* "Khi" trong khi quân, khi sư, nghĩa là lừa dối.
Người chịu đòn và người đánh đòn đều trải qua một trận giày vò dài đằng đẵng, lúc Chu Minh dìu Dịch Sở Vân chịu hết bản tử rời khỏi gian phòng Dịch Thư Vân, hắn phát hiện hai tay mình cũng đang run rẩy kịch liệt. Mà thiếu niên được dìu, toàn thân ướt đẫm như vừa mới mới vớt trong nước ra, hai chân nó không hề có sức lực, cả người di động nhờ vào sức lực hắn.
"Thiếu chủ, tại sao không thể nói với giáo chủ chứ?" Tất cả rõ ràng cũng vì giáo chủ, dù là Chu Minh, đối với điểm này cũng trăm bề không hiểu được.
Dịch Sở Vân đau đến tinh thần mơ màng, mỗi một bước đi đều lôi kéo tổn thương phía sau, thậm chí nó có thể cảm giác được trên hai chân lạnh băng có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Nó gian nan nói rằng, "Từ sau khi ca ca hiểu rõ Yến Thiên Lâu, liền hối hận... chuyện mang ta về từ sư môn. Hắn toàn tâm toàn ý hi vọng ta trở về môn hạ tiên sinh, ngay cả... gia pháp hôm nay... giữ cũng là quy củ của tiên sinh... Tả hộ pháp," Thiếu niên níu tay Chu Minh nâng đôi mắt ướt sũng lên nhìn hắn nói, "Nếu ca ca biết... ta trói đại sư huynh lại... lấy máu chữa bệnh cho y... Ngươi nói, y sẽ còn uống thuốc ngươi sắc sao?"
Chu Minh tức khắc nghẹn lời, bỗng cảm thấy trên tay nhẹ một chút, hắn vội vã đỡ thiếu niên đau đến mồ hôi lạnh đầy mặt, ngay cả môi cũng trắng bệch, không đành lòng nói, "Nhưng mà giáo chủ nói, nếu thiếu chủ không nói... ngày mai còn phải..."
Dịch Sở Vân lắc đầu, mượn lời phân tán chút tinh thần nói, "Đã năm ngày rồi... Chỉ cần ta chịu đựng thêm hai ngày nữa... thì không sao rồi..."
Chu Minh không biết nên nói thế nào, chỉ đành đỡ thiếu niên đi tới hướng phòng nó, mặc kệ ngày mai ra sao, trên mông nó da tróc thịt bong, nhất định phải bôi thuốc trị thương mới được.
Nhưng đột nhiên thiếu niên tăng thêm sức lực trong tay nói rằng, "Tả hộ pháp, ta không quay về, ngươi... dìu ta đi... Phế Viên!"
Chu Minh hoảng hốt nói, "Thiếu chủ còn muốn đi gặp lệnh sư huynh? Vết thương trên người ngươi..."
Dịch Sở Vân cố chấp không chịu cất bước nữa, gắng gượng đứng thẳng người nói, "Ca ca hi vọng ta quay về sư môn... Sao ta lại cam lòng bỏ... ấm áp... tiên sinh và sư huynh cho ta... Bây giờ thân ta cõng tội lớn... không biết ta có thể lưu lại sư môn hay không, thế nhưng, ta nhất định phải luôn trông chừng bên người sư huynh... không thể để hắn có bất kỳ... điều gì bất trắc..."
Chu Minh thấy được quật cường không thể làm trái trong mắt thiếu niên.
"Phế Viên" trong miệng Dịch Sở Vân ở sau núi Kình Thiên Bảo, trước đây khi Dịch Thiên Hành còn sống, là nơi dùng để huấn luyện tử sĩ và là hình đường. Sau khi Dịch Thiên Hành chết, Dịch Thư Vân dần dần nắm Tung Thiên giáo trong tay, liền từng bước phế đi cách huấn luyện tử sĩ tàn khốc và hình phạt cực kỳ tàn ác trong hình đường. Chỉ một vài tử sĩ vốn đã huấn luyện xong vẫn được giữ lại, bởi vì bọn họ không hề có ý thức, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, cho dù thả tự do cũng sinh tồn không được.
Mà Giang Ức Sơ hiện tại đã gọi là Quân Diệc Thần, chính là một trong số đó.
Lúc Dịch Sở Vân đi tới Phế Viên, phía sau đã đau đến không còn tri giác. Nó qua quýt rửa mặt tại gian ngoài, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền đâm đầu chui vào địa lao dưới lòng đất Phế Viên.
Bởi vì quanh năm không có ánh mặt trời, cộng với nhiều năm trước tích quá nhiều huyết khí, dù đã bỏ hoang mấy năm, sau khi đi vào vẫn có mùi máu tanh quanh quẩn không tan xộc vào mũi. Lại thêm vị trí trong lòng đất, âm u, ẩm ướt, lạnh lẽo, khiến người ta sinh ra cảm giác rợn cả tóc gáy. Còn thêm đủ loại hình cụ sử dụng trước đây vẫn chưa di dời, đưa mắt có thể thấy được khóa sắt thô to, roi dài côn gỗ, que sắt đinh to... Trong hoàn cảnh âm u lạnh lẽo, ngay cả mấy cây đuốc trên vách tường dường như cũng mất đi nhiệt độ chúng nó có.
Dịch Sở Vân vịn tường đi vào trong, cuối cùng đi tới trước một lao sắt. Trong lao không như bên ngoài, dù hoàn cảnh âm u lạnh lẽo ẩm ướt không có cách nào thay đổi, nhưng bên trong giường đệm ngăn nắp sạch sẽ, chăn đệm trên giường cũng dày, gạch xanh trên sàn không có bụi bặm, hơn nữa trong góc lao, còn đốt một chậu than Kim Ti, tốt xấu cũng có thể trừ được một phần khí lạnh.
Tề Hàm đang nửa nằm trên giường trong lao sắt, nửa ngồi dựa tường lạnh như băng, nhắm hai mắt, không biết ngủ hay dưỡng thần. Xiềng xích trên tay chân hắn đã được tháo xuống, quần áo trên người cũng sạch sẽ ngăn nắp dày cộm, có điều sắc mặt hắn lúc này tái nhợt vô cùng, dưới hai mắt có quầng thâm thật đậm, dưới ánh đuốc soi sáng, như ẩn như hiện.
Bên cạnh giường đặt một cái bàn, hai cái bát trên bàn đều đã trống không.
Dịch Sở Vân mở khóa lao sắt ra, khom người vào cửa lao, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn; khi nó nhìn thấy chén không trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ yên tâm, sau đó trong góc lao cách giường xa nhất, quỳ gối xuống rồi.
Lúc hai đầu gối chạm lên gạch xanh cứng rắn lạnh lẽo, đau đớn mệt mỏi cả ngày nay đều đang cùng nhau tỉnh dậy, cổ họng nó nhịn không được khe khẽ "ưm" một tiếng, mà lập tức lại bị chính nó cưỡng chế ép xuống.
Tề Hàm cũng không ngủ, chỉ là mấy ngày nay mất máu quá nhiều, chính hắn cũng có thể nhận thấy được tinh lực một ngày kém một ngày; hắn cũng không biết Chu Minh và Dịch Sở Vân định lấy bao nhiêu máu của hắn, thế nhưng hắn luôn nhớ kỹ lời ngày đó nói với tiên sinh. Phải chăm sóc chính mình thật tốt. Cho nên bất kể là thuốc bổ máu, hay cơm canh nấu xong, hắn đều ăn hết từng món. Mấy hôm nay hắn vẫn luôn nghĩ, chắc chắn tiên sinh đã sớm biết được tin tức mình ở Tung Thiên giáo, liền nhất định không tiếc tất cả cứu mình ra ngoài. Cho nên hắn không thể tự buông bỏ trước.
Thế nhưng, dù gì đi nữa, thuốc thang tốt hơn nữa, cũng không chịu nổi mất máu mỗi ngày. Tay trái Tề Hàm nâng cánh tay phải, phía trên có ba vết máu, mà bên trái có hai vết, không có gì bất ngờ, tối hôm nay sẽ thêm vào vết thứ ba rồi.
Tề Hàm yếu ớt mở mắt, nhìn người khởi xướng tất cả mọi thứ quỳ cách đó không xa như mấy ngày trước, có điều hôm nay nó cúi đầu, tư thế quỳ cũng không đoan chính giống hai ngày trước, sợ rằng thể lực cũng có chút hết chống đỡ nổi. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút trào phúng, vì vậy lộ ra một nụ cười châm chọc nói, "Thân ta đã ở chỗ này, Dịch thiếu chủ cần gì phải... mỗi ngày tới quỳ ta... tù nhân dưới thềm..." Bởi vì cả ngày cũng hiếm khi nói một câu, giọng hắn khàn khàn mà vô lực.
"Đại sư huynh không phải tù nhân," Dịch Sở Vân ngẩng đầu lên phủ nhận nói, "Chỉ là... Dịch Hi không thể..."
"Ngươi khỏi cần gọi ta là sư huynh nữa, cũng không cần tự xưng Dịch Hi." Tề Hàm đột nhiên cắt ngang, nhưng bởi vì nói nhanh, nhịn không được ho khan vài tiếng, mới tiếp tục nói, "Ngươi trước bội sư bỏ trốn... sau tàn hại đồng môn, dù tiên sinh còn chưa xử lý ngươi, thế nhưng... hai chữ "sư huynh" này, ngươi không thể gọi nữa, ta cũng nghe không lọt tai..."
"Không phải vậy! Sư huynh!" Dịch Sở Vân quỳ gối tiến lên mấy bước, giọng nghẹn ngào vội vã giải thích, "Tính mạng ca ca thật sự như ngàn cân treo sợi tóc, tả hộ pháp nói chỉ có tục tâm đan mới có thể cứu y, nhưng mà... trên đời đã không còn tục tâm đan... Dịch Hi... Sở nhi mới ra hạ sách lần này! Sư huynh, Dịch Hi biết mình tội nghiệt nặng nề, ngài phạt ta thế nào cũng được, đừng trục ta khỏi sư môn... Sư huynh..."
Hừ... Tề Hàm hừ lạnh trong lòng, ca ca Dịch Hi không phải là giáo chủ Tung Thiên giáo sao? Có thể nuôi dưỡng tử sĩ, người mà ngay cả đứa bé cũng không buông tha... Nếu không phải Dịch Hi mang cái chết của A Đề Mạc Đô uy hiếp hắn, thà rằng hắn tìm một chỗ phơi khô máu trên người, cũng sẽ không lấy ra cứu người như thế!
Chỉ đáng tiếc Dịch Hi... Nếu trước đây nó chưa rời khỏi sư môn, Tề Hàm tin tưởng, tiên sinh nhất định có thể dạy nó tốt... nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn rồi.
Giọng thiếu niên bi thương, Tề Hàm xoay đầu qua, nhìn gần mới thấy trên mặt nó đã phủ đầy mồ hôi lạnh, môi dưới cũng có vết thương cắn rách, ánh mắt uể oải, hắn dò xét hỏi, "Bị thương sao?"
Dịch Sở Vân ngẩn ra, sư huynh lảng tránh vấn đề vừa nãy càng khiến nó chột dạ run sợ, bây giờ thay đổi trọng tâm câu chuyện, nó cũng chỉ có thể kiên trì nói đúng sự thật, "Chuyện thỉnh đại sư huynh chữa bệnh... Dịch Hi không nói với ca ca... Sáng nay ca ca tỉnh, hỏi động tĩnh trong giáo, phạt... phạt Dịch Hi năm mươi bản tử..." Rốt cuộc không phải chuyện vẻ vang gì, trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên dâng lên xấu hổ, gục đầu xuống không dám ngẩng lên.
"Ha hả... khụ khụ khụ..." Tề Hàm đột nhiên cười ra tiếng, có điều hắn thật sự suy yếu, chưa cười hai cái liền ho khan, sau khi miễn cưỡng đè nén, hắn nhìn thiếu niên vẻ mặt lo lắng nói, "Một bên coi trời bằng vung dùng kế nhử hổ rời rừng với tiên sinh, giam giữ sư huynh lấy máu luyện thuốc, ngươi sám hối trong lòng, mỗi ngày quỳ tạ tội ở chỗ này; bên kia... lại giấu giếm ca ca ngươi, không ngại thân chịu gia pháp trách đánh... Dịch Sở Vân ơi Dịch Sở Vân, ngươi tội gì tự làm khổ mình..."
Mỗi một câu của Tề Hàm đều giống kiếm sắc đâm vào lòng thiếu niên, tội gì? Bởi vì hai chữ này, thể xác và tinh thần bị mình giày vò mấy ngày nay dường như đồng loạt kêu gào lên, hóa thành nước mắt nóng hổi tràn ra viền mắt. Nó vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ nói, "Sư huynh, Dịch Sở Vân sống mười bốn năm, đã có trọn mười năm như cái xác không hồn không rõ việc đời; ta biết ta vì ca ca mà sinh ra, nhưng bắt đầu từ khi ta vừa hiểu chuyện, cũng chỉ có ca ca rất tốt với ta, mặc dù y đẩy ta cho Giang Quan Lan, cũng là vì đảm bảo tính mạng của ta... Qua mười năm, là tiên sinh... nắm tay ta rời khỏi ngục tù, lúc đó ký ức ta chưa khôi phục, nhưng lại cảm nhận được ấm áp chưa từng có trên đời... có tiên sinh và sư nương cho, đại sư huynh và nhị sư huynh cho, thậm chí Tần Phong cho... Sư huynh... Sư huynh! Sư huynh..."
Dịch Sở Vân vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tề Hàm chẳng biết đã hôn mê từ bao giờ, tay phải yếu ớt rũ xuống bên giường, cả người một chút cũng không có sức sống! Nó không để ý đau đớn trên người, kinh hoảng đứng lên lớn tiếng gọi, nhưng ngoại trừ thân thể mềm nhũn mất đi chỗ tựa rơi xuống, Dịch Sở Vân vẫn chưa nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Dịch Sở Vân sợ đến vỡ mật!
Ngay vào lúc này, có một người rảo bước chạy vào địa lao.