Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 236

Chương hai. Mộng tưởng

Tề Hàm ngồi tĩnh tọa vận công trong phòng mình, Sở Hán Sinh trông chừng một bên, có chút lo lắng nhìn sắc mặt đứa học trò thoạt đỏ thoạt trắng.

Tần Phong cũng theo Sở Hán Sinh về tới Quân trạch, lúc này, hắn đứng ở cửa, chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng thì làm sao cũng không nghĩ ra, rõ ràng là một chuyện tốt, sao lại đi tới bước này hôm nay.

Nửa tháng trước, thiếu gia qua sinh thần hai mươi bốn tuổi, thái thượng hoàng và hoàng thái hậu liền thúc giục hắn nghênh thú nữ nhi nhà huynh trưởng Ngụy thượng thư Lễ bộ. Từ bối phận mà nói, nữ tử tên Ngụy Tử Ngâm này chính là đường muội Ngụy Tử Khâm phu nhân Quân Vũ, người ta sống ở Ngụy gia thanh quý như vậy, ấu thừa đình huấn*, giáo dưỡng hay bộ dạng đều ngàn dặm mới tìm được một, vì vậy khi Tề Hàm trở về hoàng thất, sau lễ thành niên, Hàn thái hậu đã định nàng là ứng cử viên thái tử phi.


* u tha đình hun miêu t một người có gia giáo, t nh đã được giáo dc tt.

Từ lâu Tề Hàm đã biết, hôn sự của mình bản thân mình không được phép làm chủ, thanh mai trúc mã như tiên sinh và sư nương nhà hắn, lại là quyến lữ không rời tâm đầu ý hợp như vậy, chỉ có thể là ao ước trong tưởng tượng của hắn, nhưng tuyệt không trở thành sự thật.

May mà Tần Phong âm thầm nghe ngóng dò la cho hắn, Ngụy Tử Ngâm tuy sống ở Ngụy gia thanh quý, thế nhưng trong tính cách dịu dàng cũng không mất đi ba phần hiếu kỳ đáng yêu của tiểu nữ nhi, vừa có cơ hội liền hướng đường tỷ* Ngụy Tử Khâm của nàng thăm dò "sự tích quang vinh" của Quân tam thiếu; mỗi một lần đường huynh* Ngụy Tử Minh của nàng hồi phủ, cũng gần như phải quấn lấy hắn nói chuyện bên ngoài.


* Đường muội, đường huynh, đường tỷ chỉ anh chị em chú bác.

Tổng thể mà nói, Ngụy Tử Ngâm gần như đã định là hoàng hậu nương nương này, cũng không phải mỹ nhân bị quy củ và giáo điều ràng buộc thành đầu gỗ.

Sự thật đã định, bản thân không thể nào phủ định, thế nhưng không biết sao, khi biết chuyện này muốn tránh cũng không thể tránh được nữa, trong lòng Tề Hàm lại cực kỳ mâu thuẫn...

Làm vua ba năm, hắn tận hết khả năng thúc đẩy tân chính, mặc dù dưới ánh mắt của tiên sinh nhà hắn không dám thức khuya dậy sớm, nhưng vẫn cần cần cù cù cai quản giang sơn vạn dặm như tranh vẽ; nhưng mỗi khi đến đêm khuya vắng người, đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn vẫn thật sự hướng tới thiên hạ bốn bể, tiên sinh nhà hắn nói rất đúng, đứa nhỏ lớn lên ở dân gian, tâm tự do, ngay cả vị trí cửu ngũ chí tôn, cũng không cầm cố được trái tim muốn bay lượn.


Mà tất cả mộng tưởng này, theo thời gian hắn làm đế vương càng lâu, dần dần càng trở nên xa xôi; kế tiếp, hắn sẽ lấy vợ, sinh con, sau đó trong mảnh đất trời nho nhỏ này, dâng hiến cả đời cho quốc gia thiên hạ.

Đây vốn chính là trách nhiệm của hắn, hắn không nên từ chối cũng không thể từ chối.

Nhưng mà...

Dù sao đi nữa, ít nhất hắn muốn tận mắt nhìn biển lớn thật sự, tiên sinh từng kể với hắn, khung cảnh trời nước một màu lam, khung cảnh dường như có thể chứa toàn bộ trời đất mặt trăng mặt trời; có lẽ còn có thể thấy được cơn bão, sóng biển đủ để thôn phệ tất cả, trong mộng tưởng xa vời, hắn điều khiển một chiếc thuyền con, thuận theo ngọn gió mượn dòng thủy triều!

Tề Hàm hắn, là người Quân tam thiếu nuôi dạy lớn lên; trong thế giới của Quân tam thiếu, ánh mắt con người có thể nhìn đến hắc động sâu đến không thể biết giữa các vì sao. Tiên sinh nói, nơi đó, biển lớn, mới là chỗ của hắn.
Tề Hàm biết, hắn cố gắng cả đời cũng không thể nào đạt được cảnh giới kia; mà tiên sinh thân ở cảnh giới kia, cũng chắc chắn sẽ không xem đế vương trong thế tục vào mắt. Cho nên, tuy hắn là vua ba năm, mà cho dù là vua ba mươi năm, tiên sinh nhà hắn trong mắt hắn, vẫn tồn tại như núi cao!

Có nhận thức như vậy, trong lòng Tề Hàm vô cùng rõ ràng, người duy nhất có thể thực hiện mộng tưởng màu lam này, chỉ có tiên sinh nhà hắn... Quân Mặc Ninh.

Cho nên, hắn không chùn bước mà chạy tới Vô Âm Các.

Quân Mặc Ninh không để Tề Hàm thất vọng, sau một phen nói chuyện với Tề Mộ Lâm, Tề Hàm được chuẩn ba tháng nghỉ phép, đi theo tiên sinh và sư phụ, mang theo Tần Phong, bốn người rời kinh thành ngay hôm đó. Về phần việc trong triều, liền tạm thời để thừa tướng Quân Vũ và Vinh thân vương Tề Vân thay mặt xử lý.
Thầy trò bốn người giục ngựa mấy ngày chạy đến bờ Đông Hải, lên chiến hạm Yến Thiên Lâu đặc biệt chế tạo, dưới sự hộ tống hộ giá của rất nhiều thuộc hạ Yến Thiên Lâu, Tề Hàm rốt cuộc đầu nhập vào hoài bão biển rộng bao la!

Đây là việc tốt biết bao, vì sao sau đó biến thành như vậy chứ? Tần Phong ngoài cửa phòng càng nghĩ càng không nghĩ ra, trong đầu hiện lên hình ảnh hung hiểm ngày đó suýt chút nữa khiến hắn nhảy xuống biển, nhưng lỗ tai vẫn không khỏi dựng lên, muốn nghe rõ động tĩnh trong phòng. Đã ngày thứ năm, khí tức thiếu gia còn chưa thông thuận, cơn giận của chủ tử từ hôm qua đã bắt đầu có chút không áp chế được, không biết hôm nay...

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, giữa lúc Tần Phong còn đang suy đoán cơn giận của chủ tử nhà hắn, thân ảnh cao lớn của Quân Mặc Ninh đã dần tiến đến gần.
"Chủ tử." Tần Phong vừa hành lễ thăm hỏi, vừa nghĩ sao Giang Quan Lan kia không ngồi lâu thêm một chút.

Quân Mặc Ninh không phân vui giận mà "ừ" một tiếng, đẩy cửa vào.

Thấy y tiến vào, Sở Hán Sinh đứng lên chào đón, nhưng cũng không phát ra tiếng động nào; Quân Mặc Ninh chỉ khẽ gật đầu, liền đi thẳng tới bên giường Tề Hàm đang ngồi tĩnh tọa, tỉ mỉ quan sát tình huống của hắn.

Ngân châm nhập vào giờ thìn, hiện tại vừa vặn cuối giờ tỵ*, trọn hai canh giờ nhưng vẫn chưa thông thuận!

* Giờ thìn chỉ 7h đến 9h sáng. Cuối giờ tỵ chỉ 11h sáng.

Mắt thấy giữa hai hàng lông mày gia nhà mình hằn lên nếp gấp, Sở Hán Sinh biết, hôm nay sợ rằng không tránh khỏi.

Quân Mặc Ninh nhìn một lúc, dự tính trong thời gian ngắn, Tề Hàm đang đối kháng với khí tức hỗn loạn trong cơ thể không có biện pháp bức ngân châm ra ngoài thân thể, thẳng người dậy, xoay người đi ra ngoài.
Sở Hán Sinh vội vàng đuổi theo.

Đến cửa, ý bảo Tần Phong vào phòng trông Tề Hàm, bản thân mình theo Quân Mặc Ninh đến lương đình bát giác trong sân. Nhìn gia ngồi bên cạnh bàn, Sở Hán Sinh nhất thời cũng không biết xin tha như thế nào, trong gió xuân nhè nhẹ, hắn lại lần nữa nhớ tới tình cảnh ngày đó.

Ngày ra khơi, trời trong như ngọc bích, biển cả mênh mông vô bờ êm ả như một dải lụa màu lam, mấy con hải âu bay lượn lúc cao lúc thấp. Tề Hàm hai mươi bốn tuổi vui vẻ nhảy nhót tựa như trẻ con, chốc lát chạy đến đầu thuyền, chốc lát lại chạy đến đuôi thuyền, trên mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.

"Gia," Trong đầu Sở Hán Sinh hiện lên nụ cười của Tề Hàm ngày đó, đứng một bên nói, "Ra khơi vẫn luôn là mộng tưởng của Hàm nhi, ngài đã cho phép hắn xem cá voi lướt sóng..."
"Ta cho phép hắn xem cá voi, cho phép hắn cậy mạnh trong mưa gió?!" Nhớ lại tình cảnh ngày đó, cơn giận của Quân Mặc Ninh tức thì không nén được nữa.

Mấy ngày đầu ra khơi thời tiết đều trong trẻo, Tề Hàm ở trên thuyền chơi đến quên trời quên đất, xem cá voi, lướt sóng tuyệt đối không phải nói ngoa; mãi cho đến chiều ngày thứ chín, mặt biển êm ả rốt cuộc cùng với một trận mưa như thác đổ lộ ra mặt hung hãn bạo ngược của nó.

Tuy rằng thuyền của Yến Thiên Lâu đã rất lớn, thế nhưng dù thế nào đi nữa cũng không so được trang bị của "Mặc quân" kiếp trước, thuộc hạ Yến Thiên Lâu trên thuyền kể cả Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh, đều cố định buồm, ổn định bánh lái trong mưa gió chao đảo. Nói đi nói lại, kiếp trước Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh ngây người trên biển hơn nửa đời người, dạng sóng gió gì chưa từng gặp qua, tình cảnh đêm hôm đó thật ra cũng không tính là quá tệ.
Cấp gió lại lớn ba phần, nước mưa giống một sợi trường tiên quất lên mặt lên người, Sở Hán Sinh mấy lần bảo mọi người đi theo và cả Tề Hàm vào khoang thuyền tránh né, hắn đều bằng mặt không bằng lòng không nghe lời; cho đến khi Quân Mặc Ninh nghiêm mặt, hắn mới không thể không vào khoang thuyền.

"Kẽo kẹt." Một thanh âm vang lên, Quân, Sở hai người đồng thời đưa mắt nhìn sang cột buồm chính. "Gia, ta đi." Sở Hán Sinh không đợi Quân Mặc Ninh trả lời, một bước dài lao ra, hai ba lần liền lên tới trên cột buồm chính, cùng vài thuộc hạ Yến Thiên Lâu siết chặt dây thừng cột buồm.

Trên mặt biển cách đó không xa, sóng biển cao mấy tầng lầu lao tới!

Quân Mặc Ninh đầu thuyền và Sở Hán Sinh trên cột buồm nhìn chằm chằm đầu sóng!

Đột nhiên, một thân ảnh màu trắng xông lên cột buồm, Sở Hán Sinh nhìn thấy kiên nghị trong mắt Tề Hàm còn căng thẳng hơn thấy sóng lớn trước mặt, chỉ kịp hướng đầu thuyền rống lớn một tiếng "Gia!"
Sóng cao ngút trời, đổ ập xuống...

Nhớ tới cảnh này lòng Sở Hán Sinh vẫn còn sợ hãi không lời để nói, hắn và Quân Mặc Ninh đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn để Tề Hàm không có kinh nghiệm bị sóng lớn đập đến rối loạn khí tức...

Đã là may mắn trong bất hạnh!

Đừng nói sau khi sự việc xảy ra Quân Mặc Ninh tức giận, ngay cả Sở Hán Sinh cũng cực kỳ tức giận. Nhưng khi nhìn hắn vì ngân châm vào người điều trị khí tức mấy ngày liên tiếp, mỗi lần đều đau đến đứng ngồi không yên, Sở gia cao to lại đau lòng không chịu được.

"Gia..."

"Chủ tử!" Vừa định nói gì đó, xa xa truyền đến giọng Tần Phong, đợi người đến gần, thị vệ trưởng cung đình thở phì phò nói, "Chủ tử, Sở gia, thiếu gia vận công đã xong, đã bức ngân châm ra ngoài thân thể rồi!"

Đây chính là thông thuận rồi!
Quân Mặc Ninh không nói hai lời đứng lên, kéo theo gió xuân mềm mại ấm áp cũng mang theo sắc bén. Sở, Tần hai người lo lắng nhìn nhau một cái, không dám nói một lời, chỉ đuổi theo sít sao.

Qua sân, vào phòng, hai người tận mắt thấy tay phải xuôi ở bên người Quân Mặc Ninh thân thể như ngọc buông lại siết rồi lại buông, rốt cuộc vẫn ra tay, một cái tát tát Tề Hàm đang quỳ trên đất!

Bình Luận (0)
Comment