Chương một. Ai dâng trà cho ta!
Hi Bình năm thứ ba, Giang Nam, xuân.
Chẳng biết lá nhỏ ai cắt mất, gió xuân tháng hai như kéo dao. Hàng thành, Quân trạch liễu rủ lộ mầm vàng nhạt, lòa xòa thướt tha trong gió nhẹ; bên hàng liễu, nắng ấm chiếu rọi một đầm nước, chợt có con cá nhỏ bằng gan tay ló đầu ra từ nước đầm trong suốt, lại chui vào nước, mang theo một đợt sóng lăn tăn.
Gió nhẹ, liễu mảnh, nước trong, đến ngọn cỏ non mềm cũng phá đất mọc lên thành mảng thành mảng, ngay cả lòng người cũng trở nên tinh tế tỉ mỉ.
Trong một buổi sáng ngày xuân thế này, lâu chủ Vọng Giang Lâu, võ lâm minh chủ Giang Nam Giang Quan Lan đạp nhanh bước chân mà đến, đến thăm ân sư của con hắn Giang Ức Sơ... Quân tam thiếu Quân Mặc Ninh.
Quân tam thiếu nhi lập chi niên* cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, Giang Quan Lan là người y vừa mắt, chênh lệch mười mấy tuổi không tính là gì, huống chi trước đó Giang Quan Lan tặng thuốc cứu Tề Hàm, sau này Quân Mặc Ninh giải cứu Giang Ức Sơ, giao tình giữa hai người đã xem như sâu nặng.
* Nhi lập chi niên chỉ 30 tuổi."Giang minh chủ đến thăm sao không đánh tiếng trước, Quân tam cũng chuẩn bị tốt một chút." Quân Mặc Ninh mời Giang Quan Lan vào chỗ, khách khí nói.
Giang Quan Lan cười ha ha một tiếng, khoát tay nói, "Người trong võ lâm nào hiểu được nhiều quy củ như vậy, nghe nói tam thiếu đến Giang Nam, ta liền tới trước."
Quân Mặc Ninh cũng cười, không đợi Giang Quan Lan đặt câu hỏi, liền giải thích, "Ta biết Giang minh chủ muốn thăm Thần nhi, bây giờ bài học văn võ của nó đều do nhị sư huynh Tề Vân giám sát; trước khi ta đến đây, vừa vặn vì việc học lười biếng đã ăn bản tử, cho nên, không dẫn nó theo."
Nghe thấy con trai chịu phạt, Giang Quan Lan dù không nỡ cũng đành chịu, bất đắc dĩ cười khổ nói, "Vinh thân vương vô cùng bận bịu, nhưng vẫn phí tâm quản giáo Thần nhi, thật sự là..."
"Giang minh chủ cũng đừng trách Quân tam phủi tay không quản..."
"Nào có! Đâu có!" Giang Quan Lan dùng cả hai từ, mới phản ứng được Quân Mặc Ninh chẳng qua chỉ nói đùa, "Thần nhi thật tâm tin tưởng tam thiếu, đối với ba vị sư huynh nó cũng thân cận có thừa. Từ xưa thay mặt trưởng bối dùng quyền hành, tấm lòng Vinh thân vương đối đãi Thần nhi, Giang mỗ cũng tự thấy không bằng, có huynh như vậy, là phúc khí của Thần nhi..."
Vừa nhắc đến con trai, Giang Quan Lan liền không còn là lâu chủ minh chủ gì nữa, mà chính là một phụ thân bình thường, nói liên miên. Quân Mặc Ninh cũng không phiền chán, có hỏi tất đáp, y biết cha con cách biệt khổ sở, cũng biết Giang Quan Lan ôm áy náy khắc sâu tận xương với Quân Diệc Thần thế nào.
Giang Quan Lan đắm chìm trong câu chuyện trước sau không hề phát hiện, hắn ngồi xuống đã lâu, ngoại trừ Quân Mặc Ninh tiếp đãi, từ đầu đến cuối không có tôi tớ đến đây dâng trà.
Mãi đến khi hai người hàn huyên tới gần cuối, ngoài cửa Mộc Trạch Đường, mới xuất bóng dáng một người trẻ tuổi, bưng trà đã ngâm chậm rãi đi đến từng bước một.
Dáng dấp người đến khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, áo trắng như tuyết, mặt mũi như ngọc; quần áo là kiểu dáng bình thường nhất, búi tóc cũng chỉ dùng dây buộc tóc màu lam nhạt vấn lấy, toàn thân trên dưới không có bất kỳ vật phẩm đáng giá nào, nhưng bất kể thế nào cũng không che giấu được khí tức cao quý từ trong tản ra ngoài.
Người trẻ tuổi này, Giang Quan Lan từng gặp rồi.
Ngày Giang Quan Lan biết con trai mình được cứu về, ba chân bốn cẳng chạy đến Hàng thành Quân trạch, chăm sóc Quân Diệc Thần chính là hắn. Chắc hẳn khi đó phạm phải chuyện gì, còn mang hình cụ còng tay xiềng chân.
Người trẻ tuổi đặt khay trà trên bàn trong tầm tay Giang Quan Lan, dùng ánh mắt hiền hòa trong veo thăm hỏi, liền thu trở về; sau đó xoay người dâng trà cho Quân Mặc Ninh.
Giang Quan Lan thân là người có võ, công lực không tầm thường liền phát hiện, khí tức người trẻ tuổi này cực kỳ quái dị; lúc dâng trà, nửa người bên trái hắn nhích lại gần mình, có vài tia hàn khí phát ra từ trên người hắn; mà khi hắn xoay người, lại đổi thành luồng khí nóng rực!
Lẽ nào hai luồng khí một lạnh một nóng có thể đồng thời tồn tại trên một cơ thể sao? Lạnh nóng luân phiên xung đột như vậy, sẽ tạo thành thống khổ thế nào? Đây chính là nguyên nhân sắc mặt người trẻ tuổi này trắng bệch, bước chân hư ảo sao?
Trong thời gian ngắn ngủi người trẻ tuổi xoay người dâng trà cho Quân Mặc Ninh, tâm tư Giang Quan Lan tung bay, tiếp đó gần như đưa mắt nhìn hắn sau khi dâng trà, hướng Quân Mặc Ninh hơi hơi khom người, chậm rãi rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn ngoài cửa xoay người rời đi, Giang Quan Lan mới đưa ánh mắt nhìn về phía Quân Mặc Ninh, kỳ quái hỏi, "Tam thiếu, người trẻ tuổi vừa nãy là người phương nào? Vì sao trên người hắn lại có khí tức nóng lạnh cùng tồn tại? Ngươi ta đều là người có võ, phải biết cái này không khác nào cực hình lên thân..."
Quân Mặc Ninh đang bưng chén uống trà, nghe được vấn đề, y buông chén trà, nhìn võ lâm minh chủ Giang Nam nói, "Minh chủ không biết hắn, nhưng hẳn đã từng nghe nói thân phận hắn. Hắn chính là đại sư huynh Thần nhi... Quân Diệc Hàm."
Giang Quan Lan sửng sốt ngây người mất hai nhịp thở, đột nhiên nhảy dựng lên như lửa thiêu tới mông!
Quân Diệc Hàm! Đùa cái gì thế!
Quân Mặc Ninh hiển nhiên không nói đùa, vừa mới vào dâng trà cho hai vị bọn y, quả thật chính là quốc chủ Trung Châu hiện tại... Tề Hàm; cũng là đại đệ tử môn hạ tam thiếu Quân thị... Quân Diệc Hàm.
Nói trở lại, Hi Bình đế Tề Hàm vừa mới qua sinh thần hai mươi bốn tuổi rốt cuộc bị cha mẹ và triều thần thúc giục cưới xin đến cùng đường tuyệt lối, vì vậy đến Vô Âm Các "tị nạn".
Tiên sinh nhà hắn khuỷu tay luôn hướng vào trong chống trán suy nghĩ, cũng không biết dùng biện pháp gì, vậy mà thuyết phục được thái thượng hoàng và hoàng thái hậu, cho Tề Hàm thân làm vua một nước nghỉ ba tháng, lấy tên đẹp "cuồng hoan lần cuối trước khi bước chân vào phần mộ tình yêu". Vì vậy, Quân tam thiếu đã đang trong phần mộ tình yêu không tiếc "vứt bỏ thê nữ" ba tháng, cùng hai người Sở Hán Sinh, Tần Phong, cắp lấy quốc quân Tề Hàm cùng đi đến Hàng thành... nơi rất gần biển lớn.
Giang minh chủ Giang Quan Lan bị một chén trà của quốc quân dọa đến ngồi cũng ngồi không yên, nhưng càng nhiều hơn chính là tò mò với quan hệ "thầy trò" này. Hắn nghe con trai nhà mình kể một ít chuyện trong sư môn, nhưng đều rất khôn khéo né tránh tình tiết đại sư huynh và tiên sinh của nó ở chung, nghĩ lại, ngay cả Quân Diệc Thần hồn nhiên vô tư nhất, cũng sẽ có một số việc không thể nói... hoặc là, nói cũng không ai tin cả.
Tựa như hôm nay, người cao quý nhất kia, ân cần thăm hỏi, lễ tiết cung kính hàm súc, quên đi tất cả, chấp hành lễ của học trò một cách quy củ nhất.
À, lại còn có khí tức nóng lạnh xung đột nhau trên người hắn!
Không nói đến Giang minh chủ Giang Quan Lan sẽ hỏi Quân Mặc Ninh thế nào để giải nỗi lòng nghi hoặc như thủy triều, Hi Bình đế Tề Hàm đại sư huynh của chúng ta gắng gượng rót nước ngâm trà, lại đi Mộc Trạch Đường dâng trà cho tiên sinh nhà hắn và Giang minh chủ phụ thân tiểu sư đệ Thần nhi. Đây là chuyện ngay cả người bình thường làm cũng dùng sức ít cực kỳ, nhưng Tề Hàm lại cảm thấy đã tiêu hao hết tất cả khí lực toàn thân hắn.
Xoay người đi khỏi tầm mắt hai người trong sảnh, tay trái Tề Hàm liền nhịn không được chống tường, khay trống trong tay phải gần như cũng cầm không nổi, cả người ồm ồm mà vô lực thở hổn hển, mồ hôi lạnh từng tầng từng tầng bốc ra ngoài.
Một đôi tay to hữu lực đỡ cánh tay và bả vai Tề Hàm, hắn biết là ai nên hoàn toàn yên tâm, chỉ hơi quay đầu nhìn người cao to cường tráng, yếu ớt cười nói, "Sư phụ, người về rồi..."
"Đây là lúc nào, lăn lộn lung tung cái gì?!" Sở Hán Sinh đỡ cánh tay và bả vai Tề Hàm, lại không dám dùng sức quá nhiều, hắn biết hiện tại bất kỳ ngoại lực nào cũng sẽ khiến đứa học trò hắn yêu thương nhất cảm nhận được đau đớn.
Tề Hàm dựa vào sư phụ trầm ổn như núi cao, giải thích, "Giang Quan Lan tới."
Sở Hán Sinh quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Trạch Đường, cũng không nói lời nào. Người trong mỗi Quân trạch vốn cũng không nhiều, chỉ thu lưu một ít lão binh dưỡng lão năm đó theo tướng gia Quân Tử Uyên đánh thiên hạ; lần này bọn họ cũng vì vài chuyện ngoài ý muốn mới vào ở, đương nhiên không có sắp xếp người hầu hạ gì.
Giang Quan Lan đến thăm, trước đó Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh cũng không nhận được tin tức, thế nên toàn bộ Quân trạch, ngay cả một người dâng trà cũng không có.
Sở Hán Sinh vừa đỡ Tề Hàm, vừa nghĩ rõ ràng nguyên nhân kết quả, hắn quay đầu nhìn đứa học trò toát mồ hôi lạnh, hỏi, "Vẫn đau như thế?"
"Dạ..." Tề Hàm không dám nói dối, ngân châm vào người, dù chỉ có một cây, cũng đau.
Sở Hán Sinh càng lo lắng nói, "Đã ngày thứ năm, còn chưa thông thuận? Càng đau, nói rõ khí tức ngươi càng lộn xộn; đừng thấy tiên sinh nhà ngươi mấy ngày nay không có phản ứng gì, ngươi ta cũng nhìn ra được trong lòng y ắt hẳn đang áp chế lửa giận..."
Tề Hàm toàn thân đều đau chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo một trận, da đầu cũng hơi tê tê.
---------------
Thật ra đây là phiên ngoại 6 lận nhưng mà vì tuyến thời gian xảy ra trước phiên ngoại 5 cộng với chuyện chị tác giả chưa viết xong phiên ngoại 5 nên thôi mình "tự ý" đảo lên trước nhe!
Hình như bản QT cũng chưa up cái này nên đây là phần mới toanh đó :))) hoan nghênh cmt cho vui cửa vui nhà nè.