"Phu quân, hai ngày rồi, Thư Vân còn chưa tỉnh?" Ngụy Tử Khâm nắm tay Quân Diệc Hằng, nhỏ giọng hỏi Quân Vũ.
Quân Vũ ngồi trên ghế đọc sách, nghe thê tử hỏi, trước tiên nhìn Dịch Thư Vân nằm trên giường và Quân Diệc Hi ghé vào bên giường vừa mới thiếp đi, trả lời, "Ninh nhi nói, bỏ thêm thuốc trợ ngủ vào thuốc cho hắn, giúp hắn khôi phục thương thế, yên tâm đi, Ninh nhi nói không sao thì không sao."
"Thiếp cũng tin tam đệ, nè, Hằng nhi, nhẹ một chút, đừng quấy rầy sư huynh con..." Đang nói chuyện, Quân Diệc Hằng bỗng nhiên giãy khỏi tay nàng chạy tới bên giường, Ngụy Tử Khâm vội vã căn dặn nó.
"Tử Khâm, không có chuyện gì nàng đi nghỉ ngơi đi, gần đây đều do một mình nàng săn sóc Điềm nhi..." Quân Vũ chỉnh lại sợi tóc dài rũ trước mặt Ngụy Tử Khâm, ôn nhu nói.
Ngụy Tử Khâm cười cười, "Có bà vú và nha hoàn, thiếp không mệt. Thế này vậy, thiếp đi nấu chút cháo, chốc nữa Thư Vân tỉnh hẳn sẽ đói bụng... Hằng nhi cứ ở chỗ này đi, trước đây luôn hâm mộ Thần nhi nhà tam đệ, nói Thần nhi có ba sư huynh, nó thì một người cũng không có! Hiện tại khó khăn lắm mới có một người, tiểu tử kia rất thích thú!" Nữ tử nói, che miệng cười khẽ.
Ý cười của Quân Vũ có chút gượng gạo, không nói gì, chỉ tiễn thê tử ra khỏi phòng.
Trong phòng yên tĩnh lại, Quân Diệc Hi dựa góc giường ngủ gật, Quân Diệc Hằng ngồi ở chỗ đạp chân trước giường chơi ma phương tam thúc làm cho nó, Quân Vũ vẫn cầm sách xem như cũ. Lửa than cháy trong góc, một chậu thủy tiên trang trí trên kệ nở rộ đóa hoa lung linh màu vàng nhạt, cả gian phòng ấm áp như xuân.
Lúc Dịch Thư Vân tỉnh lại, liền thấy cảnh tượng như vậy, ngực vẫn còn có chút đau ê ẩm, nhưng hắn lại cảm thấy cuộc đời này không còn gì nuối tiếc.
"Đại sư ca tỉnh rồi! Cha, đại sư ca tỉnh rồi!" Người đầu tiên phát hiện Dịch Thư Vân mở mắt là Quân Diệc Hằng, tiểu tử kia soạt một tiếng đứng lên, giọng trẻ con non nớt vang dội cả gian phòng.
"Ca, ngươi sao rồi!" Quân Diệc Hi giật mình tỉnh lại, lập tức khom người xuống hỏi.
Dịch Thư Vân cong cong khóe miệng với hai người bọn họ, ý bảo mình không sao, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Quân Vũ vừa đi tới mép giường, "Tiên sinh..." Mấy ngày nay hắn chưa hề tỉnh lại, lúc này giọng khàn khàn ồm ồm, không có một chút sức sống.
"Tỉnh là tốt rồi. Hi nhi, ngươi đi Vô Âm Các báo cho tiên sinh ngươi biết một tiếng, để y yên tâm; Hằng nhi, con làm xong bài vở hôm nay chưa?" Quân Vũ cầm sách trong tay, từ tốn nói.
Quân Diệc Hi và Quân Diệc Hằng nghe phân phó, có chút không nỡ nhìn nhìn Dịch Thư Vân đang nằm, rồi lại khiếp sợ uy nghiêm của Quân Vũ, không thể làm gì khác hơn đành đáp lời, sau đó đi một bước quay đầu ba lần ra cửa.
Đợi hai đứa nhỏ đi, Quân Vũ đặt sách xuống, rót thuốc hâm nóng trên bếp lò, lại đi về bên giường, đỡ Dịch Thư Vân ngồi dậy, đút hắn uống từng hớp từng hớp.
"Tiên sinh..." Đầy miệng đắng chát, Dịch Thư Vân lại hi vọng chén thuốc đắng này vĩnh viễn uống không hết.
"Tam thúc ngươi nói một chưởng của Thần nhi ở giữa lưng ngươi, nhưng may mắn trước đó ngươi từng dùng cửu chuyển sinh nguyên đan, còn có... vài phần tục tâm đan, cho nên không có vấn đề gì lớn, điều dưỡng một thời gian là tốt rồi." Quân Vũ không có biểu cảm gì đút hết thuốc, sau khi thu dọn xong ấm chén cũng không nói gì nữa, một mạch rời khỏi phòng.
Dịch Thư Vân lo sợ bất an nhìn bóng lưng Quân Vũ rời đi, cửa phòng đóng lại, trái tim nặng nề rơi xuống.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, Quân Vũ vào triều làm việc theo thường lệ, sắp tới cuối năm, mọi việc hỗn loạn, kết quả của hai ngày về sớm chính là công việc chồng chất như núi, đám quan viên bên dưới nhìn thấy khuôn mặt trung thừa đại nhân khó ở, ai cũng không dám tiến lên quấy rầy, y không đi, cũng không ai dám đi. Cho nên khi Trung Thư Các giải tán, mỗi người đều bụng đói kêu vang, sau giờ ngọ tuyết lại bắt đầu rơi, đến đêm, nói rằng đói rét lạnh lẽo cũng không quá đáng.
Quân Vũ Về đến nhà, vội vàng ăn xong cơm nước Ngụy Tử Khâm để phần cho y, bước chân đã bước đến khách phòng lại dừng ở cửa, sau đó xoay người, đi thẳng đến thư phòng.
Đèn trong thư phòng sáng, Dịch Thư Vân đang nghiêng người dựa vào giá sách, lật một quyển sách. Thấy Quân Vũ đẩy cửa vào, vội vã đặt sách xuống sách đứng thẳng, vấn an, "Tiên sinh, người đã trở về."
Trong thư phòng rất ấm, trên bếp lò đang đun nước, Quân Vũ nhìn sắc mặt hắn một cái, nhàn nhạt hỏi, "Tổn thương chưa tốt hoàn toàn, lăn lộn cái gì?"
Thấy Quân Vũ ngồi xuống, Dịch Thư Vân vội vàng thả lá trà rót nước vào chén, đặt lên bàn trước mặt Quân Vũ, mới cẩn cẩn thận thận nói, "Đã tốt hơn nhiều, không có gì đáng ngại..."
"Nếu đã như vậy, Thư Vân..." Từ khi vào cửa ngoại trừ nhìn sắc mặt Dịch Thư Vân, Quân Vũ liền không cho hắn một cái liếc mắt, bấy giờ đột nhiên nhìn giáo chủ Tung Thiên giáo chỉ lớn hơn Tề Hàm một tuổi, tâm tư lại phức tạp hơn rất nhiều, nói, "Ngươi đi đi."
Tim Dịch Thư Vân bỗng nhiên đau nhói một trận, động tác thêm nước vào nghiên mực cũng chợt dừng lại, hắn không dám giương mắt, chỉ ổn định đôi tay run rẩy tiếp tục mài mực, trên mặt cố ra vẻ tươi cười nói, "Nghe tiểu sư đệ nói... Hai ngày nay tiên sinh bận bịu chăm sóc Thư Vân... dồn lại rất nhiều công việc, ta đã không sao, có thể hầu hạ bút mực cho tiên sinh..."
Quân Vũ nhìn sắc mặt vốn tái nhợt của hắn, không uống trà, cũng không nâng bút, mà lấy ra một phần văn điệp thân phận từ trong ngăn kéo bàn sách đặt trước mặt Dịch Thư Vân, nói rằng, "Ngươi biết ý của ta, hà tất giả vờ không biết. Đây là văn điệp thân phận ta làm cho ngươi ở Hộ bộ và Lại bộ hôm qua, cũng thay ngươi thu xếp Hành quán quan viên địa phương ở tạm khi vào kinh, tối nay gió tuyết ngươi ở đây thêm một ngày, ngày mai, ngươi liền dọn đến đó đi."
Quân Vũ nói đến rõ rõ ràng ràng, nào còn có chỗ trống để hắn nói! Dịch Thư Vân đi mấy bước tới trước bàn sách quỳ xuống, ngẩng đầu nói, "Tiên sinh, Thư Vân biết sai rồi, người cho ta thêm một cơ hội... Không có lần sau nữa, ta cam đoan! Không có..."
"Lần trước lúc ngươi ở Tây Xuyên lấy thân làm mồi câu, cũng nói như vậy." Quân Vũ lạnh lùng ngắt lời nói, "Ngươi có còn nhớ ngươi đã đáp ứng ta cái gì?"
"Thư Vân đáp ứng... đã đáp ứng... sẽ không có lần sau, nếu như tái phạm..." Dịch Thư Vân sao còn có thể nói tiếp nữa, chỉ gấp gáp quỳ gối tiến lên hai bước, lắc đầu nói, "Tiên sinh, Thư Vân hối hận rồi, ta hối hận, ta không đáp ứng! Người đánh ta, phạt ta, ta đều nhận..."
"Ta không hối hận!" Quân Vũ đứng lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống càng thêm kiên quyết, "Trước đây nhận ngươi ta không hối hận, hôm nay đuổi ngươi ta cũng không hối hận! Là chính ngươi đáp ứng "Nếu như tái phạm, sẽ đoạn tuyệt sư môn", lời thề khi đó nặng như vậy, nước đến chân ngươi vẫn có thể không để ý chút nào, Quân Vũ ta tư chất tầm thường, làm việc cứng nhắc, không dạy nổi Dịch giáo chủ tâm địa lanh lợi, thông thạo thủ đoạn ngươi!"
"Tiên sinh..."
"Ta còn có công việc phải xử lý, ngươi về nghỉ ngơi đi." Quân Vũ ngồi xuống, động tay mài mực.
Dịch Thư Vân quỳ đó không nhúc nhích.
Vừa mới mài vài vòng, trong lòng Quân Vũ đột nhiên bực bội không thôi, "cạch" một tiếng buông thỏi mực thượng hạng, đứng lên bước nhanh đi. Cửa thư phòng xoạch một tiếng mở ra, gió tuyết ngoài cửa vội vội vàng vàng hướng cửa mà vào, bước chân Quân Vũ không dừng, xoay người đi về phía hành lang uốn khúc, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở chỗ rẽ.
Sau lưng là gió tuyết lạnh lẽo thổi vào quần áo, trước mặt là cái bàn trống rỗng, hơi trà ấm trên bàn vẫn còn, mùi thơm ngát lượn lờ... Dịch Thư Vân ngơ ngẩn quỳ, không động, dường như tâm tư đều bị đông đến ngưng trệ...
Quỳ một cái chính là một đêm, sáng hôm sau, lúc Quân Diệc Hi đến Thủy Vân Hiên thăm ca ca, cả người Dịch Thư Vân từ khuôn mặt tới bàn tay đều lạnh như băng. Quân Diệc Hi gấp đến độ muốn khóc, thật vất vả mới nghe được sơ lược từ giọng nói run rẩy của ca ca, một khắc cũng không ở lại, lập tức chạy về Vô Âm Các.
Nằm sấp hai ngày, tổn thương sau người Tề Vân mới khá hơn một chút; về phần Quân Diệc Thần, từ sau khi tỉnh dậy lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra, ăn được ngủ được, hôm nay hai người liền bị Tề Hàm kéo ra luyện công; mặc dù biết Quân Diệc Hi nên đi thăm huynh trưởng, nhưng nhìn thấy bóng dáng nó hấp tấp chạy tới, Tề Hàm vẫn nghiêm mặt giáo huấn, "Ta không ngăn cản ngươi thăm huynh trưởng, nhưng cũng không thể trễ bài tập buổi sáng..."
Lời còn chưa dứt, Quân Diệc Hi "phịch" một tiếng quỳ xuống tuyết, khóc cầu nói, "Sư huynh, huynh mau cứu ca ca đi, đại sư bá muốn đuổi huynh ấy khỏi sư môn..."
Trong lòng Tề Hàm căng thẳng, kéo Quân Diệc Hi dậy liền đi về phía thư phòng Quân Mặc Ninh; bên kia, Tề Vân nắm tay Quân Diệc Thần, sững sờ tại chỗ.
"Ca ca..." Quân Diệc Thần cất giọng, có chút nghi hoặc.
"Thần nhi, thật sự cái gì ngươi cũng không nhớ sao?" Tề Vân ngồi xổm người xuống, chăm chú nhìn sư đệ hắn yêu thương tận xương, hỏi, "Không nhớ rõ Dịch Thư Vân là ai? Không nhớ rõ rốt cuộc hắn có từng làm hại ngươi hay không..."
Không có ai cẩn thận quan sát sự thay đổi của Quân Diệc Thần từ sau khi tỉnh lại hơn Tề Vân, hai mắt nó trong suốt, ý cười trong sáng, đã không còn là đứa nhỏ bị ký ức giam cầm trước kia. Quá khứ đã từng tàn nhẫn mài giũa ý chí của nó, nên khi được yêu thương bảo bọc, nó trở nên yếu đuối không chịu nổi một kích; mãi đến ba hôm trước nó vung ra một chưởng kia, đánh trúng Dịch Thư Vân, đồng thời, chẳng phải cũng đánh nát tất cả gông xiềng trước đó?
Quân Mặc Ninh thường hay giáo dục bọn họ, kẻ địch lớn nhất luôn là chính mình. Mà Quân Diệc Thần giờ khắc này, chính là người mạnh mẽ trải qua máu lửa tôi luyện rồi lại chiến thắng bản thân mình.
Đôi mắt tròn tròn cũng không né tránh Tề Vân nhìn chăm chú, Quân Diệc Thần cong cong khóe miệng nói, "Thần nhi nhớ được Dịch Thư Vân là ai, hắn chưa từng làm hại ta..."