Đêm giao thừa, tuyết lớn bay lả tả bắt đầu rơi xuống như lông ngỗng, tiếng "sàn sạt" nhỏ vụn đầy rẫy đất trời. Tiệc đêm phủ thừa tướng tan, mỗi người đều trở về chỗ ở của mình, Quân Hàn tiễn Tống Đan Thanh về Tỉ Lân Quán, cũng không dây dưa liền trở về nhà. Đám tôi tớ quét dọn phòng khách xong, cũng đều tự về nghỉ ngơi.
Trong chốc lát, yên lặng như tờ, tuyết rơi nghe tiếng.
Sở Hán Sinh ở tiểu viện bên cạnh Vô Âm Các, đèn lồng ở hành lang tản ra ánh sáng lờ mờ quáng mắt trong đêm tuyết. Sở Hán Sinh khoác áo lông cừu ngồi trên bậc thang, bên cạnh, đặt hai vò rượu, một bộ áo lông cừu.
Giờ tý* đã qua, Sở Hán Sinh lại chẳng mảy may có ý nghỉ ngơi.
* Giờ tý chỉ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Quả nhiên, giờ sửu* chưa quá nửa, cửa viện bị đẩy ra, bóng dáng cao to của Quân Mặc Ninh làm bạn với tuyết rơi chậm rãi mà đến; Sở Hán Sinh cầm áo lông cừu đứng dậy, phủ thêm cho y, hai người cầm vò rượu lên, liền ngồi trên bậc thang hành lang, uống thỏa thuê với nhau.
* Giờ sửu chỉ 1 giờ đến 3 giờ sáng.Mãi đến khi một vò rượu cạn hơn phân nửa, Sở Hán Sinh thuận tay lấy ống tay áo lau miệng, nói, "Năm ngoái ở Đông Xuyên không đợi được hắn, năm kia... tuy ở ngay bên người, nhưng hắn cũng chỉ nhiều hơn người chết vài hơi thở... Năm nay rõ ràng tất cả đều tốt, nhưng mà..."
"Một khắc vạch trần thân thế hắn, nên nghĩ đến... sẽ có hôm nay..." Quân Mặc Ninh lại trút một hớp rượu, "Năm thứ ba không đợi được, năm thứ sáu, năm thứ chín cũng không đợi được, ngươi vẫn nên giống ta, nhanh chóng lấy vợ sinh con, từ nay về sau cũng không cần chờ hắn nữa."
"Gia có phu nhân, có Linh Nhi, không phải cũng qua đây chờ sao?" Sở Hán Sinh quay đầu nhìn nam tử tóc trắng, trong ánh mắt hiếm khi có cố chấp.
Quân Mặc Ninh nhìn hắn một cái, không nói lời nào, chỉ uống rượu.
Hồi lâu sau, Quân Mặc Ninh mới nói sang chuyện khác, "Bắc Mãng thế nào? Đóng binh rồi lại không động thủ, Lưu Giang Xuyên đang làm cái gì?"
Sở Hán Sinh trả lời, "Không có tin tức Lưu Giang Xuyên, từ sau khi Hàm nhi thả hắn, hắn tựa như bốc hơi khỏi thế gian. Về phần Bắc Mãng đóng quân không chiến, là vì năm ngoái A Đề Mạc Hạ Xuyên đột nhiên bệnh nặng một trận; xem ra quả thật như Hàm nhi nói, đối với nâng cao công lực Chu Quả mới có lợi, hiệu quả chữa bệnh lại không tốt."
"Nếu A Đề Mạc Hạ Xuyên bệnh chết, vậy thì thật sự tất cả đều vui vẻ." Quân Mặc Ninh nửa đùa nửa thật nói.
Sở Hán Sinh cũng cười, nói, "Bắc Mãng cũng có người tài giỏi, tin tức mới nhất truyền đến, trải qua nửa năm điều dưỡng, bệnh trạng A Đề Mạc Hạ Xuyên đã có chuyển biến tốt rồi. Ta đoán chừng, đầu xuân sang năm, sợ rằng sẽ phải có một trận chiến."
"Có thể làm chúng ta đều đã làm," Quân Mặc Ninh tiếp lời nói, "Bây giờ tốt xấu cũng đợi được Nam Hải Quốc bình định, chí ít không cần dụng binh hai tuyến, phần dư lại, liền xem triều đình đi. Sức lực ngươi ta chung quy có hạn, không cưỡng cầu được..."
Chủ đề nói tận, hai người lại trầm mặc.
Sở Hán Sinh uống cạn ngụm rượu cuối cùng, nói, "Gia, giờ dần* đã qua, ngài vẫn nên trở về với phu nhân và Linh nhi đi. Hàm nhi... Ta ở đây chờ hắn..."
* Giờ dần chỉ 3 giờ đến 5 giờ sáng.Quân Mặc Ninh ngà ngà say nhìn đồng bọn hai đời, cười nói, "Ngươi cũng học được lừa mình dối người từ bao giờ, cung cấm trùng điệp, hắn còn có thể bay ra ngoài hay sao..."
Lời còn chưa dứt, cửa tiểu viện chưa từng đóng lại đột nhiên cuốn vào một trận gió tuyết, một bóng người vận khinh công, thở hổn hển, trong ngực còn căng phồng hành trang không biết là cái gì, vọt vào như bay.
Không phải Tề Hàm hẳn phải ở cung cấm trùng điệp trong hoàng cung, thì là ai!
"Tiên sinh! Sư phụ!" Tề Hàm đầu đầy hoa tuyết nhìn thấy hai người đang ngồi trên bậc thang, mừng rỡ gọi, hai mắt trong tuyết trắng đêm tối, rạng rỡ loang loáng.
"Hàm nhi!?" Sở Hán Sinh nửa nghi hoặc nửa giật mình đứng dậy, đến gần mới nhìn thấy thời khắc này Tề Hàm gần như cả người nhếch nhác, trên quần áo màu trắng ẩm ướt từng mảng từng mảng tuyết đọng hòa tan, còn dính bụi bặm nước bùn; trên mặt càng khoa trương hơn, chóp mũi trên mặt từng vệt từng vệt đen, khiến gương mặt thanh thanh tú tú của hắn có vẻ hơi ngốc nghếch đáng yêu.
"Tay mặt không sạch, quần áo xốc xếch! Hơn nửa đêm ngươi làm trộm sao?" Quân Mặc Ninh ngồi trên bậc thang không đứng lên, lại theo thói quen nhíu mày dạy dỗ, "Còn nữa, ngươi ra đây thế nào?"
"Tiên sinh... Hàm nhi..."
"Vào bên trong nói đi, bên ngoài lạnh lẽo. Hàm nhi, ngươi vào trước, bên trong có bếp lò, hong khô quần áo." Sở Hán Sinh sao không đoán được cảm xúc gia nhà mình, chẳng qua miệng không được tự nhiên, mượn giáo huấn đứa nhỏ che giấu lo lắng của mình.
Tề Hàm nhìn trộm tiên sinh sau khi uống rượu sắc mặt có chút đỏ, bị Sở Hán Sinh nửa đẩy nửa xô, ôm đồ đạc trong ngực như bảo bối vào nhà.
"Gia, vào nhà đi," Sở gia lại đỡ Quân Mặc Ninh dậy, thấp giọng nói, "Mới nãy còn ngóng trông hắn trở về, sắp sang năm mới, ít giáo huấn hắn vài câu đi..."
Hai người vào nhà, dưới ánh đèn sáng ngời, chỉ thấy Tề Hàm quỳ ngồi, một mảnh vải màu xanh nhạt trải trên đất, bên trên đặt mấy củ khoai lang nướng; nhưng chẳng biết tại sao, khoai lang thon dài đều gãy ngang, cũng có thể bởi vì hắn nhét trong ngực bị đè ép nát vụn.
Sở Hán Sinh nhìn thấy dáng vẻ của hắn, âm thầm vỗ trán, cướp lời Quân Mặc Ninh hỏi trước, "Ngươi biến thành như vậy là xảy ra chuyện gì! Vân nhi đâu?"
Tề Hàm thấy sắc mặt hai người không tốt, cũng biết hành vi đêm nay càn rỡ, thế nhưng liều mạng bị giáo huấn, hắn cũng không hối hận.
"Hồi tiên sinh, sư phụ," Tề Hàm quỳ thẳng người, nói, "Sau khi Hàm nhi đón giao thừa ở thái miếu, liền theo mẫu thân hồi cung... Vân nhi cũng cùng Dung mẫu phi trở về. Hai ngày nay, ta hỏi qua ngự thiện phòng trong cung, bọn họ không có khoai lang, ta đặc biệt bảo Phong ca ca giúp ta mua một chút từ ngoài cung, ở Khôn Ninh cung nướng cho mẫu thân ăn... Sau đó, mẫu thân mệt mỏi, Hàm nhi liền... liền lấy mấy thứ này ra đây..."
"Lấy? Lấy thế nào? Đi ra, đi ra như thế nào?" Giọng điệu Quân tiên sinh không hề tốt mà hỏi, chuyển qua nói với Sở Hán Sinh, "Xem ngực hắn."
Lúc này Sở Hán Sinh mới ý thức được gì đó, vội vàng cởϊ áσ Tề Hàm xem, quả nhiên ngực đỏ một mảnh, chỗ nghiêm trọng còn thấy được vài bóng nước! Tuy có túi vải xanh, nhưng khoai lang mới lấy xuống từ trên lò, rốt cuộc vẫn khiến hắn bị phỏng rồi.
"Có phải ngươi ngốc hay không!" Sở Hán Sinh vội vã đứng dậy lấy thuốc, đau lòng nói, "Trong tướng phủ không có khoai lang sao? Phải cần tới ngươi trộm từ trong cung ra?!"
"Hàm nhi nghe Đồng thúc nói, khoai lang trong phủ đặt ở phòng bếp, đã nảy mầm không thể ăn..."
"Tranh luận!" Quân Mặc Ninh lạnh căm căm nói hai chữ.
"Hàm nhi không dám! Hàm nhi biết sai, thỉnh tiên sinh trách phạt!" Tề Hàm theo bản năng dập đầu nhận sai thỉnh phạt.
Quân Mặc Ninh khổ não đỡ đầu, đau đầu!
Sở Hán Sinh nhìn đôi thầy trò không nói gì, đợi Quân Mặc Ninh phất tay bỏ qua, bảo Tề Hàm ngồi lên ghế, bôi thuốc cho khoảng ngực bị phỏng của hắn, vừa bảo hắn đem những việc trải qua ban nãy nói xong.
Theo như lời Tề Hàm, hơn nửa đêm không thể tùy ý xuất cung, hắn liền ôm khoai lang vượt nóc băng tường trong cung; lúc đầu cũng thuận lợi, khi lướt qua tường cung phía ngoài nhất, bởi vì tuyết trơn té lộn nhào một cái, cho nên khoai lang đều rơi xuống đất gãy ngang. Về phần đệ đệ Tề Vân... Hắn biết nếu như chuyện này bị phát hiện, không đến mức chịu đình trượng, nhưng chắc chắn không trốn thoát một trận bản tử, cho nên liền không gọi hắn...
Một ánh mắt Quân Mặc Ninh cũng không muốn nhìn đứa học trò ngốc chính mình dạy dỗ, tự mình lấy bếp lò, đem mấy củ khoai lang tạm xem như hoàn chỉnh nướng lại.
Sở Hán Sinh bôi thuốc xong, lại kéo Tề Hàm vào phòng trong thay quần áo rửa mặt mũi, lúc đi ra Quân Mặc Ninh nướng khoai lang đã nóng hầm hập.
Thầy trò ba người thổi phù phù ăn khoai lang nóng, Quân Mặc Ninh vừa ăn vừa nhìn như không thèm để ý nói rằng, "Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, tiên sinh biết ngươi hiếu thuận... Nhưng có một số việc, nên buông... vẫn phải buông..."
Tề Hàm ngẩn người, hiếm khi im lặng, không đáp lời.
"Bây giờ ngươi ta đều ở kinh thành, lúc nào muốn gặp đều có thể gặp, cần gì phải mạo hiểm phiêu lưu trèo cung bị phạt?" Quân Mặc Ninh tiếp tục ăn, nói, "Phỏng ra vài cái bóng nước, ngã một cái, kể cả trở về chịu mấy chục bản tử, e rằng cũng không thể gây thương tổn được ngươi, nhưng không đau sao? Trên người ngươi đau, trong lòng chúng ta liền đau... Ngươi ta là thầy trò, đâu cần phải nhất định ăn một củ khoai lang vào thời điểm này..."
Ban đêm tuyết rơi nghe tiếng, tiên sinh ở chung tám năm rốt cuộc không hề che giấu yêu thương trong lòng, Tề Hàm nghe xong rất yên lòng và cảm động; nhưng mà... lại mơ hồ bất an... Có một số việc, không nói thấu triệt, không đối mặt cũng không có nghĩa là không tồn tại, chỉ là mỗi người lừa mình dối người mà thôi...
Quân Mặc Ninh không nói gì nữa, trong tiềm thức y cũng thừa nhận mình lừa mình dối người. Tuy nhiên trong mắt rất nhiều người, y thông minh như yêu quái không gì không làm được, nhưng chung quy có rất nhiều việc y không sửa đổi được. Ví dụ như Quân thị và Tề thị dây dưa; lại ví dụ như... tương lai Tề Hàm...
Đêm hôm đó, Tề Hàm không ở lại bao lâu, sau khi ăn xong khoai lang, liền bị Quân Mặc Ninh thúc giục trở về. Tề Hàm cũng không kiên trì, chỉ đoan đoan chính chính dập đầu ba cái, bái mừng năm mới cho tiên sinh và sư phụ.
Quân Mặc Ninh không yên lòng, tự mình đưa Tề Hàm đến cạnh tường cung, nhìn hắn xoay người nhảy lên, lặng yên không tiếng động trở lại trong cung. Hồi lâu cũng không nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh, Quân Mặc Ninh vất vả lắm mới kiềm chế được tâm tư nhảy vào xem một chút, bấy giờ mới chắp hai tay sau lưng thản nhiên rời đi.
Dưới bóng đêm tuyết trắng tung bay, tiên sinh trẻ tuổi từng bước chân từng dấu chân mà đi, bóng lưng áo trắng tóc trắng rất nhanh liền dung nhập vào gió tuyết khắp bầu trời. Nhưng y không nhìn thấy, khi y đi rồi, một bóng dáng nhẹ nhàng lần nữa nhảy lên đầu tường, ngồi, nhìn, lâu thật lâu cũng không hề rời đi...
----------------------
Buồn quá đi :(((((( cầu an ủi :((((