"Gia!" Hán Sinh cuối cùng có thể đứng lên, gần như nhào tới trước người Quân Mặc Ninh, quả nhiên thấy khuôn mặt sưng lên dấu tay ngay ngắn trên gò má, khóe miệng vỡ nát vết máu loang lổ. Hai đời cũng chưa từng thấy gia nhà bọn hắn có lúc chật vật như vậy, giờ khắc này, Hán Sinh tự hỏi vẫn oán hận Quân Tử Uyên.
"Gia, đứng dậy nghỉ ngơi đi." Từ lúc thừa tướng vào cửa đến bây giờ cũng hơn một canh giờ, chính mình thân thể khỏe mạnh cũng quỳ đến vất vả, huống chi trên người gia nhà bọn hắn còn bị thương nặng như vậy.
"Hán Sinh," Một tay mang xiềng xích ngăn cản hắn đỡ dậy, Quân Mặc Ninh nhìn đôi mắt lo lắng của hắn nghiêm túc nói rằng, "Phụ thân phạt ta quỳ tới giờ mùi ngày mai."
"Gia?!" Hán Sinh hai đời cộng lại cũng không giật mình nhiều lần như ngày hôm nay vậy, "Ngài thật sự dự định tiếp nhận trách phạt? Tướng gia đã rời khỏi y sẽ không biết... thân thể gia... làm sao chịu được..."
Không tiếp tục đề tài này, Quân Mặc Ninh giơ tay vỗ vỗ gò má sưng to, trầm tư nói, "Mười lăm năm nay, phụ thân chưa bao giờ tát ta, biết rõ ta có tổn thương còn phạt nặng, Hán Sinh, quá do bất cập*, hôm nay phụ thân thất thố."
* Quá do bất cập nghĩ là một chuyện làm đến quá mức, thì sẽ giống không làm đủ, đều không thích hợp."Ý gia là..."
Quân Mặc Ninh nói, "Nhất định là mẫu thân có nguyên nhân gì không thể gặp ta, ngươi mau sớm giúp ta tra rõ. Hán Sinh, nếu như sức khỏe ta chống đỡ hết nổi ngã xuống, ngươi nhất định phải đánh thức ta trước. Ta phải quỳ đủ mười ba canh giờ nhanh một chút, sau đó muốn nói với ngươi chuyện Yến Thiên Lâu. Bây giờ ta đã mất tự do, mọi chuyện cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi."
"Nhưng mà gia, nơi đây chỉ có hai chúng ta..." Nói đến đây dĩ nhiên không cần nói rõ.
Nụ cười của Quân Mặc Ninh có chút đắng chát, "Ta luôn miệng nguyện dùng tất cả đổi lấy tình cha mẹ, nhưng mà mười mấy năm qua ta thật sự làm trái phụ thân nhiều lắm, bây giờ nếu ngay cả phụ thân xử phạt khiển trách cũng không thể hoàn thành, Hán Sinh, ta có tư cách gì mưu cầu kiếp này?"
"Hơn nữa..." Ánh mắt sâu thẳm của Quân Mặc Ninh hơi đảo qua sân nhỏ tiêu điều vắng lặng, mọi thứ cũng không cần nói.
Sở Hán Sinh hiển nhiên biết nơi đây chắc chắn có tai mắt hoàng đế, "Nhưng mà, chuyện này gia rõ ràng... Hán Sinh uất ức thay gia!" Sở Hán Sinh to con trên mặt bất bình như trẻ con, bởi vì ân nhân hai đời của hắn.
Quân Mặc Ninh nhìn ánh mắt của hắn nở nụ cười, "Từ ban đầu ta đã chuẩn bị tốt nhận tất cả trách cứ. Tề Mộ Lâm sẽ không gϊếŧ ta, ta thay hắn làm chuyện Tề Phong Vân để lại cho hắn. Về phần cha mẹ... ta phải gạt bọn họ, sẽ phải gánh mấy trăm mạng sống chịu tội, nên trả giá thật lớn..."
Sở Hán Sinh biết gia nhà hắn quyết định thì không thể thay đổi, không thể làm gì khác hơn là nghe theo dặn dò mau chóng hoàn thành trách phạt dài dằng dặc mà gian nan này.
Dưới tình huống không ăn uống sức lực Quân Mặc Ninh chống đỡ không nổi, mỗi lần tối đa chỉ có thể kiên trì hai canh giờ liền mơ màng ngã xuống, Hán Sinh theo dặn dò, cắn răng dùng nước lạnh hắt tỉnh, sau ba bốn lần đã đến tình trạng tát nước không tỉnh .
Luôn luôn theo lệnh mà làm Sở Hán Sinh rốt cuộc tự chủ trương, thừa lúc Quân Mặc Ninh hôn mê bôi thuốc lên vết roi cho y, lại cứng rắn đổ một chén nước cơm. Quân Mặc Ninh ngày thứ ba tỉnh lại liền thấy hắn quỳ trên xích sắt, sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh như mưa.
Quân Mặc Ninh không trách cứ hắn, chỉ gắng gượng đi vào trong sân, khoảnh khắc đầu gối chạm đến phiến đá, đau đớn thấu xương đầm đìa tàn sát bừa bãi, trước mắt liền tối đen. Rơi vào đường cùng nhẫn tâm dùng kim đâm vào trọng huyệt, Quân Mặc Ninh tiếp nhận ý tốt của Hán Sinh, thế nhưng y không cho phép chính mình lại ngất đi.
Nghe xong ám vệ ở đó báo cáo toàn bộ quá trình, móng tay cũng không sắc bén của Quân Tử Uyên vậy mà bấu rách lòng bàn tay, không có máu tươi chảy xuống, nhưng vẫn đau đến thấu xương, chỉ là thừa tướng trung niên hào hoa phong nhã, lúc này cũng không biết là lòng bàn tay đau, hay là lòng đau.
"Người của hoàng thượng đều rút lui?" Quân tướng lạnh lùng hỏi.
Một người áo đen quỳ một chân trong thư phòng, nghe được câu hỏi, trả lời, "Vâng."
Hẳn là nên rút lui, Ninh nhi làm chuyện hắn vẫn muốn làm, bây giờ thuận nước đẩy thuyền bán một món nợ ân tình cho hắn, cớ sao không làm? Ai nói hoàng đế tính tình ôn hòa? Tâm thuật đế vương nên có, một phần cũng không thiếu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thừa tướng mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, dùng một tia lý trí còn sót lại suy xét. Ninh nhi của y thật sự không biết thôn Thừa Ân đang ở núi Lạc Hà sao? Thiếu niên hoang đường nhưng tuyệt không tàn bạo, thật sự một cây đuốc thiêu cháy mấy trăm mạng người? Y không tin! Không muốn tin!
"Rút lui đi, tất cả ám vệ, không chừa một mống." Trong thư phòng phủ thừa tướng, thừa tướng đại nhân phân phó như thế, "Thu dọn đồ đạc, ngày mai ta liền chuyển đến núi Lạc Hà."
------------ Hoàn ------------