khi nghe xong liền hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Tung Thiên giáo, có một số việc Dịch Thư Vân chỉ nhàn nhạt nhắc đến, nhưng Tề Hàm lại có thể cảm nhận được trong đó tất nhiên đầy gϊếŧ chóc và máu tanh. Nam tử trước mắt, khí chất ôn nhuận thái độ ôn hòa, nhưng một câu nói của hắn cũng có thể nhấc lên sóng gió giang hồ.

"Giáo chủ biết, nếu không phải lệnh đệ uy hiếp ta, ta tất niên sẽ không cứu giúp ngươi." Tề Hàm nói rất không khách khí, nhưng rất thẳng thắn, "Vừa rồi giáo chủ nói rất động lòng người, ta cũng tin tưởng đó là lời thật lòng. Nhưng giáo chủ thật lòng cũng không có nghĩa Quân Diệc Hàm sẽ cảm kích, lần máu cuối cùng này ta cho ngươi, không vì gì cả, chỉ bởi vì ta không tin được huynh đệ các ngươi, nhất là lệnh đệ Dịch Sở Vân."
Bình Luận (0)
Comment