Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 220

Tướng gia!" Hán Sinh bị một màn trước mắt chấn động vừa mới hoàn hồn tiến lên một bước, ngăn động tác muốn khóa lại sau cùng của Quân Tử Uyên. Hắn là võ tướng, sức lực không nhỏ, Quân Tử Uyên chỉ cảm thấy mình bị một đôi tay sắt gắt gao nắm chặt, không động được chút nào.

"Hán Sinh, không được vô lễ." Quân Mặc Ninh bình tĩnh nói.

"Gia?!" Hán Sinh không thể để cho gia bộ dạng thanh phong minh nguyệt bị đối đãi nhứ kẻ tù tội, "Tướng gia, trong lòng gia kính nể ngài, chỉ cần ngài nói một câu, đốt cháy chỗ này gia cũng sẽ không vì sống mà đi..." Đừng lạnh tâm tuyệt tình như vậy!

"Buông tay." Quân Mặc Ninh xoay đầu nhìn Hán Sinh, ánh mắt bình tĩnh lại chân thật đáng tin.

Hán Sinh không cam lòng buông tay, Quân Tử Uyên dĩ nhiên nghe được lời Hán Sinh nói, nhưng rốt cuộc vẫn khóa xích sắt lại, đem một đầu buộc ở bên hông nối với những đầu xích sắt khác đã bố trí ổn thoả, năm tháng giam cầm sau này, Quân Mặc Ninh cũng chỉ có thể làm bạn cùng xích sắt.


Quân Mặc Ninh dường như lần đầu tiên đứng gần phụ thân như vậy, hô hấp có thể nghe, y nhạy cảm phát hiện, thái dương phụ thân đã có tóc bạc, công việc bề bộn kéo dài, khiến y không có cách nào giãn mày, giữa hai mắt ẩn hiện nét uể oải.

Quân Mặc Ninh một lần nữa quỳ xuống, tác động đến xích sắt bên hông, phát ra tiếng loảng xoảng.

"Đây chỉ là xiềng xích bình thường nhất," Quân Tử Uyên chậm rãi nói, "Khóa ngươi là muốn nhắc nhở ngươi cuộc sống sau này bị giam cầm, hi vọng ngươi yên phận thủ thường, tĩnh tâm hối lỗi. Mấy thứ quần áo và đồ dùng hàng ngày này là mẹ ngươi chuẩn bị cho ngươi, giá lạnh nóng bức, ngươi... chăm sóc chính mình thật tốt, đừng để mẹ ngươi... bận tâm..."

Quân Mặc Ninh quỳ trên mặt đất đỏ cả vành mắt, chịu đựng phụ thân răn dạy, có thể cắn chết khớp hàm không lùi nửa phần, lại không chịu nổi mẫu thân lo lắng và bận tâm chút nào. Thân ảnh hiền hòa kia, mang theo ý cười ôn nhu cưng chiều, dịu dàng gọi "Ninh nhi", rót từng giọt từng giọt ôn nhu mềm mỏng ấm áp trong thế gian vào lồng ngực trống rỗng.


"Cha..." Quân Mặc Ninh gỡ xuống vẻ ngụy trang bình tĩnh, quỳ gối mấy bước giơ tay lên, cẩn cẩn thận thận nắm ống tay áo rộng lớn của phụ thân, xích sắt bình thường cũng sẽ nặng, cổ tay y nâng lên đã bị kim loại lạnh lẽo cứng rắn ma sát thành màu đỏ.

"Cha... con nhất định nghe cha dạy bảo, con chỉ cầu cha một việc..." Kính trọng trong mắt chỉ còn lại đáng thương cầu xin đồng ý, ai có thể lường trước, Quân gia tam thiếu ở kinh thành khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật lại bị dồn ép tới tình cảnh này!

Hai thiếu niên sau lưng Quân Tử Uyên đỏ mắt xoay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn nữa.

"Ngươi nói."

"Cha, để cho con mỗi năm gặp mẫu thân một lần có được hay không? Một lần là được rồi..."

"Không được." Quân Tử Uyên rất dứt khoát nhẫn tâm cự tuyệt, y làm sao nhẫn tâm nói cho con út ngay ngày xảy ra chuyện mẹ của nó đã lập lời thề trước Phật, kiếp này làm bạn nhang đèn, không gặp lại con út Mặc Ninh nữa! Công chúa Liên thị Như Nguyệt không có cách nào đối mặt với tộc nhân của mình, kết cục chết vì con trai ruột của mình; mà thân là mẫu thân, nàng lại có lý do gì đi trách cứ con trai không biết gì cả của nàng?


Liên thị... vốn không nên sống sót trên đời, nhưng lấy phương thức kết thúc như vậy, chung quy vẫn ngoài dự đoán.

"Cha!" Quân Mặc Ninh không nghĩ tới phụ thân sẽ dứt khoát cự tuyệt mình như vậy, trái tim trong nháy mắt chìm đến đáy cốc. "Nếu phụ thân không đồng ý, con liền tự mình đi gặp mẫu thân," Buông hai tay ra, lui về chỗ cũ quỳ, giọng Quân Mặc Ninh bình tĩnh dứt khoát, "Con gặp mẫu thân xong sẽ hướng phụ thân thỉnh tội, đến lúc đó phụ thân muốn phạt thế nào, con đều cam tâm đón nhận."

Y là Quân gia tam thiếu bách tính kinh thành nghe tin đã sợ mất mật, ai có thể cưỡng ép y làm chuyện y không muốn làm? Ai có thể ngăn y làm chuyện y muốn làm!

Giờ này khắc này bình thản lấy thể xác và tinh thần để người trách phạt giam cầm, bởi vì đối phương là phụ thân y cầu mong suốt đời mới có, nói cho cùng dù sao cũng là ba chữ "ta nguyện ý".
"Ngươi!" Cảm giác cha con giằng co quen thuộc xông lên đỉnh đầu, Quân Tử Uyên nâng bàn tay lên liền tát xuống, nhưng trong khoảnh khắc con út nhắm mắt lại cam chịu bạt tay liền ngừng lại. Mười lăm năm nay, thước, roi mây, roi da đều dùng qua, duy chỉ không có tát tai nó, lúc nhỏ là không nỡ, lúc lớn là không muốn, sợ tổn thương tâm quật cường của thiếu niên. Nhưng mà bây giờ...

Quân Mặc Ninh trong nháy mắt nhắm mắt lại theo phản xạ lúc phụ thân giơ tay, lại không chờ được đau đớn trong dự liệu, vì vậy mở mắt nhìn kết cục, ai ngờ vừa mở ra liền thấy một bàn tay căng gió xuống, một tiếng "bốp" giòn giã vang lên, trên gò má trái liền trúng một bạt tai tàn nhẫn, đau đớn nặng nề mà xa lạ lan tràn ra, cả người y ngã trên mặt đất, trước mắt sao Kim chớp loạn!
"Gia!" Khóe mắt Hán Sinh sắp nứt, gia nhà hắn bị quở trách nhục nhã như vậy bao giờ! Muốn đứng dậy che chở, lại phát hiện hai cái đầu gối như bị vững vàng đóng xuống đất, không thể động đậy. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh trước mắt, quật cường lấy tay chống dậy, một lần nữa quỳ thẳng, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng một cái tát có thể khiến gia ngã xuống, sức lực đó có thể tưởng tượng được.

"Ta không cho phép!" Quân Tử Uyên lạnh lùng nói, "Quân tam thiếu ngươi muốn đi ta ngăn không được, nếu ngươi không sợ gia pháp vô tình, cũng có thể thử một lần. Vì ngươi mở miệng chống đối, vi phụ phạt ngươi hôm nay không được phép ăn cơm, ở trong sân quỳ đến giờ mẹo ngày mai, thời gian một nén nhang rửa mặt ăn uống, giờ thìn hai khắc bắt đầu đọc sách!"
* Giờ mẹo là từ 5 giờ đến 7 giờ sáng. Giờ thìn hai khắc là 7 giờ rưỡi.

"Cha, cha khai ân! Tiểu đệ hắn biết lỗi rồi," Con trưởng Quân Vũ của Quân Tử Uyên quỳ xuống cầu xin, "Niệm tình hắn nhớ mẹ nóng lòng, cha khoan dung!"

Con thứ Quân Hàn cũng quỳ xuống nói, "Cha, tiểu đệ mấy ngày trước vừa mới bị đại hình, thương nặng chưa lành, cầu cha thương xót." Nói xong, dập đầu một cái, ra tiếng cộp cộp.

Quân Vũ, Quân Hàn nói chữ chữ đâm vào đáy lòng, Quân Tử Uyên làm sao nhẫn tâm để con út vết thương chồng chất liên tục đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương? Nhưng mà lần này đứa nhỏ này hành động vô tâm, không chỉ thiêu hủy một ngọn núi, lại còn đốt sạch ràng buộc cuối cùng của mẹ nó! Tuy nói người không biết không có tội, thậm chí hoàng đế còn đang âm thầm vui vẻ trong lòng, nhưng mà, dù sao cũng nhiều mạng sống như vậy!
"Giờ mùi*." Quân Tử Uyên áp xuống yêu thương trong lòng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn con trưởng và con thứ, "Quỳ đến giờ mùi ngày mai mới cho phép đứng dậy ăn cơm."

* Giờ mùi từ 13 giờ đến 15 giờ.

Cầu tha lại cầu thêm phạt bốn canh giờ, Quân Vũ Quân Hàn nghẹn họng ngẩng đầu nhìn phụ thân xa lạ, nhiều lời nữa xoay chuyển nơi cổ họng sau đó miễn cưỡng nuốt xuống.

Trái lại Quân Mặc Ninh lúc này vậy mà bình tĩnh lạ thường, y thậm chí rất thành thật nói, "Phụ thân khoan dung, con trọng thương chưa lành, sợ rằng không chịu lâu như vậy được." Bây giờ là giờ tỵ*, đến cuối giờ ngọ ngày mai chính là mười ba canh giờ, còn nhiều hơn một ngày một đêm. Với thân thể y bây giờ, dưới tình huống không dùng tới nội lực, đừng nói mười ba canh giờ, chỉ ba canh giờ y cũng chưa chắc quỳ được.
* Giờ tỵ từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.

Quân Tử Uyên run lên trong lòng, xoay người đi, lưu lại cho ba đứa con trai một bóng lưng vô tình, "Vậy thì chờ tỉnh rồi lại quỳ, khi nào quỳ xong, khi ấy bôi thuốc ăn cơm!"

Quân Mặc Ninh lặng lẽ nhìn phụ thân quát mắng đại ca nhị ca đứng dậy rời đi, y thậm chí còn kéo khóe miệng tan tành lên cho hai vị huynh trưởng một nụ cười an ủi, đợi mọi người rời khỏi biệt uyển, thị vệ chậm rãi đóng cửa, một khắc đó tất cả tự do của Quân Mặc Ninh bị nhốt ở ngoài cửa. Rất nhanh truyền đến thanh âm khóa lại, trong viện trống rỗng yên tĩnh lại trong chớp mắt, vọng lại tiếng lá rụng.

Bình Luận (0)
Comment