Tề Hàm vừa mới hạ triều liền nghe Ngô công công mới nhậm chức tổng quản nội thị nói Quân Mặc Ninh đang ở cung Thái Cực chờ hắn, Tề Hàm cả ngày mang dáng vẻ hoàng đế nhặt một cái hộp gấm lên liền chạy vội ra ngoài. Lão nhân gia do Hàn thái hậu tự mình chọn lựa chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua gương mặt, hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi đã không thấy bóng dáng!
Trên bình đài cao nhất cung Thái Cực, Tề Hàm đội mũ miện vừa mới thò đầu ra, liền thấy bóng lưng chắp tay nhìn về phía xa xa kia. Hắn liền chạy hết tốc lực mấy bước, không chút do dự vén vạt áo muốn quỳ xuống.
Chưa quỳ gối đã bị một cỗ sức lực ngăn cản.
"Về sau mặc quần áo thế này, đừng tới gặp ta!" Quân Mặc Ninh nghe thấy tiếng bước chân xoay người lại nhìn Tề Hàm, nhíu hai hàng lông mày nói, "Ngươi là quân ta là thần, ta là thầy ngươi là trò, chúng ta rốt cuộc ai bái ai!"
"Hàm nhi không dám!" Tề Hàm lập tức quýnh lên, quỳ cũng không được đứng cũng không được, bản thân ăn mặc không quá tự tại khiến hắn trong chốc lát ngay cả tay cũng không biết đặt chỗ nào, trong lòng hận không thể lập tức cởi ra.
"Được rồi, không đùa ngươi! Càng lớn càng ngốc, một chút tiến bộ cũng không có!" Quân Mặc Ninh nhìn dáng vẻ vua của một nước mới nhậm chức luống cuống tay chân, rõ là ngốc đến khiến người ta không biết nên nói gì cho phải, "Tốt xấu là vua của một nước, ngươi mặc bộ này... so với cha ngươi, gia gia ngươi dễ nhìn hơn!"
Ánh mắt kiêu ngạo bao che cho con của tiên sinh hằn lên chân trời vạn dặm mênh mông bát ngát, khiến cho đứa học trò ngây ngốc tràn ra nụ cười ngây ngốc.
"Cầm trong tay cái gì?" Sợ chính mình nhịn không được xách học trò ngốc về nhà, Quân Mặc Ninh nhìn hộp gấm, nói sang chuyện khác.
Tề Hàm sửng sốt, mới dường như phản ứng lại, hai tay nâng lên hộp gấm nói, "Là Hàm nhi tặng tiên sinh!"
Quân Mặc Ninh liếc mắt nhìn Tề Hàm, đợi hắn mở hộp gấm, bên trong là một tấm thánh chỉ màu vàng sáng. Lấy ra mở ra xem, ngay cả Quân Mặc Ninh cũng có chút giật mình nói, "Là Tề Phong Vân... là di chiếu gia gia ngươi phong ấn! Ngươi từ đâu tìm thấy?"
"Là phụ hoàng cho ta," Tề Hàm nâng vận mệnh hai họ hai tộc Liên thị và Quân thị, nói, "Phụ hoàng cũng giống Vân nhi, chung quy vẫn mang lòng hoài nghi đối với vị Độc Cô tiên sinh kia, ngày ấy y triệu kiến Hàm nhi nói xong việc nhường ngôi, liền hỏi ta có phải Độc Cô tiên sinh chính là... người hay không... Hàm nhi không muốn ân tiên sinh cứu mạng vùi lấp trong lời nói dối, cũng nhận thấy khi phụ hoàng nói ra hoài nghi của mình không có ác ý, liền nói sự thật rồi..."
Quân Mặc Ninh im lặng đặt di chiếu vào hộp gấm, nhận lấy, nội lực cường đại lập tức xao động, ngay cả chim chóc trên trời cũng phát ra tiếng kêu điếc tai! Trên đài cao trăm trượng, Quân Mặc Ninh một thân áo lam tóc trắng tung bay, Tề Hàm lui về sau ba bước, sau đó tận mắt nhìn thấy thánh chỉ kể cả hộp gấm như một ngọn núi lớn bao phủ Quân thị, Liên thị, hóa thành tro bụi, bay lả tả không vết tích.
Từ nay về sau vận mệnh Quân thị nắm giữ trong tay mình rồi!
Không biết có phải ảo giác hay không, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, Tề Hàm rõ ràng nhìn thấy mái tóc tiêu điều bạc trắng như tuyết, mơ hồ lộ ra màu đen!
"Hàm nhi, tiên sinh cảm ơn ngươi!" Quân Mặc Ninh chân thành nhìn đứa nhỏ một tay nuôi dạy lớn lên.
Nụ cười của Tề Hàm so với ánh mặt trời tháng sáu còn phải rực rỡ hơn.
"Hôm nay ta tới, vốn là tặng quà cho ngươi, ai ngờ lại nhận từ ngươi một phần đại lễ trước." Quân Mặc Ninh nói, "Còn nhớ chuyện đoạt ngươi họ Quân ở Hàng thành khi đó không? Không biết... ngươi có còn muốn hay không..."
"Muốn, Hàm nhi muốn! Hàm nhi nằm mơ cũng muốn!" Tề Hàm lần đầu tiên cắt ngang lời Quân Mặc Ninh, mấy bước tiến lên kích động nắm lấy hai tay tiên sinh, gấp đến độ viền mắt đã đỏ, "Tiên sinh, người thành toàn Hàm nhi đi! Hàm nhi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt chính mình..."
Mặc quần áo gì, tôn thân phận gì thật sự không quan trọng chút nào, ánh mắt mong mỏi dưới mũ miện lưu châu bao nhiêu năm rồi chưa từng có một tia thay đổi! Quân Mặc Ninh trở tay nắm tay Tề Hàm, trịnh trọng nói, "Tốt, Tề Hàm ngươi nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, Quân Mặc Ninh nhận ngươi nhập Quân môn, vì ta thủ đồ... Quân Diệc Hàm!"
Tề Hàm rơi nước mắt uốn gối, rồi lại khăng khăng bị ngăn cản, "Mấy năm nay... quỳ đến quá nhiều, Hàm nhi, đây là ngươi nên được."
"Tạ tiên sinh! Hàm nhi ghi nhớ giáo huấn, quý trọng giữ gìn, chăm sóc thật tốt chính mình, không phụ sư ân!" Xuyên qua ánh mắt trong suốt, Tề Hàm nhìn thấy bản thân mình và bầu trời màu xanh sau lưng mình trong mắt tiên sinh.
Quân Mặc Ninh ý cười sáng rõ.
"Ta và sư phụ ngươi đưa bài học ngươi để lại biệt viện vào cung rồi, trở về ngươi xem có hữu dụng hay không." Quân Mặc Ninh thả lỏng tay nói, "Trong triều có đại sư bá và mấy thế thúc ngươi giúp ngươi, ta không lo lắng; đăng cơ, chung quy không tự do giống quá khứ, ngươi phải chăm sóc thật tốt chính mình, đừng để ta và sư nương, sư phụ lo lắng... Ta vẫn ở trong phủ thừa tướng dạy mấy đệ đệ ngươi, nếu ngươi rảnh rỗi, liền cải trang xuất cung tới thăm bọn nó, chờ bọn nó xuất sư, liền đi giúp ngươi... Đừng quên đi thỉnh an thăm hỏi thái thượng hoàng, thái hậu, tận trách nhiệm làm con... Ẩn Long Tâm Quyết lúc nào cũng phải luyện, không thể chậm trễ... Trước đây đáp ứng ngươi đi Giang Nam ăn sầu riêng, nhị bá mẫu ngươi chính là người bên đó, ta đã nhờ cậy nàng chở một mớ tới cho ngươi..."
Hôm đó mặt trời dường như không nỡ hạ xuống, trời đã sáng rất lâu rất lâu... Mãi đến khi ánh chiều tà khắp bầu trời tản đi, trăng sao treo cao, Ngô công công thủ ở lầu dưới cung Thái Cực mới nhìn thấy hoàng đế trẻ tuổi vừa mới lên ngôi bước xuống, không tiếng động rời đi.
Đêm ấy, ngự thư phòng sáng đèn trắng đêm; ngày hôm sau lúc Ngô công công đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đế vương tuổi còn quá trẻ đổi một thân quần áo trắng gọn nhẹ, trong lòng ôm một xấp giấy thật dày viết đầy chữ, dựa một cái rương lớn, ngồi dưới đất ngủ say sưa... Trên mặt hắn mang theo ý cười thỏa mãn khó hiểu, tựa như trẻ con vô ưu, ôm trong lòng món quà trân quý nhất thế gian...
------------- Chính văn hoàn -------------