Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 218

Giọng nói trong trẻo lanh lảnh xuất phát từ chỗ một bé gái duy nhất, Hoắc Nhẫn Đông.

Vẻ mặt Tề Phong Vân hiền hoà, giống như một lão gia gia nhà bên, "Ngươi là Nhẫn Đông sao?"

Hoắc Nhẫn Đông không thèm nhìn ánh mắt ra dấu của cha mình, bởi vì vừa té lộn nhào một cái mà sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua tam ca ca ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng, quần áo cũng chật vật. Hai mắt y vẫn rũ xuống, đắm chìm trong thế giới yên tĩnh của y, thế nhưng cái tay bị A Cửu ngốc cười khúc khích nắm lấy, lại nắm thành quyền!

Bé gái tám tuổi Hoắc Nhẫn Đông hít sâu một hơi, dũng cảm đứng bên người Quân Vũ, ăn nói rõ ràng, vẻ mặt thản nhiên, "Ngài là hoàng đế bá bá? Con là Hoắc Nhẫn Đông cháu nội gái của viện chính thái y viện Hoắc Thảo Mộc, con có thể chứng minh, Vũ ca ca con nói mỗi một chữ đều là thật! Vương Nguyên lỡ tay ném một khối bùn nhão lên người A Cửu, con với hắn cãi nhau trước. Nếu không phải sau đó hắn mắng tam ca ca con "thiên tàn địa khuyết", Hàn ca ca con sẽ không đánh nhau với hắn! Hoàng đế bá bá, nếu như Nhẫn Đông có lỗi, ngài và cha phạt nặng con, nhưng bây giờ, dựa vào cái gì hai người đánh nhau, Vương Nguyên nghỉ ngơi trong phòng, Hàn ca ca con lại phải quỳ bên ngoài?"


Giọng bé gái trong trẻo rõ ràng như nước suối róc rách, bộ dạng nho nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt thản nhiên, hỏi hoàng đế bá bá, ngôi cửu ngũ nắm giữ thiên hạ, vì sao cùng một việc lại phạt khác nhau?

Tề Phong Vân dạt dào hứng thú mà nghe, không chút nào tức giận vì mình bị chất vấn.

"Tiểu Nhẫn Đông, không phải hoàng đế bá bá muốn phạt Hàn ca ca ngươi, là Quân bá bá ngươi muốn phạt."

Hoắc Nhẫn Đông quay đầu, nhìn về phía Hàn ca ca đáng thương, không hiểu vì sao cha Vương Nguyên có thể vì Vương Nguyên mà bóp chết Hàn ca ca, cha Hàn ca ca không những không giúp hắn còn muốn phạt hắn? Hắn nhất định rất khó chịu!

Quân Mặc Ninh vẫn bình tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, tựa như đột nhiên nghĩ tới điều gì cất bước đi ra ngoài cửa.

Không ai biết vì sao y rời đi, thế nhưng Tề Phong Vân không động, liền không ai di chuyển.


"Cha, cứu con!"

Cách khoảng thời gian uống cạn chén trà, đột nhiên truyền đến tiếng kêu yếu ớt của Vương Nguyên vốn nên nghỉ ngơi trong phòng. Vương Hóa Thành nhảy dựng lên như mèo bị đốt đuôi, xông về phía cửa.

A Cửu ngu ngốc vừa nhìn thấy hắn, rất nhanh liền chạy đến cạnh cửa, hai tay ôm trước ngực hung hăng đâm vào!

Chỉ nghe một tiếng "bịch", thân thể Vương Hóa Thành lăn lộn nhiều năm trên chiến trường vậy mà lại dứt khoát bị đụng ngã xuống đất! Mà thiếu niên mười lăm tuổi kia, đứng bất động như núi xanh sừng sững, phần khí lực này, ngay cả Tề Phong Vân đã trải qua chiến trường cũng lau mắt mà nhìn.

Chỉ tiếc...

Vương Hóa Thành bất chấp chật vật vì ngã nhào trên đất, vội vàng đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy con trai mình vừa mới được cứu về kinh sợ, run rẩy như cầy sấy mà quỳ bên cạnh Quân Hàn.


"Ân nhân cứu mạng" của hắn, Quân Mặc Ninh cầm thước trong tay Quân Hàn, nhẹ nhàng ấn một cái, hai tay Quân Hàn như nỏ mạnh hết đà mà hạ xuống, thân thể nghiêng về trước gần như té ngã.

Quân Vũ trong đại đường ngược lại hít một hơi khí lạnh, thật sự không hiểu rõ đệ đệ thần bí của y đến cùng muốn làm gì. Có điều nhìn thấy Quân Hàn rốt cuộc có thể tạm thời thoát khỏi dằn vặt, y lại nặng nề phun ra lo lắng vô hạn trong lòng.

Quân Mặc Ninh cầm thước đi tới trước người Vương Nguyên, đưa thước qua, Vương Nguyên run rẩy ngẩng đầu sợ hãi nhìn đứa bé còn nhỏ hơn một tuổi so với hắn, trong lòng run sợ nhận lấy thước. Thước lạnh như băng nặng hơn tưởng tượng rất nhiều.

Quân Mặc Ninh quay đầu, xa xa nhìn hoàng đế bệ hạ bất động như núi, cười rạng rỡ.
Giống như một đứa nhỏ làm được chuyện cực kỳ khó khăn, chờ các trưởng bối khen ngợi và cho quà vặt nó thích ăn, đơn thuần đến trong vắt, như bầu trời xanh biếc vạn dặm không mây bên ngoài lúc này đây.

Ngay cả Hoắc Nhẫn Đông cũng chưa từng thấy Quân Mặc Ninh cười rạng rỡ như vậy, giống như núi tuyết đóng băng quanh năm đột nhiên nghênh đón một luồng nắng sớm, trong khung cảnh dưới nắng xuân tươi đẹp, vô cùng ấm áp.

Nhưng trong mắt Vương Hóa Thành, nụ cười này so với ác ma còn đáng sợ hơn.

"Nguyên nhi! Quân thừa tướng, con trai ngươi đến cùng muốn làm gì? Con ta mới vừa trở về từ Quỷ Môn quan..." Vương Hóa Thành lần nữa xông ra cửa, lại bị Tề Mộ Tiêu cao to ngăn cản như trước.

Quân Tử Uyên ngồi ở chỗ gần nhất ngay bên dưới hoàng đế, uống cạn nước trà xanh. Nghe Vương Hóa Thành hổn hển chất vấn, thừa tướng trung niên mẫu mực mười mấy năm buông chén trà, giọng nói lạnh lùng, "Khuyển tử làm chuyện sai chịu trách cứ khắp nơi Quân mỗ cũng không quản được, chuyện của lệnh lang dĩ nhiên cũng không tới phiên Quân mỗ tham dự vào."
Y và Tề Phong Vân đều từng là người trên chiến trường, sao lại có thể nhìn không ra vị trí Vương Hóa Thành bóp cổ Quân Hàn chếch lên quá cao, ngoại trừ có thể tạo ra đau đớn, trong thời gian ngắn căn bản sẽ không mất mạng. Tề Phong Vân không nhúc nhích, y cũng nhìn ra được đương nhiên sẽ không nhúc nhích, ngay cả Hoắc Trúc Hiên bình thường thương yêu mấy đứa bé nhất cũng không xông tới ra mặt, ngoại trừ hiểu được Vương Hóa Thành mất con đau đớn, cũng nhìn ra được hắn không thật sự mất lý trí.

Thế nhưng! Con trai của Quân Tử Uyên y! Y không đau lòng sao!

Vương Hóa Thành nhìn khuôn mặt bất động như núi của Quân Tử Uyên, tức giận đến có chút chịu không được nữa.

Một bên A Cửu vì "công lao" của mình mà cảm thấy tự hào, ngây ngô cười khúc khích nhìn sang tam đệ đệ Quân Mặc Ninh cười đến rạng rỡ, Quân Mặc Ninh đưa ngón cái tay phải ra, nắm quyền ra hiệu.
A Cửu cười giòn giã như chuông đồng, đôi mắt híp lại tựa như một đường chỉ, cũng đáp lại một ngón tay cái.

Một bên Hoắc Nhẫn Đông và bọn họ sớm đã ăn ý, nhìn thấy huynh đệ hai người làm cái này, biết là phải đối nghịch với vị đại nhân suýt chút nữa bóp chết Hàn ca ca này. Thấy Quân bá bá nàng luôn sùng kính không giúp đỡ đối thủ, đại tiểu thư tức khắc thăng cấp lực chiến, trực tiếp chống đối với thượng thư từng gϊếŧ người trên chiến trường từng đánh người trên triều đình, "Hàn ca ca con suýt chút nữa bị người bóp chết! Hơn nữa, nếu không có tam ca ca con, Vương Nguyên sao lại thế sống lại?"

Viện chính thư viện Ân Nhược Hư ngồi dưới tay Tề Phong Vân, đầy hứng thú nhìn Quân Tử Uyên đối diện, trong lòng quả thật cảm thấy, ba đứa nhỏ này ở chung một chỗ đã vô địch.
Vừa xem hiểu ngay, tam công tử vừa câm vừa điếc nhà Quân thừa tướng là linh hồn nhân vật, đứa bé gọi A Cửu cao to ngu ngốc phụ trách động thủ, đứa bé Hoắc Nhẫn Đông viện chính phủ thoạt nhìn tuyệt đối như thục nữ cười không lộ răng phụ trách động khẩu. Không sai, chính là tình cảnh hiện tại.

Hiếm thấy là, A Cửu và Hoắc Nhẫn Đông có thể hoàn toàn hiểu rõ ý tưởng của Quân tam công tử không tiếng động, ba người ăn ý không ai có thể hiểu được.

Trước mặt hoàng đế, Vương Hóa Thành trước sau cũng không dám làm càn quá mức, tuy rằng hiện tại hắn thật sự rất muốn rất muốn bóp chết đứa bé miệng còn hôi sữa trước mắt!

"Hoàng thượng..."

Tề Phong Vân rốt cuộc bị mang lên sân khấu, Vương Hóa Thành không thể trêu vào con trai ngốc A Cửu của y, việc này thật cũng chỉ có chính mình ra mặt.
Tề Phong Vân ha hả cười nói, "Nhẫn Đông, nghe lời, đến bên người cha ngươi đi." Giọng nói ôn hòa, sắc mặt càng hiền lành.

Hoắc Trúc Hiên phối hợp đứng lên, liền muốn tiến lên ôm con gái của mình.

Hoắc Nhẫn Đông liếc mắt nhìn Quân Mặc Ninh, lui về bên người A Cửu, vóc dáng nhanh nhẹn càng lộ ra xinh xắn, "Hoàng đế bá bá, cha, là con và Vương Nguyên cãi nhau trước, chuyện này con cũng là đương sự, không giải quyết trước, Nhẫn Đông tuyệt không thối lui!"

"Tỷ tỷ..." Hoắc Bán Hạ một bên yếu ớt gọi một tiếng, bị tỷ tỷ cứng đầu của hắn hù dọa rồi.

Hoắc Nhẫn Đông quay đầu liền mắng, "Hoắc Bán Hạ ngươi câm miệng! Nếu không phải ngươi ngã kéo ta ngã theo, thì sao để Hàn ca ca và Vương Nguyên ngây người trong nước lâu như vậy? Tam ca ca biết bơi, cứu người lại không ai khen ngợi hắn! Vương Nguyên và Hàn ca ca đánh lộn, cùng nhau rơi xuống nước, dựa vào cái gì một người bị phạt một người nghỉ ngơi? Tam ca ca làm đúng, muốn phạt liền cùng nhau phạt! Ta gây gổ với Vương Nguyên trước, phạt ta trước!"
Hoắc Bán Hạ bị mắng rụt cổ lại, cũng không dám lên tiếng nữa.

Hoắc Nhẫn Đông khí thế mười phần, không kém nửa điểm giá trị vũ lực siêu cao của A Cửu.

Một bên Quân Mặc Ninh lần nữa giơ ngón tay cái lên, A Cửu nối gót theo sau, cũng giơ về phía Hoắc Nhẫn Đông.

"Làm càn!" Quân thừa tướng rốt cuộc có chút nhìn không nổi, Hoắc Nhẫn Đông cũng được, A Cửu cũng được, căn bản nghe con trai nhỏ của mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mà mấy đứa này cùng một chỗ, xem nhẹ mọi thứ đấu đá lung tung.

Quân Tử Uyên đứng dậy ra cửa, đoạt lấy thước trong tay Vương Nguyên, thuận thế muốn đỡ hắn lên.

Vương Nguyên vốn là vừa kinh vừa sợ, có người giải cứu đương nhiên là cầu còn không được, thuận theo Quân Tử Uyên nâng vừa muốn đứng lên, ngẩng đầu liếc trộm, đón nhận lại là ánh mắt lạnh giá như địa ngục! Tinh thần Vương Nguyên đều mất, tránh thoát Quân Tử Uyên nâng dậy, "phịch" một tiếng quỳ xuống dưới, cũng không để ý cái gì, gào khóc nói, "Đừng mà... Đừng giết ta, ta không dám nữa, cha, cứu con, con không dám, không dám... hu hu..."
"Nguyên nhi!" Vương Hóa Thành có cơ hội vọt ra ngoài cửa, ôm lấy con trai trải qua sống chết nhiều lần của mình!

Quân Tử Uyên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía con trai nhỏ của mình, nó cũng đang nhìn về phía mình, một đôi mắt, trầm tĩnh hờ hững không có tình cảm, tựa như đang trách mình không làm chủ cho Quân Hàn, vừa tựa như hoàn toàn không để tâm người cha là y, mọi thứ đều có người em trai này xuất đầu. Quân Tử Uyên không rõ vì sao y lại có ý nghĩ như vậy, Mặc Ninh chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, trước hôm nay, nó thậm chí yên tĩnh hiền lành như nước biếc ngày xuân, lẳng lặng chảy xuôi không chút nào nguy hiểm, sao đột nhiên lại dấy lên sóng to gió lớn?

Nó không tiếng động nắm trong tay cái gì, ngay cả phụ thân cũng là thừa tướng một quốc gia này cũng không có trong mắt nó. Tựa như... Vương Nguyên lúc này...
Ai muốn gϊếŧ hắn? Ai sẽ gϊếŧ hắn? Ai từng gϊếŧ hắn?

Mọi người yên lặng, duy chỉ còn lại tiếng khóc thê lương thảm thiết của Vương Nguyên.

"Được rồi," Tề Phong Vân cuối cùng cũng lên tiếng, "Vốn chỉ là muốn đến xem buỗi lễ khai giảng ở Lang Hoàn thư viện, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy. Nhẫn Đông nói cũng đúng, giữa trẻ con ầm ĩ đánh nhau vốn là chuyện nhỏ, Nhẫn Đông, Vương Nguyên, Quân Hàn cũng không muốn thật sự thương tổn tính mạng của ai. Trẫm làm chủ, không truy cứu bất kỳ đứa nào. Quân thừa tướng, tiểu công tử cứu người có công lại nóng lòng che chở huynh trưởng, xem như khen thưởng cho nó, không cần làm khó Quân Hàn; Vương thượng thư, Vương Nguyên bị kinh sợ, mang về nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, con nít mà, qua một thời gian liền quên."
Giải quyết dứt khoát.

Bất kể người nào có mặt cũng không có ý kiến.

Lúc đầu nha, ai cũng có lỗi, bây giờ ai cũng không cố ý, cũng đều là con nít.

Ân Nhược Hư trong lòng không hiểu, vì sao không sớm nói lời này, chờ bọn nhỏ kể cả thừa tướng, thượng thư biểu diễn xong rồi, đi ra hoà giải, đến cùng y muốn nhìn cái gì? Đế vương tâm thuật cao thâm khó dò.

Quân Tử Uyên, Vương Hóa Thành khom người tuân chỉ.

Một hồi biểu diễn hoa lệ đặc sắc gấp trăm lần buỗi lễ khai giảng, Quân Mặc Ninh từ nay về sau đi vào tầm mắt rất nhiều người.

---------------Hoàn--------------

Bình Luận (0)
Comment