Mặc kệ thầy trò Quân tam luân phiên ra trận thế nào, còn thỉnh Quân Tử Uyên tới giải quyết dứt khoát, nhưng Dịch Thư Vân đi hay ở chung quy vẫn được quyết định bởi Quân Vũ. Kỳ thật từ khi y biết người trẻ tuổi theo mình ba bốn tháng đang ở thư phòng quỳ cả đêm, đã mềm lòng rồi; lại nghe mấy lời Tề Hàm nói, sao y còn có thể nhẫn tâm ném Dịch Thư Vân vào trong gió tuyết?
Trên dưới Vô Âm Các rất có ánh mắt mà rút lui, trong thư phòng lập tức yên tĩnh xuống, chỉ còn lại Quân Vũ nửa buồn cười nửa khổ não ngồi.
Cửa phòng trong mở, Dịch Thư Vân đã sớm tỉnh lại khập khiễng bước ra, đầu không dám ngẩng, mắt cũng không dám nâng, chỉ cúi gằm quỳ xuống lần nữa; khoảnh khắc đầu gối chấm đất, đau đớn bén nhọn tàn sát bừa bãi, hắn tựa như không biết, chỉ chỉnh lại tư thế.
"Biết sai rồi?" Quân Vũ hỏi.
Dịch Thư Vân chấn động trong lòng, vội vàng đáp, "Biết sai rồi! Tiên sinh, sau này... Thư Vân không dám có lần sau nữa!" Người trẻ tuổi ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt mắt đầy khẩn cầu xúc động lòng người.
Quân Vũ thở ra một hơi, đứng lên đỡ hắn dậy, nói, "Nghe Hàm nhi nói, ngươi nên biết vì sao ta tức giận. Ta xem ngươi như người nhà, hiển nhiên lưu ý an nguy của ngươi... Lần này, là tam thúc ngươi cầu được cho ngươi một cơ hội, trước nay ngươi biết vi sư bảo thủ không thay đổi, nếu có lần sau nữa, ai cầu cũng vô dụng..."
"Sẽ không có lần sau nữa... Tiên sinh..." Dịch Thư Vân thì thào nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại tựa như hạ lời thề cho mình.
Đêm đó, quả nhiên Quân Vũ dẫn theo học trò mới nhận đi thỉnh an bái lễ Quân Tử Uyên, sư công đại nhân thấy Dịch Thư Vân tuấn tú đoan chính, biết tiến biết lùi, lại được biết hắn đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy ở Tây Xuyên, Quân thừa tướng cả đời lo nước thương dân vuốt chòm râu của mình tỏ vẻ rất hài lòng! Ngay tức khắc lấy ra mấy quyển tòng chính trị quân mình tâm đắc tặng cho Dịch Thư Vân, xem như quà gặp mặt.
Dịch thành chủ phập phồng lo sợ một ngày một đêm nâng lễ vật, cảm động đến muốn khóc. Khóe miệng Quân tam đã sắp kéo đến sau ót rồi, cách thế hệ gì đó quả nhiên đáng ghét nhất! Liếc trộm nhìn huynh trưởng bên kia, cũng có chút mơ hồ ăn giấm?! Tâm lý Quân tam lập tức cân bằng cười trên nỗi đau của người khác, Quân đại có học trò cũng không nhịn được rồi!
Những chuyện xiên vẹo này rốt cuộc cũng có một kết thúc; bốn người Quân Vũ, Dịch Thư Vân, Tề Hàm, Tề Vân vội vội vàng vàng lao vào việc triều chính cuối năm; mà Quân Mặc Ninh sau khi hoàn thành xong công việc Yến Thiên Lâu, hoàn toàn rảnh rỗi, cả ngày khoe mẽ lễ phật tu thiền với cha mẹ, chịu thương chịu khó nghe vợ con sai bảo, cùng hai đứa học trò nhỏ và cháu trai nhảy lên nhảy nhảy xuống chơi bời! Quân tam thiếu yên tĩnh đến muốn động vốn còn định lôi kéo đám tiểu huynh đệ của y ra đường phố kinh thành chơi đùa một phen, lại phát hiện mấy người họ hoặc không ở kinh thành, hoặc cũng bận rộn chân không chạm đất... Ầy, tam thiếu gia không có chí hướng lớn gì tỏ ra rất phiền muộn...
Mười lăm tháng chạp, Trung Châu đại triều theo thông lệ, cũng là lần đại triều cuối cùng năm Thừa Tộ thứ mười bốn, đại tướng quân Quân Hàn chinh nam rời kinh hơn một năm rốt cuộc dẫn theo đại quân đại thắng trở về, đây không thể nghi ngờ chính là mang về một phần quà tân niên cho triều đình cuối năm!
Tâm tình hoàng đế Tề Mộ Lâm rất tốt, chẳng những khao thưởng ba quân hùng hậu, còn đích thân hỏi đến chung thân đại sự của Quân nhị công tử; Quân nhị bị thủy thổ phương nam thấm nhuần hơn một năm cũng không thay đổi bản sắc ban đầu chút nào, phất tay một cái nói, hoàng thượng ngài đừng quan tâm, mạt tướng đã tìm được tức phụ nhi rồi!
Tề Mộ Lâm kể cả Quân Vũ, Tề Hàm và nhóm quan viên quen biết nhau đều hiếu kỳ nhìn hắn, Quân nhị quả thật tự xưng đại tướng quân bách chiến bách thắng, da mặt tự nhiên cũng dày hơn người, dứt khoát trúc đồng đảo đậu* oang oang nói hết.
*
Trúc đồng đảo đậu nghĩa đen là từ ống trúc trút ra hạt đậu, nghĩa bóng ý chỉ không giữ lại chút nào, muốn nói hết toàn bộ mọi chuyện. Thì ra, lần này Nam Hải Quốc gây rối, người khởi xướng là đệ đệ lão quốc chủ đã mất hai năm trước, không cam tâm giao ngôi vị hoàng đế cho một thiếu niên nho nhỏ mười bốn tuổi, cho nên bèn soán quyền đoạt vị; kỳ thật trước nay, Nam Hải Quốc tọa lạc ở cực nam, cùng Trung Châu sống yên ổn với nhau, kết quả tiểu quốc chủ bị đoạt vị xin Trung Châu giúp đỡ, vị hoàng thúc soán vị mới đâm lao thì phải theo lao mà đánh nhau với quân đội Trung Châu.
Cho nên lần này, Quân Hàn hồi triều, chẳng những mang về thắng lợi bình định Nam Hải Quốc, còn có quốc thư của quốc chủ tân nhiệm Nam Hải Quốc, để bày tỏ tình hữu nghị vĩnh viễn với Trung Châu. Đương nhiên, với Quân Hàn mà nói, những thứ này đều không phải trọng điểm; trọng điểm chính là, sứ thần Nam Hải Quốc lần này là tỷ tỷ ruột của tiểu quốc chủ... cũng là tức phụ nhi thân thương của Quân Hàn hắn! Nộp quốc thư, công chúa điện hạ Nam Hải Quốc tên Tống Đan Thanh liền không trở về!
Quân Vũ nhìn đệ đệ vẻ mặt xuân sắc, đỡ trán, cười khổ!
Tề Mộ Lâm thì lại cười ha hả, thêu hoa trên gấm mà ban hôn, hỏi võ trạng nguyên ra ngoài hơn một năm khắp người đều đầy hào khí quân đội còn muốn cái gì, Quân Hàn nhị thiếu gia nịnh hót nói, có thể thỉnh một phần xá lệnh, để cha hắn đừng đánh hắn trước mặt tức phụ nhi của hắn hay không!
Thật ra Quân thừa tướng làm gì còn thời gian đánh hắn, không nói hắn bình định Nam Hải Quốc lập công lớn, chỉ riêng hôn sự này liền không thể đối đãi giản giản đơn đơn.
Sau khi Tống Đan Thanh chuyển giao quốc thư, trực tiếp được thu xếp vào Tỉ Lân Quán được sửa chữa lại từ sau khi A Đề Mạc Đô chết, Lễ bộ toàn quyền sắp đặt công việc thủ tục, trước tiên cũng nhận được liên hệ từ quốc chủ tân nhiệm Nam Hải Quốc, đợi tân niên khai triều, chuyện đầu tiên chính là mối hôn ước giữ gìn hòa bình hai nước này.
Quân phủ là nhà trai thì càng không thể qua loa rồi, Quân thừa tướng tự mình ra mặt, thương lượng với Tề Mộ Lâm. Thật vì Nam Hải Quốc quá mức xa xôi, sính lễ các loại không thể nào vạn dặm xa xôi đưa đi, rồi hồi môn lại đưa về, cho nên, Quân phủ bỏ tiền chọn một phủ đệ rộng rãi lại không mất tinh xảo ở kinh thành, xem như chỗ ở của hai người sau kết hôn, trong đó tất cả trang sức vật phẩm, toàn bộ đều do tam thiếu gia ngoại trừ dỗ lão bà nữ nhi thì ăn không ngồi rồi ôm đồm hết.
Có điều những việc này, vào cuối tháng chạp chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ, tất cả mọi chuyện đều phải chờ tới đầu xuân năm sau mới bắt đầu bắt tay vào làm.
Trong không khí vui mừng ấy, rốt cuộc nghênh đón đêm giao thừa năm Thừa Tộ thứ mười bốn.
Bởi vì liên quan đến thân phận, Tề Hàm và Tề Vân sớm đã bị triệu hồi cung, tham gia tất cả điển lễ cúng tế của hoàng thất. Tề Vân thật ra cũng không hề gì, nhưng một khắc khi Tề Hàm nhận được thánh chỉ kia liền thu liễm nụ cười, hắn không nói gì thêm, cũng không đi ba bước quay đầu một lần lộ ra ý không nỡ. Thế nhưng Quân Tử Uyên biết rõ nội tình, lại có thể tinh tường cảm giác được, con trai út Quân Mặc Ninh hứng thú dạt dào đón lấy con gái trong tã lót từ tay Hoắc Nhẫn Đông, làm thế nào cũng không cười nổi để dỗ dành bé.
Tiệc tối đêm đó ở Quân phủ náo nhiệt chưa từng có, hai người Quân Tử Uyên, Liên Như Nguyệt nhìn ba đứa con trai sau mười năm trôi qua rốt cuộc tề tựu ở nhà, trong nụ cười vui mừng rạng rỡ, vẫn không che giấu được ánh nước trong suốt.
Sang năm, Quân Vũ liền ba mươi rồi, dưới gối có hai đứa con trai Quân Diệc Hằng, Quân Diệc Điềm, lại mới nhận một học trò Dịch Thư Vân; trong triều đình, bởi vì thuận lợi xây dựng Kình Thiên Thành, tuy chưa lập được công nào, nhưng người có kiến thức đều có thể nhìn ra địa phương như vậy cản trở người có dị tâm với hai xuyên Đông Tây và sẽ đưa đến tác dụng với chiến sự Bắc Mãng thế nào, Quân Vũ thăng nhiệm chức thừa tướng, đã là sự thật trong triều ngầm thừa nhận.
Quân Vũ với gia đình sự nghiệp song song viên mãn dắt vợ con dập đầu chúc tết cha mẹ, Quân Tử Uyên nhìn con trưởng mà y đỡ lo nhất, ý cười đầy cõi lòng.
Quân Hàn sang năm mới hai mươi sáu, tuy rằng hôn sự chưa xong, nhưng đánh một trận ở Nam Hải Quốc đủ để cho hắn đứng vững gót chân trong triều; thân làm con thứ, từ nhỏ hắn không nghiêm khắc kiềm chế bản thân như ca ca, tính cách cũng hiền hoà rộng rãi, bây giờ kiều thê đã định, còn cầu thêm cái gì? Hôm nay hắn đã hỏi qua huynh trưởng, có thể dẫn Tống Đan Thanh đến cùng nhau đón giao thừa mừng năm mới hay không, Quân Tử Uyên chưa lên tiếng, ba người Liên Như Nguyệt, Ngụy Tử Khâm và Hoắc Nhẫn Đông, đã bận rộn không ngừng chuẩn bị xong rồi.
Vì vậy, Quân Hàn dắt vị hôn thê Tống Đan Thanh, cũng chúc tết cha mẹ đang ngồi.
Cuối cùng chính là Quân Mặc Ninh hai mươi lăm tuổi. Tam thiếu gia dắt thê tử Hoắc Nhẫn Đông, bế nữ nhi duy nhất Quân phủ Quân Linh Nhi, nở mày nở mặt dập đầu ba cái, người còn chưa dậy, tay muốn bao lì xì gần như đưa đến trước ngực cha mẹ! Thật lâu không có đáp lại, tam thiếu gia chợt ngẩng đầu một cái, mới nhìn thấy cha mẹ nhìn y đỏ hai mắt. Quân Mặc Ninh giao con gái cho Hoắc Nhẫn Đông, quỳ gối tiến lên mấy bước, lại khấu đầu ba cái, nghìn lời vạn chữ, giờ khắc này đều không nói nên lời.
Cuối cùng là ba học trò Quân môn Dịch Thư Vân, Quân Diệc Hi và Quân Diệc Thần tiến lên hành lễ, Quân Tử Uyên thu liễm tâm tình, đưa bao lì xì cho từng người, là trưởng bối chúc phúc.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Quân Diệc Hi ôm tiểu sư đệ, dựa vào huynh trưởng, chỉ cảm thấy tất cả tựa như trong mộng.
Gia yến Quân phủ hài hòa, náo nhiệt lại tràn đầy ấm áp, hoà thuận vui vẻ, sau khi chúc tết, nam nữ phân bàn ăn, bàn Quân Tử Uyên có ba huynh đệ Quân thị và Sở Hán Sinh, bàn Liên Như Nguyệt có ba nhi tức* của nàng, hai đứa nhỏ còn trong tã lót đã được bế về phòng ngủ; Dịch Thư Vân kéo hai sư đệ và Quân Diệc Hằng chiếm một bàn.
* Nhi tức chỉ con dâu."Ninh nhi, đừng nhìn nữa, tối nay Hàm nhi và Vân nhi phải ở Thái Miếu đón giao thừa, không ra được." Nhìn Quân Mặc Ninh trên mặt cười đến vui vẻ, lại không biến sắc liên tục nhìn về phía cửa, Quân Tử Uyên bất đắc dĩ nhắc nhở.
"Ai nói con nhớ bọn hắn chứ! Tới, ca, uống rượu!" Quân Mặc Ninh hung hăng trút một chén rượu, nhưng bị sặc đến mãnh liệt ho khan, được Sở Hán Sinh chăm sóc, rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng viền mắt không khỏi phiếm hồng.
Đêm hôm đó, cha con Quân Tử Uyên đều uống say, mà đặc biệt Quân Mặc Ninh say đến mê man nhất. Y lôi kéo Sở Hán Sinh, nói mấy lời không ai nghe hiểu, lại khiến một người đàn ông đường đường bảy thước, rơi nước mắt như mưa.