Trong ánh nến lập lòe, Tề Hàm một đêm không ngủ. Sáng hôm sau, hắn luyện xong tâm quyết từ sớm, lại bôi thuốc lên chỗ đau lần nữa cho Tề Vân. Gia pháp đêm qua Tề Hàm không hề nương tay, thương thế ủ qua cả đêm càng có vẻ nặng nề, từng vết từng vết roi đã sưng thành một mảnh, toàn bộ mông đều hiện lên tím bầm.
Dặn đệ đệ không cần thần luyện, Tề Hàm tự mình dẫn theo hai đứa nhỏ Diệc Hi và Diệc Thần ra ngoài thần công, lại đến thư phòng thỉnh an Quân Mặc Ninh. Không thấy Tề Vân, trong lòng Quân Mặc Ninh tự nhiên hiểu rõ tất cả, y cũng không hỏi nhiều, vẫy tay bảo ba người đi ăn điểm tâm.
Đêm qua Tề Hàm không ăn, điểm tâm nóng hôi hổi khiến hắn thèm nhỏ dãi, trong ánh mắt kinh ngạc của hai sư đệ, hắn uống trọn ba chén cháo gặm hai cái bánh bao lại ăn một quả trứng gà mới buông đũa xuống. Đôi mắt tròn tròn của bạn nhỏ Quân Diệc Thần nhìn đến có chút ngốc, nhìn cái khay trước mặt đại ca ca trống rỗng, lặng lẽ đẩy cái bánh bao mình còn chưa động tới trước mặt hắn, sau đó Quân Diệc Hi cũng đưa trứng gà mình chưa ăn cho hắn...
Tề Hàm nhất thời cảm thấy trước mặt hai sư đệ, hắn đã biến thành hình tượng quỷ chết đói đầu thai!
Ăn xong điểm tâm, Tề Hàm định dìu Tề Vân về phòng hắn, mới nhìn thấy đệ đệ trước đó còn ngủ đến mê man đã thay quần áo rửa mặt xong, đang định ra cửa. Nhìn thấy thái dương hắn mịn mồ hôi lạnh và bước chân tập tễnh chật vật, Tề Hàm đặt thức ăn xuống, đặt một cái đệm thật dày lên ghế, mới dìu hắn chầm chậm ngồi xuống.
"Biết ngươi bị phạt, không đi thỉnh an tiên sinh cũng không nói gì, chút nữa ta giúp ngươi xin nghỉ, ngươi liền nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt." Tề Hàm vừa đặt bữa sáng tới trước mặt hắn, vừa nói, "Ta sẽ chỉnh sửa bài vở lại, buổi chiều tự ngươi học cũng được..."
"Ca, ta có thể..." Tuy ngồi trên đệm, nhưng vẫn vô cùng đau đớn, Tề Vân kiên trì nói, "Sáng sớm bôi thuốc tốt hơn nhiều rồi, buổi trưa lại bôi lần nữa, buổi chiều ta đã có thể đi Trung Thư Các..."
"Dưỡng thương quan trọng, nghe lời." Tề Hàm suy nghĩ một chút vẫn từ chối, "Lên lớp buổi sáng, buổi chiều không cần rời phủ, phụ hoàng bên đó ta đi nói..."
Thấy huynh trưởng nói quả quyết, Tề Vân cũng không khăng khăng nữa. Dùng qua điểm tâm nghỉ ngơi một lúc, liền để Tề Hàm dìu đi thư phòng.
Quân Mặc Ninh cũng không làm khó Tề Vân, cho phép hắn đứng nghe giảng bài, cũng phê chuẩn thỉnh cầu của Tề Hàm, bảo hắn buổi chiều không cần phải đi Trung Thư Các, yên tâm dưỡng thương ở nhà.
Cuối giờ tỵ*, hai tiết học chia trước sau hoàn tất đúng giờ; ba sư đệ đều chờ đại sư huynh dẫn bọn hắn đi ăn cơm trưa, nhưng lại chạy trối chết dưới ánh mắt nhàn nhạt thản nhiên của tiên sinh. Nhận được ánh mắt áy náy của Tề Vân, Tề Hàm cười cười an ủi hắn, sau khi đóng cửa thư phòng, tự giác cúi đầu quỳ xuống.
* Cuối giờ tỵ chỉ 11h sáng."Mấy ngày?" Quân Mặc Ninh đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Tề Hàm không dám giấu giếm, thành thật trả lời, "Hồi tiên sinh, từ sau khi tham dự công việc ở Tây Xuyên... đã sáu ngày rồi..."
"Chỉ là một chút công việc ở Tây Xuyên, ngươi liền quên ăn quên ngủ, sau này ngươi dự định xem mình là gia súc không biết mệt, hay không ăn không uống không ngủ tu tiên đắc đạo?" Quân đại tiên sinh lộ sắc mặt "Ta không tức giận, ta đang khen ngợi ngươi" mà châm chọc.
"Hàm nhi biết sai!" Tề Hàm nào dám trả lời vấn đề như vậy, vì vậy chỉ có thể không chút do dự nhận sai.
"Biết sai?" Quân Mặc Ninh cười nói, "Tốt, vậy liền cẩn thận nói xem sai chỗ nào!"
"Hàm nhi không nên..." Không nên cái gì? Không nên mất ăn mất ngủ? Không nên xem mình là gia súc không biết mệt? Không nên không ăn không uống không ngủ tu tiên? Biết thầy ai bằng trò, trong lòng Tề Hàm rõ ràng, hắn dám nói như vậy, tiên sinh nhà hắn liền thật sự dám tát nát vụn miệng hắn!
Nhưng mà... nếu nói không nên không chăm sóc chính mình thật tốt... Tề Hàm còn có tâm nguyện dở dang quả thật không dám đem tội danh khiến hắn ăn nhiều đau khổ nói ra khỏi miệng.
Quân Mặc Ninh sao lại không biết tâm tư đứa học trò, trống vang không cần búa tạ, người do mình dạy dỗ dĩ nhiên rõ ràng từng chút, có điều Tề Hàm đối nhân xử thế thật sự chu đáo, lại quá dễ quên mất bản thân. Hắn vừa mới tiếp xúc triều chính, tuy rằng trong lòng hắn còn mang theo một tia hi vọng, thế nhưng Tề Hàm vẫn luôn lý trí đã sớm biết rõ trên người gánh vác trách nhiệm, cho nên hắn đắm chìm vào triều chính một cách tự nhiên, xem tất cả mọi việc là phận sự.
Nếu nói là bổn phận, thiên hạ tương lai đều là của hắn, nơi nào còn có chuyện ngoài bổn phận? Nhưng lẽ nào hắn dự định cứ một vai gánh vác tất cả mọi chuyện như vậy?
Tuyệt đối không được! Cho dù chỉ là manh mối vừa mới chui từ dưới đất lên, cũng tuyệt đối phải gặp một cái túm một cái!
Quân Mặc Ninh tuyệt không cho phép học trò của y trở thành nô ɭệ ngồi trên long ỷ, ngày nối đêm đốt đèn thắp dầu, lấy danh đẹp viết rằng chăm lo việc nước cần chính yêu dân!
"Ta hỏi ngươi, ngươi ở bên cạnh ta học tập mấy năm nay, phàm có bài học làm không tốt, chuyện làm không tốt, xử lý thế nào?" Quân Mặc Ninh hướng dẫn từng bước mà hỏi chuyện.
Không có ai lĩnh hội sâu sắc quá trình này hơn Tề Hàm, hắn không chút do dự nói, "Hồi tiên sinh, không làm tốt liền phạt, cũng làm lại, cho đến khi làm tốt mới thôi!"
"Vi sư có từng làm thay?"
"Không có!" Tề Hàm lập tức hiểu dụng ý của Quân Mặc Ninh, nói, "Tiên sinh đã dạy, mỗi người đều có trách nhiệm người đó cần phải gánh vác, ai cũng không thể thay thế ai!"
"Vậy cha ngươi nuôi cả triều văn võ dùng để làm gì?!" Quân Mặc Ninh rốt cuộc dùng hết nhẫn nại, lộ ra bộ mặt thật, "Vân nhi ở Trung Thư Các trộm lười nhác, đám chủ sự lục bộ kia đâu? Bọn họ cũng lười biếng theo?! Triều đình cho bọn họ công danh lợi lộc là để bọn họ diễu võ giương oai ăn uống chơi bời? Ngươi đều làm thay bọn họ, còn cần bọn họ tới làm gì!"
Tề Hàm bị mắng đến không dám ngẩng đầu.
"Ngươi là quân, bọn họ là thần, làm việc là bổn phận của bọn họ, không làm tốt bị đánh bị phạt cũng là bổn phận, đây chính là cái giá có công danh lợi lộc cần phải trả!" Quân Mặc Ninh nói sắc bén, "Ngươi cần phải quyết đoán sau cùng mọi chuyện, nhưng cũng không có nghĩa tất cả trách nhiệm đều thuộc về ngươi, quyền cao chức trọng như đám người kia cũng quá dễ làm rồi. Hàm nhi, vi sư lặp lại lần cuối, ngươi là ta dạy dỗ, không ai có thể hoài nghi năng lực của ngươi, bản thân ngươi cũng không được! Cho nên, ngươi phải làm, chính là giám sát tốt người ngươi cho quyền lực, để bọn họ làm việc, làm việc cho tốt! Không làm tốt liền phạt, không làm được liền thay người!"
Không có cái nào mạnh mẽ bá đạo nhưng chữ chữ là châu ngọc hơn "đạo dùng người" này, Tề Hàm dập đầu nhận dạy dỗ, không khỏi cảm kích.
"Đi thỉnh quy củ." Quân tiên sinh đổi đề tài nói, "Không cho ngươi chút giáo huấn, những đạo lý đơn giản này e rằng ngươi nghe vào lại quên; xem như trách phạt ngươi phạm cùng một lỗi nhiều lần."
Tề Hàm không lời chống đỡ, ngoang ngoãn thỉnh roi mây dâng cho tiên sinh nhà mình. Sớm biết chạy không khỏi trận đòn này, hắn vẫn cảm thấy may mắn, từ đầu đến cuối, tiên sinh cũng không ép hắn nói ra tội danh "không chăm sóc chính mình thật tốt", họ sư môn của hắn còn chưa được khôi phục, thật sự không chịu nổi trừng phạt nặng hơn nữa.
"Cởϊ qυầи, nằm sấp lên bàn sách." Quân Mặc Ninh cầm roi mây ra lệnh.
Tề Hàm đáp, đứng dậy nằm sấp người xuống theo quy củ. Lần trước chịu đòn chính là trượng hình hôm đại triều mười lăm tháng ba, hơn hai tháng qua, thuốc mỡ của tiên sinh đã sớm để mông không nhìn ra chút vết tích nào. Nhưng không biết hôm nay phải chịu bao nhiêu? Tề Hàm ổn định trái tim đập có chút điên cuồng, chuẩn bị tốt nhận phạt.
"Chát!" một cái vắt ngang đỉnh mông, lực nặng đến mức khiến Tề Hàm mãnh liệt nhíu mày, cũng lấy tốc độ nhanh nhất cắn chặt răng môi. Trong nháy mắt hắn liền cảm giác được khối da thịt nho nhỏ từ đỉnh mông trở xuống bắp đùi trở lên, lại thừa nhận quất đánh nặng nề bốn roi! Trong lòng hắn có chút bối rối, kiểu đánh xa lạ như vậy...
"Đứng lên, mặc quần, vươn tay ra."
Tề Hàm ngẩn người, năm roi? Mặc dù có chút nặng, nhưng thật sự chỉ có năm roi? Trước mặt tiên sinh bình thường động tác nhanh hơn tư duy, Tề Hàm chưa biết rõ tình huống, người đã đứng lên, vội vã mặc quần quỳ xuống lần nữa, đoan đoan chính chính giơ thẳng hai tay.
Tay trái Quân Mặc Ninh nắm chặt bốn ngón tay Tề Hàm, khiến lòng bàn tay hắn càng kéo căng thêm, roi mây trong tay phải dứt khoát vụt năm lần; tiếp đó lại đổi tay kia, không nhiều, cũng chỉ năm lần.
Mông, tay, tuy rằng đánh nặng, nhưng suy cho cùng không theo kịp quá khứ động một chút là ba bốn mươi roi. Mãi đến khi Quân Mặc Ninh thu gia pháp, Tề Hàm mới biết đã đánh xong, hắn vội vàng dập đầu nói, "Hàm nhi nhận được dạy dỗ, tạ tiên sinh giáo huấn."
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm," Quân Mặc Ninh lau tay xoay người nói, "Đây chỉ là ngày đầu tiên, ngươi không về nhà đúng giờ sáu ngày, liền phạt ngươi sáu ngày. Buổi chiều cứ làm việc của ngươi như thường lệ, chậm nhất cuối giờ dậu* về nhà bôi thuốc ăn cơm, nếu ngươi trễ giới nghiêm, ta không có ý kiến, nhưng tay và mông ngươi có thể đáp ứng hay không, ngươi tự suy nghĩ kỹ càng."
* Cuối giờ dậu chỉ 7 giờ tối."Còn nữa, ta biết vết thương thế kia ngươi có thể che giấu được nhất thời," Quân Mặc Ninh thêm dầu vào lửa nói, "Đợi ngày nào đó bị phụ hoàng ngươi phát hiện, không cần giấu giếm, cứ nói với y ngươi quên ăn quên ngủ xử lý triều chính, bị ta phạt; đến lúc đó đừng quên thỉnh phạt với cha ngươi, liền nói... tư chất ngu ngốc, không chịu nổi trách nhiệm nặng nề, mới phải tốn nhiều thời gian hơn so với người khác..."
Đối với khiển trách Quân Mặc Ninh xử phạt, từ trước đến nay Tề Hàm sẽ không suy nghĩ nhiều, làm theo là được; hắn cần nhiều thời gian và tinh lực suy nghĩ chuyện hắn làm sai hơn, nỗ lực làm tốt không bước vào cùng một dòng sông hai lần.
Biết rõ trách phạt của tiên sinh không dễ dàng chịu đựng như vậy, nhưng khi Tề Hàm mang theo cái mông tổn thương cưỡi ngựa tiến cung, lại ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lê vàng thượng hạng ở ngự thư phòng và Trung Thư Các, mới hiểu sâu sắc sự lợi hại của năm roi mây này; chứ đừng nói chi trở lại Trung Thư Các, nhiều tấu chương chờ đợi mình xử lý như vậy, một khắc cầm bút lên, hắn sâu sắc hiểu được cái gì là "đạo dùng người" tiên sinh nói.
Mãi đến ngày thứ sáu, Tề Mộ Lâm rốt cuộc phát hiện con trai không bình thường, mà khi Tề Hàm vừa than thở bản thân mình chịu đựng sáu ngày cuối cùng thất bại trong gang tấc, vừa không chút do dự quỳ xuống thỉnh phạt, Tề Mộ Lâm tức đến suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
"Tốt... Tốt..." Hoàng đế Trung Châu run rẩy chỉ vào con lớn vẻ mặt thành khẩn, khuôn mặt cũng bị đỏ lên vì tức nói rằng, "Ngươi trở về chuyển lời cho vị tiên sinh kia của ngươi... liền nói... liền nói trẫm... hiểu rõ "khổ tâm" của y rồi!"
Quân Vũ khổ sở nhịn cười, lại cực kỳ bất đắc dĩ nhìn sư điệt vẻ mặt mơ hồ. Đến bây giờ hắn thế mà còn chưa rõ, tiên sinh bao che cho con kia, thật sự mượn cơ hội nhắc nhở hoàng đế bệ hạ, đừng chỉ mải lo bản thân thoải mái, lại mệt chết đồ đệ bảo bối của y rồi, đứa nhỏ ngốc!