Trong thư phòng Vô Âm Các, đối thoại vẫn đang tiếp tục.
"Lão tiểu tử Ân Nhược Hư kia, năm đó Mạt đế tiền triều ngoại tổ phụ của ta thỉnh y xuống núi chấp chính, y không chịu; sau khi Tề Phong Vân xây dựng Trung Châu cũng mời mấy lần, y vẫn không chịu! Ngươi cho rằng y thật sự thanh cao sao, chỉ là phần lợi không đủ mà thôi!" Quân Mặc Ninh nhớ lại chuyện ngày đó, mỉm cười, tình cảm bộc lộ trong lời nói, "Ta âm thầm cho y hai phần kế hoạch một sáng một tối, ngay cả ta là ai y cũng không hỏi, liền vui vẻ tìm Tề Phong Vân mở thư viện, đối với chuyện Yến Thiên Lâu cũng giấu giếm đến chặt chẽ, qua nhiều năm như vậy, không biết y hưởng thụ cảm giác thành tựu một tay thành lập vương quốc dưới lòng đất bao nhiêu."
"Đến cùng y cũng không hứng thú với quyền thế, nếu không thật đúng là không dễ khống chế." Sở Hán Sinh thật đang cảm thán quyết đoán và ánh mắt nhìn người của gia nhà mình.
"Phụ thân y là đế sư Liên Thành, từ nhỏ y đã là người đọc sách thanh cao điển hình, trong lòng không muốn có liên quan đến Trung Châu; chẳng qua là xu thế tất yếu, trong đám người đọc sách uy vọng y rất cao, Tề Phong Vân không dùng được y, sớm muộn cũng sẽ hủy y. Xây Lang Hoàn thư viện, có thể để y thi triển sở trường, có thể cách xa triều đình Trung Châu, còn có thể được người đọc sách thiên hạ kính ngưỡng, chuyện tốt một cục đá hạ ba con chim, y từ chối thế nào? Ta tặng cho y món quà lớn như vậy, để y giúp ta âm thầm xây một tòa Yến Thiên Lâu cơ sở ban đầu, sao y lại không đáp ứng?"
Quân Mặc Ninh nói đến nhẹ nhàng, thế nhưng Sở Hán Sinh biết, tất cả mọi thứ không khỏi đòi hỏi trí tuệ, quyết đoán và ánh mắt, nếu không, không khác nào bảo hổ lột da tự chịu diệt vong. Hai mươi năm trôi qua, thời gian và sự thật cùng nhau chứng minh, tất cả dự đoán trước đây của Quân Mặc Ninh đều tiến hành tuần tự từng bước. Đối với Quân Mặc Ninh, Sở Hán Sinh càng thêm kính nể vạn phần.
"Gia tin được Tề Vân sao?" Sở Hán Sinh suy nghĩ một lúc, hỏi.
"Tin được." Quân Mặc Ninh ung dung nói, "Kỳ thật đối với quan hệ giữa chúng ta và Hàm nhi hắn vẫn luôn hoài nghi, ai bảo chúng ta muốn khống chế cũng không khống chế được chứ? Ta có tâm để hắn tiếp nhận Yến Thiên Lâu, hai năm qua bố trí cho hắn làm việc cũng không hề giấu giếm, hắn là đứa nhỏ bên ngoài hào hiệp, nội tâm tinh tế, đối với chuyện quá khứ đã sớm đoán được tám chín phần mười. Hôm nay ta chuyển giao tuyết ngọc, tám chữ "Hải yến hà thanh, thiên hạ đại đồng" vừa hiện thế, hắn còn chỗ nào không hiểu?"
"Hắn sẽ không... cáo trạng với Tề Mộ Lâm sao?" Sở Hán Sinh hỏi thêm một câu.
"Trước đây hắn không nói, sau ngày hôm nay, nếu như hắn nói... Tề Mộ Lâm cũng sẽ không làm gì chúng ta." Quân Mặc Ninh có chút mệt mỏi hít vào một hơi, "Đại chiến sắp tới, triều đình không thể loạn, y cũng không rảnh đi tra Yến Thiên Lâu ít nhất bề ngoài đối với y chỉ có chỗ hữu dụng không có nguy hại. Đến khi chiến sự kết thúc, y muốn tra để y tra đi, năm đó ta dự định xây dựng Yến Thiên Lâu, chỉ vì tự bảo vệ mình; sau khi Tề Phong Vân mất, Yến Thiên Lâu cũng không làm bất kể chuyện gì gây hại Trung Châu, ngược lại còn giúp triều đình rất nhiều phương diện. Bây giờ, ta lại đưa cả tòa lâu cho hai đứa con trai y, Tề Mộ Lâm không phải Tề Phong Vân, y biết cân nhắc."
Quả thật như lời Quân Mặc Ninh, đừng nói huynh đệ Tề Hàm căn bản không tiết lộ bất kỳ cái gì có liên quan ẩn ý đến Yến Thiên Lâu, ba ngày sau khi tin tức chiến sự Bắc Cương truyền đến, Tề Mộ Lâm và toàn bộ triều đình Trung Châu đều vùi đầu vào trong đó, nào còn tâm tư để ý tới chuyện một khối ngọc bội.
Bắc Mãng lần này rõ ràng quyết tâm quá lớn, vừa ra tay chính là mười vạn đại quân áp sát, trận đầu chiến dịch kết thúc, hai bên đều bị tổn thất, nhưng tương đối mà nói, Trung Châu tổn thất nhiều hơn một chút.
Trong quân trướng Tề Mộ Tiêu, các tướng quân đều không buồn thảo luận nguyên nhân, hai bên giằng co không dưới mười năm, chiến thuật chiến lực đã sớm rõ ràng trong lòng. Chiến sự đầu tiên thất bại, ngoại trừ từ trước tới nay quân sĩ Bắc Mãng hung hãn hơn Trung Châu, chiến lực mạnh hơn, còn có một nguyên nhân càng thêm quan trọng, đó chính là quốc quân Bắc Mãng A Đề Mạc Hạ Xuyên tự mình đôn đốc tác chiến, khiến sĩ khí Bắc Mãng vang dội chưa từng có!
Sau khi tin tức truyền lại triều đình Trung Châu, mặc dù mọi người nhìn thấy Cung thân vương Tề Mộ Tiêu viết trong quân báo "Tuy có thất bại, nhưng cũng không thương gân động cốt; đợi điều chỉnh trạng thái, vẫn có thể đánh một trận", thế nhưng trận chiến mở màn thất bại vẫn khiến trên dưới triều đình che kín một tầng bóng ma không nặng cũng không nhẹ.
Qua hai ngày bãi triều, Tề Mộ Lâm đột nhiên triệu kiến hai huynh đệ Tề Hàm Tề Vân, cha con ba người nói không lâu lắm, hai vị hoàng tử điện hạ liền đi ra. Nhóm nội thị tinh tế có thể nhìn thấy, đại hoàng tử vẻ mặt bình tĩnh đi phía trước, tứ hoàng tử điện hạ theo phía sau, nhưng tựa như đã làm sai việc lớn gì đó, cẩn cẩn thận thận muốn nói lại thôi.
Sau đó, Tề Mộ Lâm lại triệu kiến Quân Vũ, các triều thần có chức vụ trong Binh bộ, Hộ bộ, sau khi nói sơ sơ việc Bắc Cương, nói cho bọn họ biết, y quyết định ngự giá thân chinh.
Mấy người Quân Vũ khuyên can mọi cách không có kết quả, chỉ có thể tuân chỉ sau đó bắt tay vào sắp xếp các hạng mục công việc.
Lại nói đến hai huynh đệ Tề Hàm rời cung, sau đó ngồi trên xe ngựa trở về Vô Âm Các. Tiếng vó ngựa "lộc cộc" vang, Tề Vân như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than nhìn trộm khuôn mặt bình tĩnh của huynh trưởng.
"Có lời gì cứ nói đi." Tề Hàm nhàn nhạt nói, "Bắt đầu từ ngày ta gia quán, ngươi liền không bình thường."
"Ca... có phải ngươi... không muốn rời khỏi tiên sinh không..." Tề Vân không cách nào quên trong ngự thư phòng, khoảnh khắc phụ hoàng nói ra câu nói kia, trong mắt huynh trưởng dày đặc bi thương đâm vào tim phổi người khác... mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Không phải ngươi đã đoán được sao?" Vẻ mặt Tề Hàm không có gì thay đổi, "Từ đầu tới cuối, căn bản không có "Độc Cô Cầu Bại" nào cả, cũng không có dốc Phật Nằm, năm đó Phong ca ca mang theo ta chạy ra khỏi cung, chính là đâm đầu tiến vào biệt viện Kinh Giao của tiên sinh..."
"Ca ca..." Tuy đã sớm đoán được sự thật, nhưng khi tất cả chân tướng dễ dàng vạch trần, Tề Vân vẫn có chút khó thể tin.
"Tiên sinh và sư phụ... chính là Sở gia, nuôi dạy ta năm năm, nếu không phải Tào Mặc trăm phương nghìn kế đối phó tiên sinh và Quân thị, e rằng tất cả mọi thứ đều sẽ không phát sinh." Nói đến việc này, Tề Hàm đích thân trải qua cũng cảm thấy dường như đã có mấy đời, "Mười bảy năm qua, ta không biết thân thế thật sự của mình, đương nhiên cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ vấn đỉnh Trung Châu. Tâm nguyện lớn nhất cũng duy nhất của ta, chính là lưu lại bên người tiên sinh, hầu hạ dưới gối, báo đáp ân đức của y..."
Tề Hàm nhìn đệ đệ không nói được lời nào, tiếp tục nói, "Sau đó... đã xảy ra rất nhiều chuyện... Ta đột nhiên trở thành con trai hoàng hậu... Ngươi là người thừa kế trên dưới trong triều ngầm thừa nhận, nếu ngươi có một chút ý tưởng kế thừa đại thống, ta đây là ca ca... cũng có thể yên tâm thoải mái rời khỏi triều đình. Nhưng mà ngươi không muốn... Không phải sao? Đã như vậy, ta chiếm danh phận đích trưởng, Trung Châu... liền phải là trách nhiệm của ta..."
Tề Hàm nói xong những lời này, trong xe lần nữa rơi vào yên lặng. Mãi cho đến Vô Âm Các phủ thừa tướng, Tề Hàm dặn Tề Vân đi về nghỉ trước, mình thì đi tới thư phòng.
Hai người Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh cũng đang nói chuyện Bắc Cương, thấy hắn tiến vào, chưa chào hỏi, chỉ thấy Tề Hàm "phịch" một tiếng, đập hai đầu gối xuống đất.
Quân Mặc Ninh nhíu nhíu mày, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Tề Hàm không nói lời nào, trước mặt Tề Vân hắn có thể lí trí tỉnh táo nói mọi thứ đều là trách nhiệm của hắn, nhưng mà... sâu trong nội tâm, hắn không lừa được chính mình! Khi thế cục phát triển từng bước từng bước đi về phương hướng đã định kia, hắn biết rõ bản thân mình không muốn! Không muốn chút nào! Không muốn nói ra câu kia, không muốn thật sự rời đi!
Đi đến nơi này, đối mặt với tiên sinh và sư phụ hắn tin tưởng và ỷ lại nhất, chưa khi nào như hôm nay hắn... muốn tùy hứng một lần...
Tình huống hỏi chuyện không đáp lời, từ lúc Tề Hàm mới học quy củ đã bị diệt sạch, cảnh tượng hôm nay, thật khiến người bỡ ngỡ lại khó hiểu.
Mắt thấy lông mày Quân Mặc Ninh càng nhíu càng chặt, Sở Hán Sinh vội vã mở miệng nói, "Hàm nhi, đã xảy ra chuyện gì? Tiên sinh ngươi hỏi ngươi!"
Tề Hàm sao không biết hậu quả không đáp câu hỏi, hắn co rúm lại, dường như đã cảm nhận được chưởng phong bén nhọn của tiên sinh thẳng mặt mà đến, một bạt tay có thể đánh đến hắn mắt nổ đom đóm, trên mặt xanh tím mấy ngày không lùi. Nhưng mà...
"Hàm nhi..."
"Đừng hỏi nữa! Gần đây chính là quá nuông chiều hắn, thiếu giáo huấn!" Quân Mặc Ninh không nhìn được bộ dạng này của Tề Hàm nhất, tựa như trở lại bảy tám năm trước; khi đó còn có thể nói là quá khứ gây ra, bây giờ lại là nguyên nhân gì? Quân Mặc Ninh gần đây tâm tình cũng không quá như ý một phen nhặt chặn giấy gỗ đàn hương trên bàn lên, liền đi về phía Tề Hàm.
Từ trước đến nay Sở Hán Sinh không ngăn cản Quân Mặc Ninh giáo huấn Tề Hàm, hơi do dự một chút, trên lưng Tề Hàm đã trúng hai cái. Chặn giấy nặng nề, Quân Mặc Ninh lại không nương tay, Tề Hàm im lìm đau hừ một tiếng, cong eo hai tay chống trên mặt đất, lại vội vã chống dậy quỳ thẳng; chỉ hai cái, trán của hắn đã thấy mồ hôi lạnh.
"Gia! Ngài bớt giận!" Sở Hán Sinh liền vội vàng túm lấy tay Quân Mặc Ninh lại muốn vung xuống, gấp giọng nói, "Hàm nhi đã trưởng thành, nếu không có lời khó nói, hắn sẽ không như vậy!"
"Trưởng thành còn phạm lỗi đứa bé cũng không phạm, càng phải giáo huấn!" Quân Mặc Ninh ném chặn giấy, thở phì phò ngồi một bên.
Trên lưng Tề Hàm đã trúng hai cái, tuy cách quần áo, vẫn có thể cảm giác được đau đớn nóng rát; có điều đau đớn này trái lại khiến hắn tỉnh táo một chút, nói sớm nói muộn tiên sinh luôn có thể bắt hắn mở miệng, mình tùy hứng như vậy, thật sự so với đứa bé cũng không bằng.
"Tiên sinh..." Tề Hàm xê dịch đầu gối, hướng về phía Quân Mặc Ninh nói, "Hàm nhi... không cố ý làm người tức giận... Phụ hoàng nói, y muốn ngự giá thân chinh, để ta thụ phong thái tử giám quốc... Sau này... Hàm nhi không thể thần hôn định tỉnh*, phụng dưỡng dưới gối tiên sinh được nữa..."
* Thần hôn định tỉnh nghĩa là sáng sớm thăm hỏi vấn an, chiều tối hầu hạ đi ngủ. Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh nhìn nhau không nói gì, trong lòng chỉ quanh quẩn cùng một câu nói. Ngày này... rốt cuộc vẫn phải tới...