Cửa biệt uyển đột nhiên bị mở ra, hai hàng thị vệ quần áo thống nhất nối đuôi nhau mà vào, hai người gần mặt nhất tay nâng khay, một bên là một khối thước gỗ đàn hương, một bên là một cây roi mây đen nhánh; hai tên thị vệ tiếp theo, trên khay trong tay một người là một cái roi dài không biết cuộn mấy vòng, bên trên còn có vết máu đen sẫm mơ hồ; tên còn lại không có khay, nhưng hai tay nâng một cây gậy dài bằng một người to bằng cánh tay người trưởng thành; ba hàng thị vệ về phía sau nữa, trong tay đều cầm một bó lại một bó xích sắt to dài, cảm giác màu sắc u ám lạnh như băng, chưa chạm đến vẫn có thể cảm nhận lạnh lẽo. Tám thị vệ cuối cùng xách theo bốn cái rương lớn, không biết bên trong đựng cái gì.
Sau khi mười người này vào cửa, phân thành hai hàng đứng vững trong viện, lát sau, một nam tử trung niên bốn năm mươi tuổi bước vào trong viện, phía sau còn theo hai thanh niên chừng hai mươi tuổi. Qua dung mạo, có năm sáu phần tương tự Quân Mặc Ninh, phong thái trầm ổn hơn chút.
Cửa mở, Quân Mặc Ninh được Hán Sinh đỡ dậy, lúc nhìn thấy văn sĩ trung niên, y đã đoan đoan chính chính quỳ trong viện, Hán Sinh không do dự, lui về sau quỳ xuống bên phải y.
Người tới chính là phụ thân kiếp này của Quân Mặc Ninh, huynh đệ kết nghĩa với tiên hoàng Tề Phong Vân, thừa tướng đương triều Quân Tử Uyên. Quân Tử Uyên thiên mệnh chi niên*, ngọc tím hợp với dây buộc tóc, cẩn thận tỉ mỉ buộc tóc đen; quần áo trường sam màu xanh lam càng lộ ra vóc người cao lớn tinh thần sáng láng. Quen chỉ trích Phương Tù* trên triều đình, dù lúc này nhìn như tùy ý đứng, vẫn không thể che giấu khí độ hoa quý mạnh mẽ.
* Thiên mệnh chi niên chỉ 50 tuổi. Chỉ trích Phương Tù là một điển tích ý chỉ người nhiệt tình, mạnh mẽ.Hán Sinh tuy rằng quỳ, nhưng trước hết vẫn quan sát phụ thân kiếp này của gia nhà hắn trên dưới một phen. E rằng, chỉ có nhân tài như vậy mới làm cho gia toàn tâm gọi y một tiếng "phụ thân", đồng thời cam chịu ơn trạch trách đánh. Phong độ và dung mạo của Quân Tử Uyên ngay lần đầu tiên đã được Hán Sinh tán thành, hắn hạ mí mắt xuống, cúi đầu cúi người, tác phong khiêm tốn.
Quân Tử Uyên hiển nhiên cũng cảm nhận được Sở Hán Sinh mặc dù quỳ xuống nhưng vẫn dáng vẻ hiên ngang trước sau biến hóa, y tự xưng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không rõ một người đàn ông đội trời đạp đất như vậy, tại sao phải một lòng một dạ với con út mười lăm tuổi của mình như vậy. Lúc này hắn quỳ trước mặt mình, Quân Tử Uyên biết không phải bởi vì y là thừa tướng, mà là bởi vì "gia" hắn tôn xưng trong miệng... Quân Mặc Ninh quỳ xuống.
Quân Mặc Ninh ngoan ngoãn quỳ chờ, vết thương roi da quất ra mấy ngày trước lại kêu gào lên, nhìn tình thế hôm nay, y cũng không biết phụ thân dự định làm gì, thế nhưng trong mơ hồ, y có thể đoán trước tất nhiên không phải dễ dàng có thể qua cửa. Nếu như trận hình trách mấy ngày trước là để hoàng đế Tề Mộ Lâm và bách tính kinh thành nhìn, như vậy hôm nay sợ rằng phải cho gia pháp gia quy Quân môn thừa tướng phủ một câu trả lời.
Quân Tử Uyên trong chốc lát cũng không biết mở miệng thế nào, mặc cho con út bị thương không nhẹ quỳ trên phiến đá lạnh như băng, mùi vị đó y nếm ở cửa thư phòng viện chính thái y Hoắc Thảo Mộc quá nhiều quá thông suốt. Mười lăm năm, bởi vì nguyên nhân nhiều như vậy sâu như vậy, y bỏ mặc Quân Mặc Ninh không bị quản thúc mà trưởng thành, gia pháp cũng thường lên thân, nhưng chung quy không đành lòng trách móc nặng nề. Mà nay, lại phải tàn nhẫn như vậy đối với nó, cái gọi là nỗi khổ trong lòng không thể nói rõ. Quân Tử Uyên nhất thời cảm thấy thế thúc Hoắc Thảo Mộc phạt quá nhẹ, là y làm cha vô dụng, phải để một đứa bé gánh vác quá nhiều.
Quân Tử Uyên áp suy nghĩ trong lòng xuống, hít một hơi mở miệng, "Biết lỗi chưa?"
Quân Mặc Ninh không hề ngẩng đầu, giọng nói lại kính cẩn nghe theo, "Dạ, con biết sai, thỉnh phụ thân dạy dỗ."
Ngay cả "cha" cũng không chịu gọi, lần này sợ không chỉ tổn thương thân nó, còn tổn thương cả tim nó nữa.
Phụ tử hỏi đáp không thể tiếp tục được nữa, trong biệt uyển trước trước sau sau hơn mười người, không khỏi yên tĩnh lại, chỉ còn dư lại từng trận gió uy phong phất qua lá cây nhẹ vang lên.
"Mấy gia pháp này đặt trong thư phòng, ngươi nhìn mà tỉnh ngộ, không tái phạm nữa," Quân Tử Uyên vẫy tay để bốn tên thị vệ đem vật cầm trên tay đặt trong thư phòng, tiếp tục nói, "Trong rương có sách, giấy và bút mực, là bài vở mỗi ngày của ngươi từ nay về sau, nếu ngươi còn tùy hứng hồ đồ không biết tiến thủ như lúc trước, gia pháp vi phụ chắc chắn ngươi hối hận cuộc đời này!" Bỏ qua một bên những cái khác không nói, trước kia Quân Mặc Ninh có bao nhiêu hư hỏng cũng là sự thật, Quân Tử Uyên đề cập đến đây, giọng nói thật sự nghiêm khắc nghiêm nghị.
Vốn nghĩ rằng hôm nay nhất định có một trận giáo huấn phải chịu, không nghĩ tới chỉ là mang gia pháp đưa vào biệt uyển, là cha thương tiếc y vết roi chưa lành không đành lòng trách móc nặng nề sao, trong lòng Quân Mặc Ninh ấm áp, cúi người thụ giáo, "Con không dám càn quấy nữa, nhất định nghe theo phụ thân dạy bảo, tĩnh tâm đọc sách hối lỗi."
Vài tên thị vệ mang bốn cái rương vào thư phòng, sắp xếp từng cái.
Rốt cuộc nói đến chuyện quan trọng, giọng Quân Tử Uyên không khỏi trầm xuống ba phần, "Ninh nhi, mấy năm nay ngươi quả thật càn quấy, lúc đầu là hoàng thượng khai ân lưu tính mạng của ngươi, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha..."
Quân Mặc Ninh vẫn luôn mang bộ dạng phục tùng thụ giáo rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt trong veo ba phần kinh ngạc bảy phần nghi hoặc.
"Đứng lên." Quân Tử Uyên quyết tâm gọi một người thị vệ, lại ra hiệu ba người còn lại bắt đầu.
Trong lúc nhất thời, trong trong ngoài ngoài biệt uyển truyền đến tiếng xích sắt loảng xoảng, Quân Mặc Ninh mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm cái khay duy nhất còn lại trong tay thị vệ.
Quân Tử Uyên cầm lấy một bộ xiềng xích ngồi xổm người xuống khóa vào đôi chân Quân Mặc Ninh, đứng lên lại cầm lấy một bộ còng tay.
"Duỗi tay." Quân thừa tướng nhìn con trai, phân phó.
Ánh mắt Quân Mặc Ninh chần chừ giữa phụ thân và còng tay, yên lặng đứng, lại có chút dại ra.
"Duỗi tay!" Quân thừa tướng tăng thêm ngữ khí, chân thật đáng tin nói.
Ánh mắt Quân Mặc Ninh run lên, dường như rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình, chậm rãi giơ đôi tay lên, mặc phụ thân giúp y còng lại. Xích sắt nặng nề, khóa trên tay chân, cũng khóa trong lòng.
Không để cho y buông hai tay, Quân Tử Uyên đem một sợi xích sắt to dài cuối cùng buộc bên hông.