Đêm, cả Vô Âm Các gió yên biển lặng, tất cả mọi người đều tuần tự từng bước trải qua ngày tháng, làm việc của mình, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Sở Hán Sinh thoa thuốc lên hai vết bầm tím trên lưng Tề Hàm, hỏi hắn có muốn thu dọn gì không. Tề Hàm nhìn xung quanh mình, cuối cùng lắc đầu, cái gì hắn cũng không muốn mang đi, hắn vẫn nghĩ có một ngày, mình còn sẽ trở về.
Sở Hán Sinh cũng không miễn cưỡng, dung túng đứa nhỏ tự mình nuôi lớn tùy hứng mà cũng không tính là tùy hứng. Sau khi dặn hắn nghỉ ngơi sớm một chút, Sở Hán Sinh cũng rời đi.
Đêm hôm đó, trong thư phòng Vô Âm Các đèn sáng suốt đêm; trong bốn bề tăm tối yên tĩnh bên ngoài, được bao nhiêu người bình yên đi vào giấc ngủ, được bao nhiêu người trằn trọc không yên, cũng chỉ có tự bọn họ biết...
Sáng sớm hôm sau, thánh chỉ liền hạ xuống phủ thừa tướng; khi đó, Quân Mặc Ninh đang dạy cho bốn người học trò. Sau khi giao nhận thánh chỉ, Hoàng công công theo Quân Tử Uyên cùng ra ngoài uống trà chờ, hai người Quân, Sở và bốn học trò trong môn hạ trở lại thư phòng, lâm vào yên lặng khó nhịn.
Hồi lâu sau, Quân Mặc Ninh mới mở miệng nói, "Tại kỳ vị mưu kỳ chính*, Hàm nhi, "Sư bình" ta đã viết cho ngươi, ngươi trở về thu dọn một chút, liền cùng Hoàng công công đi đi... Nghi trượng ngự liễn đã chờ bên ngoài phủ, đừng chậm trễ..."
* Tại kỳ vị mưu kỳ chính nghĩa là người đang ở vị trí nào thì phải làm chuyện ở cương vị đó.Tề Hàm đáp, đi vài bước tới giữa thư phòng quỳ xuống, dập đầu, dùng hai tay nhận lấy phần "Sư bình" chính thức, từ đầu tới cuối, rốt cuộc một chữ cũng không nói được.
Quân Diệc Hi và Quân Diệc Thần đứng một bên, nhìn nét mặt xa lạ trên mặt tiên sinh, lại nhìn bóng lưng Tề Hàm sau khi hành lễ đứng dậy một mạch đi ra ngoài, rốt cuộc nhịn không được gọi "sư huynh" chạy theo.
Đợi bóng dáng bọn họ cuối cùng rời khỏi tầm mắt, Tề Vân nhìn cánh cửa trống rỗng lẩm bẩm nói, "Tiên sinh, có phải Vân nhi... làm sai không..."
Quân Mặc Ninh ôm bả vai Tề Vân đi tới cửa thư phòng, nhìn cái sân vắng vẻ nói, "Ngươi đã đưa vật quý giá nhất của ngươi cho ca ngươi, sao sẽ làm sai chứ?"
Tề Vân nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn tiên sinh hắn kính trọng.
Quân Mặc Ninh nói, "Vân nhi, ngươi thông minh, nhạy bén, đã sớm nhìn thấu thế cục triều đình; người khác thấy ngươi vô tâm ngôi vị hoàng đế, sao tiên sinh lại không biết, hun đúc tài bồi nhiều năm như vậy, nếu nói ngươi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày vấn đỉnh Trung Châu, ai tin đây? Có điều ca ca không hiểu chuyện kia của ngươi dùng cách thức thê thảm như vậy trở về, rồi lại chiếm danh phận đích trưởng, nếu ngươi không lui, triều đình tất phải nhấc lên tranh đấu đoạt đích. Thời gian ngươi và Hàm nhi quen biết mặc dù không dài, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn là người nặng lòng. Chỉ cần ngươi lộ ra một chút ý niệm khát vọng hoàng quyền, hắn tuyệt sẽ không lưu lại triều đình. Rời xa kinh thành, phiêu bạt thiên nhai, thậm chí mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện là lựa chọn duy nhất của hắn, hắn không muốn tổn thương bất kỳ ai, kết quả là, người duy nhất bị tổn thương chỉ có chính hắn..."
"Đúng vậy, tiên sinh," Trong mắt Tề Vân ngấn lệ, lập lòe lấp lánh dưới ánh mặt trời mới mọc từ phương đông, "Từ khi ca ca thay ta cản một kiếm ở tửu lâu Duyệt Lai, ta liền biết... Chuyện hết sức quan trọng trong mắt người đời, trong mắt ca ca không đáng nhắc tới. Hắn không nỡ rời tiên sinh và sư phụ nuôi dạy hắn lớn lên, cũng không nỡ không có phụ hoàng và hoàng hậu đã cho hắn ấm áp, càng không bỏ được đệ đệ thân phận đặc thù là ta... Nhưng vì đại cục, hắn sẽ rời đi, thậm chí sẽ chết... Ta tin tưởng hắn sẽ làm như vậy! Tiên sinh dạy ca ca quá tốt, tốt đến khiến Vân nhi chỉ nghĩ đến đã cảm thấy sợ, sao còn dám mạo hiểm chút nào?"
Quân Mặc Ninh tăng thêm lực siết vai Tề Vân, im lặng cười, nói, "Ca ca ngươi trước đây thiếu hụt nhiều lắm, bây giờ nhận lại được từng cái từng cái, đạo trời công bằng bất quá cũng chỉ như vậy. Thiên hạ quốc gia này vốn là trách nhiệm của hắn, hắn không thể đổ trách nhiệm cho người khác."
"Ta đây có thể giúp ca ca không? Ta biết thật ra trong lòng hắn cũng không nghĩ... Vân nhi sẽ tránh hiềm nghi?" Tề Vân suy bụng ta ra bụng người hỏi.
"Tránh hiềm nghi cái gì!" Quân Mặc Ninh thuận thế gõ đầu thiếu niên một cái, vừa cười vừa nói, "Trung Châu là của hai huynh đệ các ngươi, ai chạy thoát! Ca ca ngốc của ngươi tuyệt sẽ không nghi ngươi kị ngươi, trái lại sẽ để mình chìm ngập vào triều chính. Ta không thể vào cung, ngươi phải thay ta trông chừng hắn, một khi phát hiện hắn quá không nói nổi, lập tức báo cáo với ta, ta nhất định gϊếŧ vào cung giáo huấn hắn!"
"Tiên sinh uy vũ!" Tề Vân vẻ mặt sùng bái.
"Ha ha ha..." Quân Mặc Ninh thoải mái cười to nói, "Ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, mặc dù cho ca ca ngươi tuyết ngọc, nhưng hắn không có thời gian xử lý Yến Thiên Lâu ; to như thế. Chốc nữa cho ngươi một cái, ngươi cũng bái Sở gia ngươi, để hắn dẫn ngươi theo tiếp nhận Yến Thiên Lâu. Đến lúc đó ca ngươi và ngươi, một sáng một tối, Trung Châu... nhất định sẽ trời yên biển lặng, thiên hạ đại đồng!"
"Thật sao ạ!? Tạ tiên sinh!" Tề Vân nhảy cẫng lên, lanh lợi quay đầu lại nói, "Tạ sư phụ!"
Sở Hán Sinh cười nói, "Đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được, có điều..." Người cao to nhìn cửa viện Vô Âm Các, tiếp tục nói, "Ngươi trái lại có thể cảm nhận một chút... con đường ca ca ngươi đã đi thế nào..."
Được toàn bộ triều đình sắp xếp và bố trí kín đáo, đội ngũ Tề Mộ Lâm thân chinh xuất phát từ kinh thành vào trung tuần tháng ba năm Thừa Tộ thứ mười lăm, đi đến chiến trường Bắc Cương. Tề Hàm làm thái tử giám quốc, ở cửa thành tiễn một đường xa, mãi đến khi đội ngũ mênh mông chỉ còn lại khói bụi bay lên mới xoay người hồi cung.
"Ca, gần đây ngươi có khỏe không?" Trên ngự liễn rộng rãi, Tề Vân vẻ mặt ân cần nhìn huynh trưởng, nói, "Gần đây ta không tiến cung, sao hình như ngươi gầy rồi..."
Tề Hàm liếc hắn một cái, cười nói, "Mới bao lâu không gặp, ngươi liền nhìn ra ta gầy? Ngươi thì sao? Bài học có phải rất nhiều không? Nghe đại sư bá nói, ngươi cũng nhận Sở gia làm sư phụ, bắt đầu xử lý chuyện Yến Thiên Lâu rồi?"
"Đúng vậy, ca..." Tề Vân có chút phấn khởi, lại có chút thất bại nói, "Ta rất thích theo sư phụ làm việc, nhưng mà y và tiên sinh dường như đều biến thành người khác, nghiêm khắc không chịu được! Bái sư không quá nửa tháng, ta đã ăn roi mây hai lần rồi! Hiện tại ngồi còn đau nè!"
"Sư phụ phạt?" Tề Hàm có chút giật mình hỏi.
"Đúng vậy..." Tề Vân uể oải nói, "Sư phụ nói nếu như mấy cái sai này bị tiên sinh biết, khẳng định đánh cho mông ta nở hoa! Sư phụ lập quy củ cho ta, nếu như phạm sai lần thứ hai, y liền để tiên sinh trừng trị ta!"
Tề Hàm không thể tưởng tượng dáng vẻ Sở Hán Sinh vung roi mây đánh người, thấy bộ dạng đệ đệ thân cận nhiều hơn kính sợ, e rằng sư phụ chung quy không đành lòng hạ nặng tay.
Thấy huynh trưởng không nói lời nào, Tề Vân thần thần bí bí dựa gần vào hắn hỏi, "Ca, sư phụ từng phạt ngươi chưa vậy?"
Tề Hàm vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt liếc hắn một cái.
Tề Vân cười "ha hả" nói, "Ta đoán khẳng định không có đúng không? Đừng thấy sư phụ vóc dáng to lớn, lòng dạ lại mềm nhũn, đánh rồi tự mình còn đau lòng, ta đánh cược chắc chắn y không nỡ giao ta cho tiên sinh thu thập... Đúng rồi ca, ta đã nói với ngươi, hôm ngươi hồi cung, tiên sinh nói với ta, nếu ngươi không chăm sóc mình thật tốt, sau này sẽ gϊếŧ vào trong hoàng cung thu thập ngươi! Ngươi nghìn vạn lần ăn cơm nghỉ ngơi cho tốt, đừng thật sự gầy đi..."
Trên đường hồi cung, Tề Vân lảm nhà làm nhảm không ngừng nghỉ, Tề Hàm thì lại ở một bên mỉm cười lẳng lặng lắng nghe. Cái gọi là trách nhiệm thân thế cũng tốt, thân bất do kỷ cũng được, chuyện ngay cả tiên sinh cũng không thể thay đổi, bản thân mình cần gì phải chuốc khổ khiến y lo lắng? Kỳ thật thoáng nghĩ đến, chuyện cũng chưa chắc đã không thể cứu vãn, chờ phụ hoàng thân chinh trở về, tất cả mọi chuyện đều sẽ khôi phục nguyên dạng. Hắn làm thái tử cũng tốt hoàng tử cũng được, cho dù đã nhận "Sư bình", chung quy vẫn còn rất nhiều cơ hội đi tìm tiên sinh...
Chiến sự Bắc Cương quả nhiên đánh đến cực kỳ oanh liệt, quyết tâm của Bắc Mãng nằm ngoài ý nghĩ tất cả mọi người. Tháng năm, Quân Hàn cũng nhận được thánh chỉ, lệnh chạy đến tiền tuyến.
Tề Hàm trấn giữ kinh thành, thái tử giám quốc, Quân Vũ, Vương Nguyên và các triều thần liên quan trong triều, đều đâu vào đấy hạ xuống một điều lại một điều lệnh dụ, bảo đảm lương thảo và nguồn lính ở chiến sự Bắc Cương không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Ngắn ngủi mấy tháng, cả triều văn võ đều thấy được tác phong làm việc bên ngoài gió thổi mây bay bên trong sấm rền gió cuốn của vị thái tử giám quốc này, càng khiến người ta khó hiểu và kính sợ chính là, hắn ngồi ngay ngắn trên triều đình, nhưng với tất cả mọi chuyện dường như đều rõ trong lòng bàn tay, ai cũng không cần mơ hão có cơ hội gian dối dây dưa chút nào.
Có một thê tử quan vận lương sinh con, tiến độ kiểm kê lương thực bị trì hoãn một ngày; hôm sau rất nhiều đồng liêu nghe tin đến chúc mừng, hắn lại xã giao một ngày. Ai ngờ trên tiệc rượu, lệnh dụ thái tử liền truyền đạt xuống, đại ý có ba tầng. Đầu tiên chúc mừng Vương đại nhân sinh con trai; thứ hai nếu Vương đại nhân cảm thấy thời gian tính lương thực dư dả, vậy liền giảm thời gian định trước ba ngày, lương thực đúng hạn ấn theo số lượng gửi đi Bắc Cương; thứ ba, bạn bè Vương đại nhân nhiều, nếu như mình không làm được, có thể mời bạn bè hỗ trợ. Nếu chậm trễ thời gian, phạt nặng như nhau!
Quan vận lương họ Vương và một vài quan viên tại chỗ bị dọa tỉnh rượu, đến kho lương Hộ bộ kiểm kê lương thực suốt đêm, cho dù như vậy, vẫn chậm hai canh giờ so với thời gian đã định. Thái tử điện hạ cũng không phạt nhiều, mỗi người bốn mươi bản tử mà thôi!
Hai canh giờ cũng không phải là việc lớn gì, bốn mươi bản tử cũng không đánh chết người, nhưng hiệu quả gϊếŧ gà dọa khỉ có thể nói dựng sào thấy bóng, từ đó về sau, quan viên lớn nhỏ trong triều không ai dám dây dưa có lệ trong việc triều nữa.
Giữa tháng năm tháng sáu, Bắc Mãng và Trung Châu lại đánh mấy trận, bởi vì hậu phương Trung Châu đầy đủ, lại có Tề Mộ Lâm thân chinh đốc chiến, cục diện cũng dần dần đảo ngược. Giữa lúc lòng tin Tề Mộ Lâm đại chấn, thương nghị với Tề Mộ Tiêu và tướng lĩnh Bắc Cương làm sao trong lúc quyết chiến thu được thắng lợi hoàn toàn, thám tử nằm vùng ở Bắc Mãng đột nhiên truyền đến tin tức, nói quốc chủ Bắc Mãng A Đề Mạc Hạ Xuyên bệnh cũ tái phát, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc!
Tề Mộ Lâm bán tín bán nghi, hôm sau chủ động xuất chiến thăm dò, Bắc Mãng quả nhiên án binh bất động quyết thủ không ra. Toàn quân Trung Châu cũng không tiếc nuối mà rút quân, nhưng trên đường trở về, một mũi tên ngầm bay nhanh bắn xiên vào trong!
Tề Mộ Tiêu huơ đao đỡ, lúc quay đầu, lại nhìn thấy Tề Mộ Lâm né tránh theo bản năng, rơi xuống từ trên ngựa, hôn mê tại chỗ!