Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 212

Xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, hoa tử đằng bám đầy trên giàn thành từng chuỗi; hoa tường vi mới nở, từng đóa từng đóa khảm trong phiến lá xanh, đẹp đẽ tinh xảo. Hàng trăm hàng nghìn con bướm dạo chơi ở giữa, xuyên qua hoa lượn quanh cây, bay lượn phấp phới.

Dưới giàn hoa tử đằng, tốp năm tốp ba người hầu đang nghị luận sôi nổi, trên mặt tràn đầy vui mừng. Thừa tướng đại nhân vẫn luôn khiêm tốn trước sau như một, thừa tướng phu nhân trị gia cũng hiền hòa, ngay cả Vũ Thần phu nhân sinh ra hai vị công tử đã qua đời cũng khôn khéo được lòng người. Giờ đây càng mừng vui gấp bội... phu nhân mấy năm chưa mang thai lại có thể bình an sinh hạ tiểu công tử!

Già trẻ từ trên xuống dưới ở phủ thừa tướng, không ai không vui mừng phấn khởi! Người tốt nhất định được đáp lại!


Khác với không khí vui vẻ ngoài phòng, bên trong Thủy Nguyệt các, lặng yên không tiếng động. Liên Như Nguyệt ba ngày trước liều mạng sinh con ra, vào lúc sắp ngất đi vội vã liếc mắt nhìn liền bất tỉnh nhân sự, đến nay đã ba ngày, nàng cũng chưa gặp lại đứa bé kia.

Quân Tử Uyên lặng lẽ ngồi trước bàn, nam tử nhi lập chi niên* sau khi trải qua khói lửa chiến tranh và tôi luyện trên triều đình đã như núi cao sừng sững, y từng chỉ trích Phương Tù trên chiến trường, thiên quân vạn mã bách chiến bách thắng; y từng nói dăm ba câu thuyết phục được Mạt đế tiền triều tự sát, vì thế bảo toàn được tính mệnh tộc Liên thị; y từng thiệt chiến quần Nho* trên triều đình, thúc đẩy chính sách mới, Trung Châu lập triều hơn mười năm, vạn vật đổi dời.

* Nhi lập chi niên ý chỉ 30 tuổi. Thiệt chiến quần Nho là một điển tích xuất phát từ thời Tam Quốc phân tranh, nôm na là tranh cãi với mấy người theo Nho giáo.


Hôm nay, ngay lúc này, y lại hết đường xoay xở.

"Tướng công," Liên Như Nguyệt dựa vào gối, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, ánh mắt trống rỗng giọng nói cũng mỏng manh, "Ngươi muốn đi... thì đi đi..."

Quân Tử Uyên quay đầu nhìn thê tử, giọng nói ảm đạm chưa từng có, "Như Nguyệt, ta tin tưởng... nhị ca..."

Liên Như Nguyệt thê lương cười nói, "Đế vương tâm..."

Quân Tử Uyên không lời chống đỡ.

Bầu không khí lần nữa trầm tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, giọng nói yếu ớt của Liên Như Nguyệt lại vang lên, xa xôi như đến từ bầu trời, "Tướng công, ngươi đi đi... Ta không tin hắn... Ta tin ngươi..."

Lòng Quân Tử Uyên nặng như rót chì, một bên là ân nghĩa, một bên là vợ con, y sống trên đời mấy chục năm, chưa bao giờ biết sẽ có một ngày phải đối mặt với khốn cảnh như vậy, tiến thoái lưỡng nan, sinh tử lưỡng nan.


Y suy nghĩ thật lâu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

"Tướng công!" Liên Như Nguyệt cuối cùng cũng nhìn trượng phu tương nhu dĩ mạt* trọn sáu năm, nước mắt rơi như mưa, "Đứa bé kia, tên gì?"

* Tương nhu dĩ mạt - thành ngữ này nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Nghĩa đen miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng chỉ lúc hoạn nạn thì giúp đỡ lẫn nhau.

Quân Tử Uyên đứng lại, cũng không quay đầu, đáp, "Ninh, Quân Ninh, Ninh trong phúc thọ khang ninh."

Sau khi Quân Ninh sinh ngày thứ tư, Trung Châu lâm triều theo thông lệ.

Bầu trời hửng sáng, quần thần đã sớm chờ bên ngoài Thừa Càn cung, chức vị càng thấp tới càng sớm. Ai cũng chịu qua cảnh thế này, không oán được trời không trách được người, chỉ hy vọng sớm ngày lên chức mới là chính đạo.
Sắp tới giờ mẹo*, noãn kiệu màu đen của thừa tướng Quân Tử Uyên chầm chậm tiến vào, bốn người khiêng kiệu đều mặc quần áo xanh lam, đầu không đội mũ, nét mặt lạnh nhạt, nhưng cỗ kiệu lại khiêng đến vững vững vàng vàng, không hề xóc nảy.

* Giờ mẹo là từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.

Khiêng tới cửa Sùng Đức bên trái, nhẹ nhàng đặt kiệu xuống, hộ vệ theo kiệu vén màn kiệu lên, thừa tướng Trung Châu Quân Tử Uyên đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt, cúi đầu xuống kiệu. Khẽ vén vạt áo bước ra cỗ kiệu, dưới ánh bình minh ửng đỏ chiếu sáng, thừa tướng đại nhân mặt mày sáng sủa sạch sẽ, phong thần như ngọc, ý vị trác việt.

Ai cũng không khỏi tán thưởng, thừa tướng một nước, trừ người này ra không còn ai khác.
Thảo nào hoàng đế khai quốc Tề Phong Vân đối mặt với thiên hạ tung hoành ngang dọc không kinh không sợ, lúc đối mặt với Quân Tử Uyên lại mất đi một vài phần.

Đêm kinh hãi đó, cũng không ai biết Quân Tử Uyên phải trả giá như thế nào, mới thắng được rất nhiều phú quý và tin tưởng ngày hôm nay.

Quân Tử Uyên tiến lên chào hỏi vài vị triều thần, ôn văn nho nhã, tác phong nghiêm chỉnh. Nhưng lúc nhìn thấy Lễ bộ thượng thư Ngụy Chiêm, chỉ khẽ gật đầu để không ai phát hiện.

Lần lượt, noãn kiệu của thái sư Hồng Thành Thái, tuấn mã của trụ quốc tướng quân Hàn Tề cũng đến cửa Sùng Đức, hàn huyên qua lại, minh tiên* vang ba tiếng, cửa cung mở ra, bắt đầu lâm triều.

* Minh tiên là một loại roi thuộc cung đình nghi trượng, quất roi ba tiếng ý báo cho quần thần biết đã đến giờ vào triều, phải giữ yên lặng.
Trên triều, hoàng đế Tề Phong Vân trầm mặc, thừa tướng Quân Tử Uyên trầm mặc, thái sư Hồng Thành Thái trầm mặc, trụ quốc tướng quân Hàn Tề nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì, hô hấp rất nặng nề, có chút giống như đang ngáy to.

Hôm nay trên triều dường như cực kỳ trầm mặc, Tề Phong Vân đã hỏi "Chư vị có gì muốn tấu?" hai lần cũng không có ai đáp lại. Mọi người dường như cũng nghẹn cái gì, không nói lời nào khiến bầu không khí càng nặng nề mà quỷ dị.

Đúng lúc Tề Phong Vân quyết định kết thúc buổi lâm triều lần này, thừa tướng Quân Tử Uyên từ lúc bắt đầu không nói một lời đột nhiên bước ra khỏi hàng nói, "Hoàng thượng, thần có bản tấu."

Tề Phong Vân nói, "Quân ái khanh mời nói." Là ái khanh không phải tiểu đệ, quân thần mà thôi.
Quân Tử Uyên nói, "Khởi bẩm hoàng thượng, mấy ngày trước chuyết kinh* sinh hạ một đứa bé, lấy tên Quân Ninh." Ai cũng biết, "chuyết kinh" là ai.

* Chuyết kinh là cách gọi vợ của mình trước mặt người khác, nôm na là vợ tôi, bà xã tôi.

"Thần cả gan, hi vọng hoàng thượng thu nhận, con trai thần nếu có may mắn trở thành thư đồng của cửu hoàng tử, thì phước đức ba đời."

Đương kim cửu hoàng tử, do một cung nữ ngẫu nhiên được lâm hạnh sinh ra, lơ mơ ngu dốt, không có trí tuệ. Theo như luật, thư đồng và hoàng tử liên quan mật thiết, nước lên thì thuyền lên. Làm thư đồng cho cửu hoàng tử, cả đời quân tam công tử xem như hủy hết.
Chúng thần trong triều, không xét địch hay bạn, đồng loạt hít một hơi khí lạnh, nhìn quân vương trên bảo tọa, trong mắt tràn đầy kính nể.

Tề Phong Vân đột nhiên đứng dậy, nhìn đệ đệ cũng là thần tử chính mình nuôi dạy lớn lên, toàn thân tản ra khí tức khiến người ta không rét mà run.

"Hoang đường!"

Trung Châu triều, chỉ có một người dám làm chuyện này!

Viện chính thái y viện, thần y người người không dám đắc tội, cữu cữu ruột của hoàng đế, hoàng thân quốc thích bối phận cao dọa người... Hoắc Thảo Mộc!

Tính cả Quân Tử Uyên, mọi người xoay người nhìn Hoắc thần y Hoắc Thảo Mộc sải bước đi đến, nổi trận lôi đình ôm một đứa bé trong lòng.

"Cữu cữu..." Hoàng đế Tề Phong Vân đứng trên bậc thang không nhúc nhích.

Hoắc Thảo Mộc ôm đứa bé đứng bên người Quân Tử Uyên, ngay cả một ánh mắt cũng không cho y, ngẩng đầu nhìn cháu ngoại trai của mình, lão nhân nói rất không khách khí, "Hoàng thượng, thần tuổi già không tham dự triều chính nhiều năm, lời nói trung thực đường đường hoàng hoàng trên triều đã lâu không nghe thấy, mấy ngày gần đây, lại đột nhiên nghe được một ít chuyện cá nhân không ra gì!"
Ánh mắt Hoắc Thảo Mộc đảo qua Vương Hóa Thành, Tào Khiêm, cuối cùng dừng trên người Tề Phong Vân, tiếp tục nói, "Trung Châu lập triều đã sáu năm, trước đây hoàng thượng không gϊếŧ Liên thị, chính là cử chỉ trạch tâm nhân hậu, tự tin Trung Châu triều đình ta có thể khiến thiên hạ trời yên biển lặng! Lẽ nào sáu năm sau, có người lại e ngại một đứa bé vừa mới ra đời ba ngày?"

Lão đại nhân hào khí lẫm liệt, giọng nói chính trực câu từ nghiêm khắc, trong triều không ai phản bác, nhưng quả thật trong lòng người người đều rõ ràng "đứa bé" này là ai.

Quân Tử Uyên chỉ cúi đầu, không biết nghĩ cái gì.

Hoắc Thảo Mộc thở dài một hơi, vỗ vỗ đứa bé dường như bị đánh thức trong lòng, ba ngày rồi, không nghe nó khóc một câu, yên tĩnh như không tồn tại.
Tề Phong Vân nhân cơ hội hỏi, "Cữu cữu, đứa bé này là..."

Hoắc Thảo Mộc rốt cuộc liếc mắt nhìn Quân Tử Uyên một cái, giọng nói chậm lại, "Là một đứa bé đáng thương, họ Quân tên Ninh, ý định ban đầu của phụ thân nó là muốn nó phúc thọ khang ninh, ai ngờ lại buông tay khiến cả đời nó hủy hết. Đáng thương nhất, đứa bé bị trời xanh vứt bỏ, trời sinh câm điếc, tâm trí khó mở..."

Bình Luận (0)
Comment