Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 196

Kỳ thật mấy chỗ Quân Mặc Ninh đánh phạt ngày đầu tiên cũng đã sớm thay đổi, lòng bàn tay đổi sang bả vai sau lưng, mông cũng dời lên trên đỉnh mông không ít. Thế nhưng đánh xong không bôi thuốc thật khiến Tề Hàm cả buổi chiều đều đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức xuất cung tìm tiên sinh bôi thuốc!

Hoàng đế giận thì giận, đương nhiên cũng biết dụng ý của Quân Mặc Ninh, một bên đau lòng con trai nhà mình chịu đòn trong tay người khác, một bên cũng âm thầm tự trách không nên chỉ vì cái trước mắt mà sắp xếp cho hắn nhiều việc như vậy. Hôm đó chẳng những y bảo Quân Vũ dẫn Tề Hàm về nhà sớm, còn gọi Tề Vân ở Trung Thư Các tới, biết hắn cũng bị đánh, hoàng đế bệ hạ không nỡ một tội phạt hai lần, nhưng lại lải nhải cả canh giờ.

Thư phòng Vô Âm Các phủ thừa tướng.


Tề Hàm thành thật nằm sấp trên giường phòng trong, mặc cho Quân Mặc Ninh bôi thuốc tán sưng cho mông hắn; trước đây chuyện bôi thuốc hơn phân nửa do Sở Hán Sinh làm, nhưng từ sau khi về nhà Quân Mặc Ninh thật sự quá mức lười biếng, Sở to con không thể làm gì khác hơn đành chịu thương chịu khó gánh vác phần lớn công việc, mỗi ngày bận rộn bên ngoài.

Quân Mặc Ninh một tay cầm thuốc mỡ, một tay dùng lòng bàn tay xoa khối sưng cứng ngắc ứ trong da thịt; đánh xong chịu đau suốt một buổi chiều, số lượng ít hơn nữa cũng không tránh được phân đoạn này. May mà mấy ngày nay đều do y tự mình xử lý chỗ đau, vết roi trên mông cũng dần dần biến mất, một ít bên trên không bị ghế tì đè, thương thế tương đối nhẹ một chút.

Tề Hàm gối lên cánh tay mình, yên tâm chịu đau, chỉ cảm thấy mấy ngày qua thời gian bôi thuốc mỗi ngày là tốt đẹp nhất... Hắn biết mình ngốc, nhưng mà... hắn nguyện ý phóng túng bản thân ỷ lại thời khắc này.


Quân Mặc Ninh giúp hắn kéo quần lên, lại vén áo ra, lộ ra tổn thương hai vai. Tề Hàm gầy gò, roi mây đánh trên lưng không biết y đã nương tay bao nhiêu, ngoại trừ tầng da ngoài cùng bị quần áo cọ xát ra vết thương, ngược lại không quá nghiêm trọng.

Thuốc mỡ lành lạnh xâm nhập vào da, Tề Hàm nghe Quân Mặc Ninh đặt lọ thuốc xuống, hắn muốn đứng lên dập đầu cảm tạ, lại nghe thấy tiên sinh nói rằng, "Nằm yên đừng động, hôm nay mùng mười tháng sáu, ta xem tâm mạch ngươi khôi phục thế nào..."

Tề Hàm nằm, xoay đầu sang, thấy Quân Mặc Ninh cuộn ống tay phải lên, tự nhiên nhớ tới cái giá tiên sinh phải trả vì trị liệu cho hắn ở Kình Thiên Bảo, liền vội vàng nói, "Tiên sinh! Người dùng châm đi, Hàm nhi có thể khống chế nội tức chạy trong gân mạch, sẽ không quá đau..."

"Suy nghĩ miên man cái gì!" Một tay Quân Mặc Ninh ấn đầu hắn lên gối, nói, "Nội tức ta không đi vào, làm sao biết tình huống của ngươi! Ngươi thả lỏng thân thể, theo nội tức ta vận hành một chu thiên là được..."


"Dạ, tiên sinh." Giọng Tề Hàm rầu rĩ truyền ra từ gối đầu, tiếp đó, hắn cũng cảm giác được có một dòng nội tức ôn nhuận bình hòa tiến nhập từ giữa lưng mình, tương tự lần trước, không nhanh không chậm theo kinh kỳ bát mạch từ từ di chuyển. Thầy trò bọn họ xuất cùng một mạch, hai dòng nội tức dung hợp tựa như hai sông hợp dòng, chẳng phân rõ mảy may. Mặc dù tốc độ được tận lực thả chậm, cũng ngắn ngủi không đến nửa canh giờ, đã xong chu thiên.

Tuy rằng kết quả này trong dự liệu, thế nhưng một khắc thu công kia, Quân Mặc Ninh vẫn thở ra một hơi thật dài. Gông xiềng cõng trọn một năm hôm nay rốt cuộc có thể buông xuống, y nhìn tóc bạc rũ xuống trước ngực mình... Tất cả mọi thứ, đều đáng giá.

"Đứng lên đi, dùng xong cơm tối nghỉ ngơi thật tốt, tối nay không cần đến thỉnh an." Quân Mặc Ninh đứng dậy chỉnh ống tay áo lại một chút, đi ra gian ngoài thư phòng.
Hiển nhiên Tề Hàm cũng biết tình huống của mình, nhìn bóng lưng tiên sinh đi ra ngoài, hắn lại chôn mình trong gối đầu buồn bã một lúc lâu mới bình phục nỗi lòng. Sau khi đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi ra gian ngoài thư phòng, đoan đoan chính chính dập đầu ba cái, cảm tạ sư ân.

"Không thể nói khỏi bệnh rồi tâm quyết có thể không luyện," Quân Mặc Ninh không gọi dậy, mà nghiêm túc dặn dò, "Bất kể thân ở nơi nào lúc nào cảnh ngộ nào, mỗi ngày tập võ cường thân không thể bỏ qua, nếu có việc trì hoãn, tự lấy giấy ghi lại thời gian nguyên nhân, chúng ta luôn có thời gian tính sổ; nếu để cho ta biết, ngươi vì chuyện gì không nên khiến mình bị bệnh, ngươi biết vi sư một tay ngân châm lợi hại!"

"Dạ! Hàm nhi nhớ kỹ, Hàm nhi nhất định không dám lười biếng!" Tề Hàm lại dập đầu, biết rõ nếu thật sự có tình huống như vậy, tiên sinh nhất định sẽ không chỉ nói suông, tuy rằng ngân châm vào người có thể khiến mình đau đớn, cũng tuyệt không nương tay giảm nhẹ; thế nhưng... trong lòng hắn vẫn cảm kích vô hạn, sấm sét mưa móc đều là sư ân, sao hắn không thể lĩnh hội tiên sinh bên ngoài bá đạo, sâu đậm bên trong lại yêu thương và để tâm?
Người biết rõ nội tình như hoàng đế, cha con Hoắc thị và Quân Tử Uyên, biết được kỳ hạn một năm đã qua, đều vui vẻ cho Tề Hàm, nhưng vừa nghĩ tới Quân Mặc Ninh mái đầu bạc trắng, cũng không giấu được thương xót nơi đáy mắt. Trái lại bản thân Quân Mặc Ninh không để ý, đời trước y là người thời đại kia, thanh niên tóc hồng tóc vàng đầy đường, cũng không hiếm lạ chút nào.

Nhưng cho dù như thế, tiên sinh bá đạo vẫn thay hai đứa học trò muốn kỳ nghỉ dài bảy ngày, cùng nghỉ ngơi, trải qua kỷ niệm thành thân tròn một năm với y và Hoắc Nhẫn Đông.

Bởi vì lần này khỏi bệnh, Quân Mặc Ninh còn ngầm trêu chọc học trò bảo bối, tiết lộ một tin tức suýt chút nữa hù chết hắn. Thì ra từ khi Tề Hàm mười lăm tuổi bắt đầu làm việc đến nay, Quân đại tiên sinh đã bắt đầu "phát tiền lương" cho hắn, làm xong việc còn thưởng thêm và trích phần trăm. Tích luỹ bốn năm năm đến nay, lợi nhuận tiền tiết kiệm của hoàng trưởng tử điện hạ ở tiền trang dân sinh* đã lăn đến gần trăm vạn lượng !
* Tin trang là cách gọi ngân hàng ở thời phong kiến.

Tề đại hoàng tử lần đầu tiên biết, hóa ra mình có tiền như vậy! Hắn chỉ ngây ngốc nhìn bằng chứng tiền trang dân sinh trong tay mình, thiếu chủ Yến Thiên Lâu từ trước đến nay tiền tài chỉ qua tay chứ không sở hữu hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ!

Cuối cùng vẫn là Sở đại sư phụ không nhìn nổi, bất đắc dĩ nhìn gia nhà mình như đạt được âm mưu, dặn Tề Hàm cất bằng chứng xong, nếu như sau này có nhu cầu, có thể tự mình rút ra vân vân.

Quân Mặc Ninh nhìn bộ dạng hắn ngơ ngẩn ngốc ngốc, cười đến càng thêm vui vẻ.

Tề đại thiếu gia một đêm phất lên thành thổ hào, tốn thời gian một đêm tiếp thu sự thật này, hôm sau liền dẫn theo ba sư đệ ra phố, nói rằng chuẩn bị lễ vật cho tiên sinh sư nương còn có tiểu sư muội chưa ra đời. Ba đứa nhỏ nhìn thấy dáng vẻ đại sư huynh nhà mình thắt lưng quấn vạn quan tiền, một chút cũng không khách khí lục soát cướp bóc một phen trên đường cái kinh thành!
Lúc Tề Vân mua đồ chơi lặt vặt lấp đầy cả một phòng, Quân Diệc Hi kéo một xe vải bông, Quân Diệc Thần khiêng cả cột kẹo hồ lô trở lại tướng phủ, ngoại trừ Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh, còn có Tề Hàm đầu têu vẻ mặt tiền muôn bạc biển biết rõ trong lòng, những người khác đều có chút kinh hồn bạt vía chờ nhà buôn cửa hiệu tìm đến mấy "tên cướp nhỏ" này đòi tiền!

Về phần bản thân Tề Hàm, thì lại mua hai khối noãn ngọc thượng hạng, dùng công sức mấy ngày mấy đêm, tinh tế tạo hình ba tượng ngọc hai lớn một nhỏ sinh động như thật. Nam tử mắt phượng mi dài phong thần tuấn lãng, nữ tử mặt mũi nhu hòa thản nhiên tươi cười, còn có một cô bé, ngũ quan tinh xảo ngây thơ hoạt bát.

Mở ra phần lễ vật như vậy, Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Tề Hàm lúc này dưới mắt còn mang theo vệt xanh, hắn có chút xấu hổ đứng một bên, ánh mắt tránh né, lén lút giấu hai tay đầy vết cắt vết trầy trong ống tay áo...
Bảy ngày nháy mắt đã qua, đợi đến khi Tề Hàm và Tề Vân lần nữa vào triều, Tề Mộ Lâm và Quân Vũ đã an bài thành hình công việc hai xuyên đông tây. Toàn bộ đều theo lời Tề Hàm, triều đình cần phái một người có đầy đủ uy danh, lai lịch và quyết đoán đi làm chuyện này, tính tới tính lui, không có ai thích hợp hơn Quân Vũ.

Mà một khi triệt để đưa hai xuyên đông tây vào sự quản lý của triều đình, Quân Vũ trở về thăng nhiệm chức vụ thừa tướng, liền sẽ không có ai dị nghị nữa.

Hai mươi tháng sáu, nắng nóng bao phủ đế đô Trung Châu. Bên ngoài Tây Hoa Môn, Tề Hàm và Tề Vân đại diện hoàng đế Tề Mộ Lâm đến tiễn Quân Vũ. Lần này cùng nhau đi tới Tây Xuyên, còn có Hàn Túc và Hoắc Bán Hạ. Hàn Túc làm vệ đội trưởng khâm sai, lần này dẫn theo ba nghìn vũ lâm quân, vừa để hộ tống, cũng để sau khi đến Tây Xuyên, chấn nhiếp những người không phối hợp; về phần Hoắc Bán Hạ, hắn vẫn đi Bắc Cương trước, nếu Bắc Mãng thật sự khai chiến, hắn là quân y, không có hắn không được.
Hoàn thành lễ nghi tiễn đưa nên có, một mình Tề Hàm đi đến bên người Quân Vũ, chầm chậm nói, "Quân đại nhân, có thể... mượn một bước nói chuyện hay không?"

Quân Vũ không lên tiếng, chỉ phân phó hai người Hàn, Hoắc chuẩn bị xuất phát, mình thì dẫn theo Tề Hàm đi sang một bên.

Tề Hàm lấy ra một phong thư từ trong lồng ngực, hai tay đưa cho Quân Vũ nói, "Đại sư bá, Hàm nhi muốn nhờ đại sư bá... giao phong thư này cho Dịch Thư Vân... Dịch đại ca, cũng nói với hắn, Diệc Hàm cùng hắn kết giao, không hề ỷ vào thân phận mình có ý khinh thường... Lần trước là Diệc Hàm suy nghĩ không chu toàn, phụ tấm lòng thành của hắn..."

"Lần trước ở Đông Xuyên, tiên sinh ngươi vì chuyện này mà phạt nặng ngươi?" Quân Vũ nhận thư, hỏi.

"Dạ..." Tề Hàm có chút xấu hổ cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên nói, "Đại sư bá, thân thế Dịch đại ca chịu nhiều tổn thương, mấy năm nay một mình chu toàn Tung Thiên giáo, tác phong làm việc khó tránh khỏi sẽ... kiếm tẩu thiên phong*... Thế nhưng, Hàm nhi tiếp xúc qua giáo vụ Tung Thiên giáo, hắn thật sự là người có thể đảm đương trọng trách!"
* Kiếm tẩu thiên phong ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới lạ để giải quyết vấn đ.

"Ta biết rồi, ngươi yên tâm." Quân Vũ nhận thư xong, vỗ vỗ vai Tề Hàm, nói, "Nghe lời tiên sinh ngươi, đừng bận rộn một chút cái gì cũng không để ý tới, vô duyên vô cớ chạm phải vảy ngược của y."

"Hàm nhi nhớ kỹ, tạ đại sư bá." Trong mắt Tề Hàm lộ ra cảm kích, hắn và Quân Vũ bây giờ đồng triều với nhau, Quân Vũ vừa là thần tử vừa là trưởng bối thật sự xử lý hai thân phận quá tốt!

Lại cùng thê nhi cáo biệt một phen, Quân Vũ xoay người lên ngựa, lần nữa đi về phía tây.

Bình Luận (0)
Comment